Mục lục
[Dịch] Luyện Kim Cuồng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi có phải quên mất sự tồn tại của ta rồi không, ta sẽ không để hai người đi như vậy!!

Đại hoàng tử lạnh lùng nói, nhưng hình như hắn vẫn chưa thông báo cho mọi người, bởi vì hắn cảm thấy đối phó với Diệp Lãng, một mình hắn là đủ.

- Xin lỗi, ta không có thời gian, Đại Tỷ, chúng ta đi!

Diệp Lãng áy náy nói, sau đó kéo Đại Tỷ, trực tiếp rời đi.

Thân pháp Diệp Lãng rất nhanh, nhanh đến nỗi Đai hoàng tử muốn đuổi cũng không đuổi kịp, hắn chỉ biết gọi người, nhưng đợi mọi người phản ứng lại thì bọn Diệp Lãng đã rời khỏi cứ điểm, thành công giành hai điểm cho đội xanh, ừm, đội xanh với chỉ duy nhất một người.

Đại hoàng tử có chút sững sờ, lần đầu tiên hắn thấy mình thất bại, cảm giác thất bại này khiến hắn cảm thấy rất không cam tâm!!

Rất nhanh, tin Diệp Lãng cướp đi cô dâu của mình giành được hai điểm bắt đầu truyền khắp Hoàng thành, những người vốn đã không còn hứng thú với hoạt động lại bắt đầu có hứng thú.

Diệp Lãng khiến hoạt động hồi sinh, trở thành đối tượng thu hút sự chú ý của toàn thành.

- Diệp Lãng ngươi là tên khốn!

Đại Tỷ giận dữ hét lên.

- Làm gì vậy...

Diệp Lãng ngoáy lỗ tai.

- Ngươi rõ ràng có thân phận đẹp như vậy, tại sao trước đó còn bắt ta kéo ngươi lên!!

Đại Tỷ nghiến răng níu, lúc nàng nhìn thấy thân pháp gần như hoàn mỹ của Diệp Lãng, nàng vừa có chút ngưỡng mộ, đồng thời vừa có chút oán niệm.

Bởi vì trước đó đánh chết Diệp Lãng cũng không chịu dùng thân pháp nhảy lên cao đài, bắt nàng phải dùng dây thừng kéo lên.

- Cái đó hả, nàng kéo ta nhẹ nhàng hơn một chút, muốn ta cướp được hết các nàng, đương nhiên không thể lãng phí thể lực!

Diệp Lãng trơ tráo nói.

- Ngươi chết đi!

Đại Tỷ giận dữ.

- Ta không thể chết, ta muốn tiếp tục cướp người, nàng không phải có thể đi sao? Tại sao còn muốn theo ta?

Diệp Lãng đột nhiên phát hiện vấn đề, Đại Tỷ sau đó cứ đi theo hắn.

- Ta bây giờ không có việc gì làm, mặc dù ta đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng ta có thể đi theo ngươi xem, bây giờ đội xanh chỉ còn mình ngươi, không theo ngươi thì theo ai.

Đại Tỷ nói, bây giờ muốn xem trò vui, đương nhiên phải đi theo Diệp lãng, lý do đúng như nàng nói, đội xanh chỉ còn một mình hắn.

- Cái gì? Đội xanh chỉ còn một mình ta? Những người khác đâu?

Diệp Lãng có chút ngạc nhiên hỏi.

- Những người khác đều bị đội đỏ hạ hết rồi, đội đỏ đã có được chín mươi chín điểm, bây giờ nếu như ngươi cướp được tất cả các cô dâu, vậy sẽ có một trăm linh một điểm, có thể thắng được họ! Nếu như để họ giữ được một người, vậy thì coi như hoà, giữ được hai, coi như ngươi thua!

Đại Tỷ thuận tiện nhắc nhở Diệp Lãng cục thế hiện tại.

- Là đội xanh thua, không phải ta!

Diệp Lãng chỉnh lại.

- Đội xanh bây giờ chỉ có một người, cũng chính là ngươi!

Đại Tỷ nói.

Diệp Lãng trầm mặc, cẩn thận suy nghĩ, sau đó gật gật đầu, nói:

- Nói cũng đúng, hình như bây giờ chỉ có ta một mình chiến đấu! Hừ, rốt cục là chuyện gì, không lẽ bảo ta một mình cướp hết tất cả các nàng...

- Ừm! Chính là như vậy, kì thực đối với ngươi mà nói, cũng là một việc thú vị, bây giờ ngươi phải ráng hết sức, mọi người đều đang nhìn vào ngươi!

Đại Tỷ cười cười, ánh mắt nhìn Diệp Lãng hình như có chút thay đổi.

- Có phải cảm thấy ta cao đại uy mãnh không?

Diệp Lãng nhìn Đại Tỷ, đột nhiên hỏi.

- Còn lâu!!

Đại Tỷ sẵng giọng.

- Năm không năm không, cố gắng lên, bọn ta trông đợi ở ngươi.

Lúc này, sau lưng Diệp Lãng xuất hiện một nhóm người, đi theo cổ vũ cho hắn.

Nhóm người này không chỉ là người của đội xanh, mà còn có quần chúng, còn có trọng tài, họ hi vọng Diệp Lãng có thể tiếp tục, mặc dù họ cảm thấy cơ hội chiến thắng của Diệp Lãng chỉ là con số không, nhưng họ vẫn hi vọng Diệp Lãng có thể khiến hoạt động hấp dẫn hơn một chút, thua thì cũng phải thua cho đẹp.

- Hứ, sao các ngươi có thể đi theo ta như vậy, làm vậy là bạo lộ hết hành tung của ta!!

Diệp Lãng trực tiếp quát lên với mọi người, bao nhiêu người như vậy, cho dù không bắn tin thi cũng khiến hành tung Diệp Lãng bạo lộ.

- Có sao đâu, bây giờ đội đỏ cũng không xuất kích, chỉ đợi ngươi qua thôi...

Một số người thản nhiên trả lời.

Không sai, đội đỏ chẳng quan tâm tình huống hiện tại của Diệp Lãng, cho dù Diệp Lãng xuất hiện, đội đỏ cũng không truy sát hắn, bởi vì họ cảm thấy không cần phải làm như vậy, chỉ cần tăng cường phong ngự là có thể khiến Diệp Lãng dừng bước.

Lúc nãy Đại Tỷ bị cướp đi, chỉ là một sai lầm, họ đã không cẩn thận!!

- Khác chứ, họ biết lộ tuyến của ta, nhất định sẽ tăng cường phòng ngự, đến lúc đó không phải phí công vô ích sao! Các người đứng ở đây đợi, ta phải thay đổi lộ tuyến, đừng đi theo ta!!

Diệp Lãng nói xong, một mình chạy trước, bỏ luôn cả Đại Tỷ.

Đối với Diệp Lãng mà nói, lúc nay Đại Tỷ và những người kia đều như nhau, chỉ khiến hắn thêm bận chân bận tay!!

- Ngươi đừng chạy...

Bọn Đại Tỷ định đuổi theo Diệp Lãng nhưng phát hiện Diệp Lãng sau vài cái chớp mắt đã biến mất giữa những toà kiến trúc, căn bản không ai tìm ra hắn.

- Làm thế nào bây giờ?

- Đương nhiên là đến mấy điểm gần đây nhất, hắn muốn cướp cô dâu thì sẽ phải xuất hiện.

Chúng nhân bắt đầu tản ra khắp nơi, hướng đến những cứ điểm cô dâu gần đó, họ đều hi vọng Diệp Lãng có thể xuất hiện trước mặt họ, như vậy họ mới được xem trò vui.

Đại Tỷ nhìn theo bóng dáng vừa biến mất của Diệp Lãng, ngẫm nghĩ, sau đó đi tìm Hề Nhi, trừ việc nàng muốn gặp Hề Nhi ra, còn có một nguyên nhân quan trọng, đó là mục tiêu tiếp theo của Diệp Lãng chính là Hề Nhi.

Mọi người đều nghĩ, Diệp Lãng biết mình bị lộ, sẽ không đến chỗ Hề Nhi nữa, cho nên số người đến đó tương đối ít, phòng ngự cũng lỏng hơn một chút, nhưng Đại Tỷ cảm thấy Diệp Lãng rất trực tiếp, có lẽ sẽ không dễ dàng thay đổi mục đích ban đầu.

Bây giờ nếu như sang chỗ Hề Nhi, cũng là một cơ hội tốt.

Cho dù không phải thì cũng chẳng sao, bởi vì Diệp Lãng sớm muộn gì cũng phải đến đó, chỉ cần đợi hắn là được, Diệp Lãng trước đó nói muốn cướp hết tất cả, nàng tin hắn sẽ coi các nàng là mục tiêu đầu tiên.

- Đại Tỷ, sao muội lại ở đây? Muội không biết, trước khi hoạt động kết thúc, cô dâu không được rời cứ điểm sao?

Vừa nhìn thấy Đại Tỷ, Hề Nhi lập tức hỏi, nàng tưởng Đại Tỷ lại nghịch ngợm bỏ trốn.

- Không phải, muội đã bị Diệp Lãng cướp, bây giờ muội có thể đi lại mọi nơi!

Đại Tỷ trực tiếp nói.

- Cái gì?! Diệp Lãng làm được thực sao? Không phải nói hắn chỉ có một mình, mà chỗ muội còn Đại hoàng tử nữa, sao hắn để muội bị cướp đi như vậy?

Hề Nhi ngạc nhiên nói, chuyện này, nàng có chút không dám tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK