-Ta chỉ nói cho các ngươi, miễn cho hiểu lầm càng ngày càng sâu! Ta đã nói với các ngươi rồi, chúng ta chỉ là đi ngang qua, cũng không trêu chọc các ngươi, nhưng bởi vì người của các ngươi trêu chọc bổn tiểu thư, cho nên mới xảy ra va chạm, bổn tiểu thư chỉ giáo huấn một chút, nhưng các ngươi lại dây dưa không dứt, sau đó thì chuyện phát triển đến trình độ này.
Lý Nguyệt giống như đã bổ sung năng lượng xong, nhưng mà, vẫn xé thịt nướng ăn, ăn một chút uống một chút.
Bổ sung năng lượng xong, hiện tại phải dự trữ!
-Ăn cái đùi thỏ này, xem nó có hương vị thế nào.
Diệp Lãng kéo một đùi thỏ xuống, sau đó đưa cho Lý Nguyệt.
Lý Nguyệt cầm lấy cái đùi thỏ đầy dầu mỡ, đưa vào trong miệng cắn một cái, chậm rãi nhai, xem ra mùi vị rất thơm ngon.
-Ân, không tệ, kỹ thuật nướng của ngươi sắp vượt qua ta rồi.
Lý Nguyệt sau khi nuốt xong đùi thỏ, liền nói một câu, không phải là nàng tự đại, mà sự thật là thế, nàng nướng đồ ăn ngon hơn Diệp Lãng rất nhiều.
Thời điểm này, đều là Lý Nguyệt nướng còn Diệp Lãng chờ ăn, nhưng khi Diệp Lãng không có việc gì làm hắn cũng nướng chơi, nhưng vào lúc chiến đấu, Lý Nguyệt vừa chiến đấu xong, nàng không thể động thủ.
-Này này, có phải các ngươi cho rằng chúng ta không tồn tại hay không, đừng quên mình đang ở nơi nào!
Tên Tướng Quân lên tiếng nhắc nhở, nhìn hai người như vậy, hắn có một loại ảo giác, mình tới đây không phải là để đối phó với hai người bọn họ, mà là đang bảo vệ cho bọn họ nướng đồ ăn.
-Ân, đúng là ta cho rằng các ngươi không tồn tại, các ngươi cũng tới đây ăn đồ nướng đi.
Diệp Lãng trả lời.
...
Mọi người trầm mặc một hồi, sau đó mới kịp phản ứng, mới hiểu được ý tứ của Diệp Lãng, nguyên lai hắn muốn bọn họ ăn cùng với hắn...
Nhưng mà, chúng ta sẽ đến sao? Đây là chuyện không có khả năng, tiểu tử này, đang đùa giỡn chúng ta sao?
Đúng, nhất định là vậy!
-Hừ! Nếu các ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi, báo thù rửa hận cho các huynh đệ! Tiến lên...
Tướng quân phất tay, nói rất lạnh lùng .
Cùng lúc đó, những tướng sĩ này bao quanh hai người Diệp Lãng vào trong, có một ít người đi ra, có khoảng ba bốn mươi người, những người này đều là những người tương đối hung hãn trong quân, bọn họ tin tưởng, xuất động những người này, muốn bắt hai thiếu niên tuổi không lớn này rất nhẹ nhàng.
Dù tên tuổi của tiểu ma nữ rất lớn, nhưng bây giờ nhìn thấy Lý Nguyệt, đều cảm thấy là do những người trước kia không cẩn thận, cho nên Lý Nguyệt mới có thể giết nhiều như vậy.
Lý Nguyệt, một tiểu cô nương gần hai mươi tuổi, dù là thiên tài ngàn năm có một, đạt đến Địa cấp đã không tồi, một võ giả Địa cấp cũng không phải quá khó để đối phó, đoán chừng nàng chỉ đạt tới Địa cấp sơ giai.
Chỉ cần cẩn thận một chút, muốn bắt được nàng, cũng không quá khó!
Trên thực tế, cách nghĩ về Lý Nguyệt, bọn họ cũng không có gì sai, dù sao mấy lần vây giết Lý Nguyệt trước đó, cũng đã kích thương được nàng, nếu như nàng chỉ có một mình, kết quả sẽ không sai biệt với dự kiến.
Nhưng mà, bên người của nàng có Diệp Lãng!
Đương nhiên, bản thân của Lý Nguyệt cũng làm cho bọn họ bất ngờ, mỗi một lần, nàng đều làm cho mọi người bất ngờ, lúc này cũng không ngoại lệ!
-Xem ra phải đợi chút nữa mới có thể ăn được.
Sau khi Lý Nguyệt nhìn thấy tình huống, liền nhai thịt thỏ nhanh hơn, nuốt vào bụng, sau đó lấy khăn tay lau miệng, đứng dậy.
Rút kiếm ra, vẻ mặt Lý Nguyệt đầy ngạo nghễ nhìn về phía trước.
-Lý Nguyệt...
Diệp Lãng phát ra âm thanh.
-Ta biết rồi, không thể sử dụng Thiên Cơ Giáp!
Lý Nguyệt trả lời, mỗi lần như vậy, Diệp Lãng đều nhắc nhở nàng điểm này, mà nàng cũng nghe lời, dù là khi sắp chết cũng không sử dụng.
Diệp Lãng không thể để cho Lý Nguyệt có cảm giác ỷ lại, năng lực phụ trợ của Thiên Cơ Giáp quá mạnh mẽ, nếu nàng nghĩ dựa vào năng lực phòng ngự của Thiên Cơ Giáp, thì lần huấn luyện này sẽ uổng phí, sẽ tạo thành chướng ngại sau này cho Lý Nguyệt.
Kỳ thật ngay từ đầu, Diệp Lãng nói cũng không phải vì nguyên nhân này, nếu Lý Nguyệt biết rõ nguyên nhân thật sự, nhất định nàng sẽ đuổi giết Diệp Lãng ba ngày ba đêm!
Nguyên nhân chính là...
Nếu như Lý Nguyệt dùng Thiên Cơ Giáp, vạn nhất Thiên Cơ Giáp bị người ta làm hư hao, thì rất phiền toái, nàng đừng dùng thì tốt hơn.
Nếu ngươi bị thương, ta sẽ chữa tốt cho ngươi!
Nhưng ước nguyện lúc ban đầu không có hảo ý của Diệp Lãng về sau bắt đầu biến hóa, không thể tưởng được sau khi không cần Thiên Cơ Giáp, Lý Nguyệt được trải nghiệm cảm giác sinh tử, thực lực bắt đầu tăng lên liên tục.
Sau khi nhìn thấy như thế, Diệp Lãng quyết định cho Lý Nguyệt tiếp tục, không phải lúc vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không ra tay giúp đỡ, toàn bộ sẽ để Lý Nguyệt tự tay giải quyết.
Nhưng mà vì như thế, Lý Nguyệt liền cực khổ, đây là cực khổ không phải người bình thường có thể thừa nhận được, cách một hai ngày nằm đo đất một lần, nếu không phải y thuật của Diệp Lãng cao minh, sẽ không thể cứu được nàng.
Nhưng Lý Nguyệt lại không có ý nghĩ lo lắng, thậm chí nàng còn thích như vậy, bởi vì vào thời khắc này, Diệp Lãng sẽ chiếu cố nàng cẩn thận, vào thời khắc này Diệp Lãng sẽ săn thứ gì đó nướng cho nàng ăn.
Mà nàng cũng quên luôn cảm giác bị thương và hậu quả của nó, nói ví dụ như lưu lại vết sẹo, đây không phải là việc mà nữ hài muốn nhìn thấy, Lý Nguyệt cũng không muốn, nàng cũng không muốn khi cởi quần áo của mình, thời điểm đó trong lòng nàng rất khẩn trương, nếu bị người trong lòng nhìn thấy trên người của mình đều là một đống vết sẹo ngổn ngang lộn xộn.
Người trong lòng, không biết có xuất hiện hay không, vấn đề này Lý Nguyệt chưa bao giờ nghĩ tới, chẳng những hiện tại không có, trước kia cũng không có.
Nhưng nàng đã xem nhẹ một điểm, thời điểm Diệp Lãng trị liệu cho nàng, sẽ đem tất cả vết thương của nàng thu hết vào trong mắt, mà trong khoảng thời gian này vết thương trải rộng toàn thân của nàng, nói một cách đơn giản, toàn thân của nàng đều bị Diệp Lãng nhìn thấy.
Nhưng mà, hiện tại nàng chỉ xem Diệp Lãng là một thầy thuốc, thầy thuốc nhìn thân thể của bệnh nhân cũng là chuyện bình thường, đúng, đây là cái cớ duy nhất mà nàng tìm được.
Về phần bản thân Diệp Lãng, hắn hoàn toàn không để ý điều này, hắn đã quen điểm này, hắn làm thấy thuốc không phải ngày đầu tiên, trước khi cũng có tình huống như vậy, nhưng những nữ hài kia cũng không quen biết hắn, chỉ là người bệnh mà thôi.
-Không phải chuyện này...
Diệp Lãng lắc đầu, chuyện này hiện tại hắn không muốn nhắc nhở, bởi vì Lý Nguyệt đã có thói quen không dùng Thiên Cơ Giáp.
-Yên tâm, ta sẽ không hạ thủ lưu tình, nhất định sẽ làm được nhất kích tất sát, dùng lực lượng nhỏ nhất để đạt được sát thương lớn nhất!
Lý Nguyệt ngây ngốc một chút, sau đó tiếp tục nói ra.
Diệp Lãng vẫn luôn tiến hành chỉ đạo vũ kỹ cho Lý Nguyệt, tuy điều này không thể làm cho đấu khí của Lý Nguyệt trở nên mạnh mẽ, nhưng sẽ làm gia tăng sức chiến đấu thực tế của nàng, làm cho nàng đạt tới cấp bậc vô địch nếu chiến đấu với người cùng cấp bậc.
-Cũng không phải nói chuyện này...
Diệp Lãng lắc đầu, hắn vẫn phủ nhận.
-Vậy ngươi muốn nói cái gì?
Lý Nguyệt không rõ, trừ hai chuyện này ra, Diệp Lãng sẽ không nói thêm cái gì mới đúng, ít nhất là không có vào những lúc thế này.
-Ta muốn nói, quần áo của ngươi bị phá thành nhiều mãnh như vậy, nhìn rất chướng mắt...
Diệp Lãng nói ra.