Mục lục
[Dịch] Luyện Kim Cuồng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điều này làm cho người của Diệp gia như kiến bò chảo nóng, lo lắng vạn phần. Nhất là vợ chồng Diệp Thành Thiên, ba ngày nay bọn họ chẳng ngủ được mấy chốc.

Mà tiểu Lam Vũ cũng ăn không ngon ngủ không yên. Nàng và Thập Tam tiểu công tử có cảm tình tốt nhất, cả ngày đều dính với nhau. Có lẽ, đó cũng là vì chỉ có Thập Tam tiểu công tử nhỏ hơn nàng, làm cho nàng có thể phát huy địa vị của một tỷ tỷ...

Chuyện này cũng tác động đến hoàng đế, ông ta cũng chú ý đến việc này, phái ra không ít người hỗ trợ tìm kiếm Thập Tam tiểu công tử.

"Tìm lại, cẩn thận tìm lại cho ta, các ngươi nhiều người như vậy, tìm ba ngày lại tìm không ra một đứa nhỏ năm tuổi." Diệp gia chưởng môn nhân Diệp Dực tức giận nói.

"Đã qua ba ngày, Diệp Lãng đã ra khỏi thành rồi chăng?" Chưởng môn phu nhân Nguyễn Liên Nhi một bên càu mày nói, tình huống bây giờ rất khó để người ta không nghĩ đến phương diện này.

"Hắn chỉ là một đứa bé, làm sao có thể ra khỏi thành, trừ phi có người cố ý dẫn hắn rời đi." Diệp Dực cau mày, kỳ thật hắn cũng sớm phái người đến vùng lân cận tìm kiếm, chỉ là hắn không muốn xảy ra trường hợp này.

Nếu nói, tiểu Diệp Lãng bị người mang ra khỏi thành, vậy nhất định là người ta không có ý tốt gì cả, kết quả như vậy sẽ làm cho bọn họ càng đau đầu hơn.

"Ai dám hại con ta, ta sẽ cho cả nhà của hắn chôn cùng!" Diệp Thành Thiên hừ nhẹ nói, thanh âm rất nhẹ, không biết có phải lầm bầm lầu bầu hay không, nhưng giọng nói vô cùng kiên định.

"Thành Thiên..." Long An Kỳ nắm tay Diệp Thành Thiên, ngữ khí rất phức tạp, giống như tiếp thụ sự thật gì đó vậy.

Mà đúng lúc đó, một việc làm cho bọn họ ngoài ý muốn đã xả ra, tuyệt đối là ngoài ý muốn.

"Gia chủ đại nhân, Thập Tam tiểu thiếu gia, Thập Tam tiểu thiếu gia hắn..." Một gia đinh vội vội vàng vàng chạy vào, vẻ mặt vô cùng kích động và khó tin.

"Làm sao vậy, có phải có tin tức hay không?" Diệp Dực trầm giọng nói, biểu tình của gia đinh làm hắn có chút bất an.

"Thập Tam tiểu thiếu gia, hắn, hắn..." Gia đinh vẫn hổn hển, tựa hồ vẫn chưa thở nổi.

"Hắn làm sao vậy, ngươi nói nhanh lên! !" Long An Kỳ vội la lên.

"Thập Tam tiểu thiếu gia hắn đã trở lại." Gia đinh rốt cục nói hết câu.

"? ! Ngươi nói cái gì? Giờ hắn đang ở đâu?" Một phút trầm mặc qua đi, người trong phòng liền bạo phát, toàn bộ túm lấy quần áo tên gia đinh kia hỏi, làm cho hắn có cảm giác thụ sủng nhược kinh.

"Thập Tam tiểu thiếu gia đã trở lại, còn dẫn theo một cái tiểu cô nương, lúc này đã vào cửa." Gia đinh nói, thực hiển nhiên hắn chạy tới trước Thập Tam tiểu công tử để báo tin, có điểm tranh công.

Lúc này nào có ai để ý tới hắn nữa, lập tức ném hắn lại bên trong, lắc mình chạy ra, mà đồng thời, bọn họ cũng không chú ý đến nửa câu sau của tên gia đinh, mang theo một cái tiểu cô nương trở về...

Khi đám người Diệp Dực chạy đến sân trước, đã nhìn thấy Thập Tam tiểu công tử đang đi ở trỏng, cách hắn không xa lắm có một tiểu cô nương tuổi xấp xỉ hắn. Mà tiểu cô nương này cùng nhân tộc bình thường có chút bất đồng. Nhưng lúc này bọn họ chẳng ai đi quan tâm cái này, chỉ muốn ôm lấy Thập Tam tiểu công tử, xem trên người hắn có bị thương linh tinh hay không.

Mà người đầu tiên ôm lấy Thập Tam tiểu công tử là Long An Kỳ, người thoạt nhìn yếu nhất trong bọn hắn. Lúc này nàng phát huy ra 200%, không, phải nói là càng nhiều hơn tốc độ, chạy đến trước mặt Thập Tam tiểu công tử, ôm vào lòng.

"Tiểu bảo bối, rốt cục ngươi chạy đi đâu vậy, có bị thương không, mấy ngày nay có bị đói hay không..." Long An Kỳ một bên xem xét thần thể Thập Tam tiểu công tử, một bên ân cần hỏi han, đồng thời cũng tạm thời đẩy ra mấy người bên cạnh cũng đang muốn ôm Thập Tam tiểu công tử.

Thập Tam tiểu công tử lắc đầu, sau đó chậm rãi nói: "Không có, có ngon ăn tốt uống, còn có chơi vui nữa."

"Ngon ăn tốt uống chơi vui?" Long An Kỳ sau khi xác định Thập Tam tiểu công tử không có việc gì, liền tiếp tục hỏi: "Là ở đâu, ai mang ngươi đi, còn có tiểu cô nương này là ai? Ý, tiểu cô nương này..."

Lúc này, tựa hồ Long An Kỳ mới phát hiện tiểu cô nương đứng bên cạnh khác với nhân tộc, ân, đúng vậy, vốn nàng không phải nhân tộc.

Tiểu cô nương ánh mắt thật to, khi cười, khóe miệng lộ ra răng nanh nho nhỏ, trên đầu có một cặp lỗ tai "mèo", phía sau có một cái đuôi nhỏ, mấy cái này thực rõ ràng nói cho mọi người biết, nàng là một Thú Nhân.

Vấn đề chính là ở chỗ, rốt cục nàng là Miêu tộc hay Hổ tộc, hai chủng tộc này rất giống nhau, nhất là khi còn nhỏ.

Mà rất nhanh sau đó, Thập Tam tiểu công tử đã đưa ra đáp án: "Nàng là ta mua, bọn họ nói nàng là cực phẩm nữ nô Hổ tộc."

"..."

Yên tĩnh...

Trong khoảng thời gian ngắn không có bất cứ ai phát ra thanh âm gì, cũng chỉ lẳng lặng nhìn Thập Tam tiểu công tử, trong ánh mắt toát ra quang mang quái dị

"Ngươi mua? Ba ngày nay rốt cuộc ngươi chạy đi đâu? Còn có, làm sao ngươi có thể đi ra bên ngoài? Từ từ cẩn thận nói cho mụ mụ nghe." Long An Kỳ tò mò hỏi, nàng rất tò mò ba ngày nay con mình trải qua những gì, rất tò mò!

Những người bên cạnh cũng tò mò mấy điều này, đều nhìn chằm chằm Thập Tam tiểu công tử, cùng đợi đáp án.

Không đợi Thập Tam tiểu công tử nói chuyện, Long An Kỳ còn nói thêm: "Hay là trước tiên đi vào trong đi, ở đây gió hơi lớn." Nàng cũng không muốn con mình trúng gió, lập tức ôm đứa con vào nhà.

Cái này cũng tốt, mọi người có thể ngồi xuống, uống trà từ từ nói chuyện.

Mọi thứ đã sẵn sàng, Thập Tam tiểu công tử bắt đầu từ từ nói về những gì hắn trải qua ba ngày này, đương nhiên rất nhiều chỗ rất mơ hồ, cần mọi người đoán, dù sao, năng lực biểu đạt của hắn có hạn.

May mắn ở đây không ai là người bình thường cả, trên cơ bản đều có thể hiểu được, mà từ đầu tới đuôi miệng bọn họ đều mở ra thật to, hiển nhiên bị đoạn tường thuật này làm kinh sợ.

Đầu tiên, Thập Tam tiểu công tử nói về việc mình làm sao ra khỏi Diệp Trạch. Đáp án này làm cho mọi người ở đây biến sắc, không phải là cách hắn đi ra ngoài phức tạp đến đâu, mà là rất đơn giản.

"Ta cứ như thế này mà đi thôi, cũng không ai ngăn cản, bọn họ cũng không để ý tới ta." Đây là nguyên văn của Thập Tam tiểu công tử.

Đúng vậy, toàn bộ Diệp Trạch vậy mà không ai chú ý đến hắn, cứ để cho hắn đi ra khỏi cửa dưới mí mắt mọi người như vậy.

Nguyên nhân trong này có không ít, đầu tiên, người tại Diệp Trạch nhiều lắm, tiểu hài tử tuổi hắn cũng không ít, mà toàn bộ Diệp gia, trừ bỏ một vài người, những người khác căn bản là chưa thấy qua Thập Tam tiểu công tử.

Sau đó, Diệp Trạch tuy sẽ điều tra lai lịch rõ ràng với những ai đi vào, người ở bên ngoài muốn trà trộn vào, có thể nói khó như đi vào hoàng cung vậy, nhưng bọn hắn có một "điểm mù", đó là khá lơi lỏng với người từ trong đi ra.

Còn nữa, một cái tiểu hài tử năm tuổi, đương nhiên cũng chẳng thể làm ai cảnh giới được.

Đương nhiên trong này cũng có rất nhiều điểm trùng hợp mới có thể làm cho Thập Tam tiểu công tử dưới tình huống không ai biết mà đi ra khỏi cửa. Nhưng rất đơn giản, cứ từ cổng chính mà đi ra ngoài, điều này làm cho tất cả mọi người cảm thấy khó tin!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK