Mục lục
[Dịch] Luyện Kim Cuồng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì như vậy nên tạo thành hiểu lầm sâu sắc giữa cô gái Phi Phi kia về Diệp Lãng, trong cảm nhận của nàng, Diệp Lãng hoàn toàn là một tên sắc lang vô sỉ đê tiện!

"Hắt xì..." Diệp Lãng nhéo nhéo mũi, nhìn phía trước ngơ ngẩn nói: "Chẳng lẽ ta bị cảm? Không đúng, không phải cảm, vậy nhất định là có người nhớ đến ta..."

Lúc này Diệp Lãng đang ngồi trên một chỉếc xe ngựa, trên đường đi về Thánh Thành.

Sau khi hoàn thành xong vụ Ái Đức Hoa kia, rời khỏi thành chủ phủ, Diệp Lãng lập tức thuê xe ngựa rời đi, hắn cũng không có ý muốn ở lại Alexander thành.

Mà khi thuê xe ngựa, Diệp Lãng lại một lần nữa cảm thấy lời nói vì nữ nhân chém huynh đệ hai đao thật chí lý bởi hắn phát hiện mình bị Ái Đức Hoa mang đi xa hơn nữa, đường đến Alexander thành và Thánh Thành hoàn toàn là hai hướng khác nhau, không phải tiện đường.

Xa phu kia nhận của mình nhiều tiền như vậy mà cũng gạt mình, nhất định đã bị tên đen thui kia mua chuộc!

Ta nguyền rủa các ngươi, một cái xe rớt vào hầm cầu, một cái tiếp tục đen thui tối thiểu cũng không thể khôi phục lại bình thường, ít ra cũng phải đen hơn người khác một chút.

"A a a, ai thiếu đạo đức như vậy, sao lại đào hầm cầu ở đây, còn không đậy lại nữa..." Một cái xa phu lao cả xe và người vào trong một hẩm cầu đang tu sửa.

Mà xa phu này tựa hồ là tên mà Diệp Lãng nguyền rủa...

"Tên khốn Diệp Lãng kia đùa giỡn với ta sao, đã quá ba tháng rồi sao còn chưa khôi phục đến bình thường?" Ba tháng sau, Ái Đức Hoa nói, bất quá lúc này hắn chỉ hơi đen đen mà thôi.

Nhưng Ái Đức Hoa vẫn cảm thấy không thoải mái, có lẽ hắn bị làn da đen này làm sợ.

Ra vẻ nhưng ai bị Diệp Lãng nguyền rủa, đại đa số sẽ thực bi kịch, sẽ ứng nghiệm, cái này cũng làm người ta không dám nói gì Diệp Lãng, vạn nhất bị hắn nguyền rủa thì khổ.

"Công tử, phía trước hình như có chuyện, ta đi xem sao, ngươi ở đây chờ một chút," Khi xe ngựa đi đến một chỗ, phía trước tụ tập rất nhiều người nên xa phu đi ra tìm hiểu.

"Ừ, vậy ngươi đi đi!" Diệp Lãng thuận miệng đáp.

Mà rất nhanh sau đó, xa phu kia lại bỏ chạy về, bộ dáng vội vội vàng vàng như chạy trối chết vậy.

"?? Chuyện gì xảy ra?" Diệp Lãng có chút khó hiểu hỏi.

"Công tử, phía trước là một đám dân chạy nạn đang cướp đoạt lương thực, tốt nhất là chúng ta nên đi đường vòng." Xa phu kia vọt lên xe, chuẩn bị đi đường vòng.

"Dân chạy nạn?" Diệp Lãng ngây người ra một chút, danh từ này với hắn mà nói tựa hồ thực xa xôi, vô luận là ở thế giới trước kia hay bây giờ cũng chưa từng thấy qua.

Nhất là ở thế giới này, hắn vẫn hoạt động ở tầng lớp thượng lưu cao nhất, không tiếp xúc đến phương diện này nên vẫn không có cơ hội.

Kỳ thật, vô luận ở thế giới nào đi nữa đều có nạn dân, thiên tai là một vấn đề không đâu không có, mà dường như có người từng nói có thiên tai nhất định sẽ có nhân họa.

So với thiên tai tựa hồ nhân họa càng đáng sợ hơn!

"Không cần đi vòng, chúng ta đến xem!" Diệp Lãng lãnh đạm nói ngữ khí lãnh đạm này làm người ta không rõ ràng lắm, rốt cuộc là vì sao? Vì chưa từng thấy qua dân chạy nạn, là vì nhất thời ham chơi hay vì hắn có ý tưởng của đấng cứu thế, muốn cứu vớt dân chạy nạn.

Nhưng mà mặc kệ vì nguyên nhân gì, xa phu vẫn khuyên: "Công tử, đừng qua đó làm gì, ở đó không có gì đẹp đâu, ta biết những công tử như ngươi chưa từng nhìn thấy nên tò mò muống xem! Nhưng chuyện này hay là không nhìn thì tốt nhất, một khi bị đám dân chạy nạn này phát hiện thì nhất định người sẽ không thoát thân được."

Xa phu này xem như vào nam ra bắc rất nhiều năm, tình huống tương tự đã gặp qua rồi, hắn biết những dân chạy nạn này có điểm đáng thương, nhưng cũng có chỗ thật đáng giận!

Trong đám dân chạy nạn này sẽ có một vài người không để ý sự khuyên can người khác, sẽ tạo thành thương tổn với một ít người giàu chỉ vì cướp đoạt một ít tài vật hoặc lương thực.

Chuyện trước mắt là một minh chứng thật rõ ràng, bọn họ đang ở đằng kia cướp đoạt lương thực kìa, nếu không thể thỏa mãn bọn họ thì thậm chí sẽ có chuyện càng đáng sợ phát sinh, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu mà xa phu phải tránh né.

"Ta biết, nhưng ta vẫn muốn đi, ngươi có thể đi trước, không sao cả." Diệp Lãng lắc lắc tay, sau đó nhảy ra xe ngựa, cũng bảo xa phu có thể rời đi.

Xa phu nhíu mày lại, nhìn Diệp Lãng một cách khó hiểu, không rõ thiếu gia quý tộc này muốn làm gì? Chơi trò anh hùng sao? Nếu đúng vậy thì mình không cần theo hắn làm gì, sớm rời đi cho khỏe.

Nhưng mà xa phu này tiếp xúc Diệp Lãng cả một đường, hắn tựa hồ cảm thấy Diệp Lãng không phải loại người khoe mẽ anh hùng gì, hắn khác với những công tử quý tộc ăn chơi trác táng khác, hắn vẫn rất điệu thấp, cho đến bây giờ vẫn chưa từng lấy thân phận đi ức hiếp bất cứ ai.

Chẳng qua có đôi khi hắn sẽ lấy tiền nện người, nhưng dưới tình hình chung, người bị "nện" luôn lòng tràn ngập niềm vui mà rời đi bởi Diệp Lãng ra tay rất phóng thoáng.

Cũng vì thế mà xa phu do dự, hắn nghĩ nếu mình lưu lại có thể sẽ có một chuyện thực thú vị, có thể sẽ làm mình trờ thành một danh nhân, tuy rằng đó chỉ là một cái cảm giác.

Có điều bên cạnh đó còn có một sự uy hiếp từ tử thần, bởi vậy trong đầu xa phu đang diễn ra một hồi "thiên nhân đại chiến"...

Diệp Lãng không để ý đến biểu tình của xa phu, hắn chỉ lẳng lặng đứng trên đường, mà dưới ánh dương chiều tà, hắn nhìn đám dân chạy nạn điên cuồng không tự khống chế được mình này, mà bọn họ vẻn vẹn là cướp thực vật mà họ cần thôi.

Hình ảnh này làm người ta không khỏi liên tường đến tử vong buông xuống, giống như hình ảnh trong địa ngục...

"Rống... Bên kia còn có một..." Lúc này, trong đám dân chạy nạn có người hô làm đám dân chạy nạn ờ rìa ngoài có tỷ lệ rất thấp cướp được thực vật tập trung lực chú ý về phía Diệp Lãng.

Sau đó rất nhiều dân chạy nạn chạy tới, người sau nối tiếp người trước, bọn họ không muốn lại mất đi ưu thế đến trước!

“A, công tử, chạy mau đi!" Xa phu lập tức chạy ra ngoài, do dự vừa rồi cũng đã biến mất bởi hắn đã lựa chọn!

Đương nhiên, làm một cái xa phu đúng chức trách, hắn cũng gọi Diệp Lãng thêm lần nữa, về phần Diệp Lãng có trốn hay không thì là chuyện khác.

"Ngươi đi trước đi!" Khi Diệp Lãng nói những lời này thì xa phu đã lái xe ngựa chạy trốn rất xa, những lời này của hắn có lọt vào tai xa phu được không thì phải chờ khảo cứu...

"Mau, đừng làm cho chiếc xe ngựa kia chạy, trước tiên mặc kệ hai người đó!" Đám dân chạy nạn kia phát hiện xe ngựa chạy liền cuống quít cả lên, với bọn hắn mà nói Diệp Lãng và tiểu Nhị không có bao nhiêu tác dụng, bọn họ cần thứ trong xe ngựa cơ.

Bọn họ cho rằng, trong xe ngựa hẳn là sẽ có cái gì đó, mà trên người Diệp Lãng và tiểu Nhị cho dù có đồ ăn cũng là hữu hạn, chỉ có một chút thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK