"Vì sao bảo ta nợ các ngươi? Ngày đó ta cũng đã mời tất cả mọi người ăn rồi mà?" Diệp Lãng có chút nghi hoặc hỏi: "Không phải các ngươi lại muốn một lần nữa chứ?"
Ngày đó, chấm dứt rồi vốn đều tự ăn cơm tự chi trả, tự dưng có người hứng khởi, bảo mọi người đi ăn chung một chỗ cho vui, mà nơi chứa đựng được nhiều người như vậy tất nhiên không phải chỉ một hàng quán nào đó.
Lựa chọn đầu tiên là quảng trường trước hoàng cung bởi nơi này là nơi lớn nhất thành, bất quá vì trước hoàng cung nên cũng không phải tùy ý tiến hành được.
Lựa chọn thứ hai là quảng trường trung tâm, tuy rằng nơi này không lớn như trước hoàng cung nhưng cũng là nơi thường xuyên tổ chức lễ mừng long trọng nên mọi người cũng thích nơi đây.
Cuối cùng mọi người đã chọn quảng trường trung tâm, bất quá đám người Hoàng Đế cũng tham gia làm cho hoạt động nguyên chỉ là hứng khởi nhất thời càng trở nên truyền kỳ hơn, truyền lưu muôn đời!
Bởi vì người ở đây rất đông, hơn nữa giai tầng gì cũng có, Diệp Lãng lại không cự tuyệt bất cứ ai cho nên những người không ở quyết đấu tràng khi nãy cũng có thể gia nhập vào!
Người càng ngày càng nhiều, đến mức quảng trường cũng kín chỗ, bắt đầu lan ra bốn phía, trên khắp đường phố, lấy quảng trường làm trung tâm đều chật kín người.
Mà mọi người cũng không phải ăn không ngồi rồi, tất cả đều tự giác hỗ trợ nhau làm cái siêu cấp thịnh yến này. Nếu bắt một người chuẩn bị yến hội cho mấy vạn người này thì lượng công việc thật lớn, nhưng nếu mấy vạn người chung tay vào làm thì mất không bao lâu cả.
Mang bàn, ghế, góp bát đũa, vận chuyển nguyên liệu nấu ăn, xuống bếp, mang thức ăn lên.
Toàn thành tổng động viên!
Đợt siêu cấp thịnh yến này phát triển đến tình trạng toàn thành cùng chung vui, cho dù ngày lễ lớn đến đâu cũng không đạt đến trình độ này, cái này làm cho đám người Hoàng Đế cũng cảm thán không thôi!
Trong đợt siêu cấp thịnh yến này, mọi người đã quên đi giai cấp, quên đi giàu nghèo, quên hết giá cả.
Tất cả chỉ nhớ một chuyện, ăn mồm to, uống chén lớn! Phải vui vẻ, phải chung vui!
Đây là hình ảnh khó thấy cỡ nào? Ai có thể đoán trước được hình ảnh này đơn giản chỉ vì một người mà thôi. Mà ai cũng không thể tưởng tượng được người có ảnh hưởng lớn đến vậy lại là siêu cấp bại gia tử Diệp Lãng này!
Mà lúc đó, Diệp Lãng lại --
"Ta kháo, ai bỏ rượu vào trà của ta vậy!! Lão tử không uống rượu!!"
Uống vào một chút cồn, mặt Diệp Lãng bắt đầu đỏ, rất nhanh sau đó biến thành "tửu điên": "Tỷ, ta muốn hát một khúc cho ngươi nghe!"
"Thật sự?"
"Đúng là heo, lỗ mũi của ngươi có hai cái động kìa." ( ý nói là được khen phổng mũi - DG )
"Hỗn đản, dám giỡn mặt tỷ tỷ! Đi chết đi cho ta!!"
Diệp Lam Vũ tức giận, đánh một quyền tới, có điều Diệp Lãng rất linh mẫn trốn tránh, sau đó trực tiếp lăn ra đất ngáy khò khò...
"Tủy biết tiểu tử này không biết uống rượu, cũng biết trước kia hắn chưa từng uống qua nhưng không nghĩ được rằng hắn chỉ vừa đụng đến đã say rồi."
Khi Diệp Lãng ngã xuống, Diệp Lam Vũ, Thất công chúa, còn có Chân Tiểu Yên - người làm công tác nữ đầu bếp cho Diệp Lãng hôm nay lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến nâng Diệp Lãng dậy, xác định là hắn say rượu thật liền cùng nhau hộ tống hắn về.
Đối với điều này Long An Kỳ cảm thấy thực vui, đồng thời cũng cảm thấy có chút không thoải mái. Mình vậy mà ngay cả cơ hội nhúng tay vào cũng không có, bị mấy cái nha đầu này chia sẻ phần quan tam với Diệp Lãng rồi.
Tiếp theo, tuy thiếu đi Diệp Lãng - diễn viên chính của buổi yến tiệc này nhưng cảm xúc mọi người vẫn tăng vùn vụt, mãi đến tận khuya trận siêu cấp thịnh yến này mới tan đi trong tiếc nuối.
Đương nhiên với sự tình phát sinh sau đó, Diệp Lãng không biết chút nào, hắn chỉ biết là mình đã mời khách rồi!
Nếu đã mời rồi thì đám người kia đang làm gì vậy? Diệp Lãng cũng không ngại mời thêm lần nữa, nhưng cách nói này tựa hồ có chút vấn đề, sao lại nói mình nợ bọn hắn?
"Ngươi khỏe, hình như ta đã mời qua các ngươi rồi thì phải, làm gì còn nợ nữa?" Diệp Lãng vẫn duy trì sự lễ phép, rất bình thản nói.
"Ách, Thập Tam thiếu gia, người hiểu lầm rồi! Chúng ta nói nợ đây không phải là người nợ bọn ta." Mọi người ngẩn ra một hồi liền lập tức giải thích.
"Ừ, vậy phiền các ngươi tránh ra một chút, chúng ta đang đi dạo phố!" Diệp Lãng nói thẳng, chuẩn bị kéo biểu tỷ tiếp tục đi chơi.
"Đừng đừng, Thập Tam thiếu gia, tuy rằng người không nợ chúng ta nhưng chúng ta nợ người một lần mà." Mọi người lập tức nói.
"?? Các ngươi nợ ta?" Diệp Lãng không rõ, hắn cũng không nhớ ra được bọn họ nợ mình cái gì.
"Chẳng lẽ người quên rồi sao, chúng ta đã nói qua nếu người giúp bọn ta thắng tiền thì chúng ta sẽ mời ngài ăn một bữa tiệc lớn!" Mọi người nhắc nhở.
"Ừ, đúng nhỉ, hình như có nói như vậy, vậy các ngươi mời ta ăn cái gì?" Tuy Diệp Lãng thích bại gia nhưng nếu có người khác muốn mời mình thì hắn cũng không khách khí, huống chi cái này đã giao kèo trước rồi.
"Ngài muốn ăn cái gì?" Nếu mời khách vậy thì tất nhiên phải hỏi khách muốn ăn gì rồi.
"Ta muốn ăn đồ ăn của mụ béo!" Diệp Lãng không hề nghĩ ngợi liền bật thốt, thứ hắn muốn ăn đương nhiên là do Chân Tiểu Yên nấu rồi.
"Mụ béo? À, ngài nói Chân Tiểu Yên phải không, ta biết rồi, nàng thường xuyên xuống bếp ở Chân Hữu Vị tửu lâu mà, bất quá không biết vì sao nàng rất ít khi nấu cho khách nhân ăn, mà ai được ăn rồi đều khen trù nghệ của nàng là thiên hạ vô song." Một người mở miệng khen không dứt, tựa hồ có điểm mong đợi với thức ăn của Chân Tiểu Yên làm.
Mà tựa hồ toàn bộ thế giới đều biết, Chân Tiểu Yên ở trong mắt Diệp Lãng vĩnh viễn là mụ béo, tuy rằng bộ dáng của nàng bây giờ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu làm cho người ta hâm mộ không thôi, không có nửa điểm dính dáng gì đến tự béo cả.
"Đó là vì nàng phải làm cho mình ăn, còn cho ta nữa." Diệp Lãng nói ra nguyên do.
"Không thể nào, nàng bây giờ yêu kiều như thế, làm sao có thể ăn nhiều như vậy được?" Mọi người hoài nghi, không lẽ Diệp Lãng ăn? Tuy chưa từng nghe nói Diệp Lãng ăn nhiều nhưng bọn hắn thà tin như vậy còn hơn.
"Không cái gì mà không? Bây giờ mụ béo cần phải ăn nhiều như vậy, nếu không thân thể nàng sẽ xuất hiện tình trạng xấu!" Diệp Lãng lại nói: "Đúng rồi, các ngươi không phải mời khách sao? Vậy đi Chân Hữu Vị tửu lâu đi, nhìn xem sinh ý của nàng ra sao, có thể gặp nàng là đẹp nhất."
"Được!"
Kết quả là một đám người từ từ tiến về phía tửu lâu. Mà dọc theo đường đi, người gia nhập ngày càng nhiều, đều là nghe thấy chuyện đi theo, cái này chắc lại biến thành một lần thịnh yến nhỏ nữa đây, không biết tửu lâu có chỗ ngồi cho nhiều người như vậy không nữa.
"Chân Tiểu Yên có nhà không?" Vừa vào tửu lâu, có người lập tức hỏi.
"Có, hôm nay nàng không đi học viện, bây giờ đang ở dưới bếp, bất quá chưa chắc nàng đã làm cho các ngươi ăn đâu." Tiểu nhị nghe vậy lập tức trả lời ngay, rất thuần thục, tựa hồ những lời này hắn nói qua rất nhiều lần rồi vậy.
Đúng vậy, không biết đã bao nhiêu lần rồi, mỗi ngày số người mộ danh mà đến không biết bao nhiêu, điều này cũng là cho sinh ý của Chân gia tửu lâu đột nhiên tăng vọt, náo nhiệt hẳn lên.
Tuy không nhất định có thể ăn được đồ ăn của Chân Tiểu Yên làm, nhưng nếu đã tới đây thì đa số đều dừng lại ăn cơm, cũng sẽ không vì không được ăn thức ăn của Chân Tiểu Yên mà đi chỗ khác!
Loại tình huống này ở thật lâu trước kia đã chầm chậm xuất hiện, bất quá sau đợt thịnh yến đột nhiên như núi lửa phun trào vậy, đơn giản là lúc ấy Chân Tiểu Yên là người làm đồ ăn cho đám người Hoàng Đế, tuy là nàng làm cho Diệp Lãng ăn, đám người Hoàng Đế chỉ nhân tiện mà thôi...
Mà cuối cùng Diệp Lãng mới ăn chưa bao nhiêu đã say mất rồi!
Lại tiện nghi cho đám người Hoàng Đế...
Mặc kệ nói gì thì nói, lúc ấy đồ ăn của Chân Tiểu Yên làm cho đám người Hoàng Đế than mãi không thôi, cũng tuyên cáo trù nghệ của Chân Tiểu Yên là vô song tuyệt thế, đồng thời cũng giúp Chân gia làm một cái siêu cấp quảng cáo!
"Người khác thì chưa chắc nàng sẽ làm, nhưng có người này nàng nhất định sẽ làm!" Một người cười nói, tự tin mười phần.
Chỉ là...
"Những lời này hôm nay ta đã nghe rồi, nếu tính cả những ngày trước thì đếm không xuể rồi, ai cũng nói như vậy, kết quả đều như nhau cả!" Tiểu nhị vẫn rất quen thuộc nói: "Ta khuyên các ngươi không cần kỳ vọng nhiều, đại trù của chúng ta cũng là số một số hai, tuyệt đối sẽ không làm mọi người thất vọng."
Rất nhiều người đều cảm thấy, lấy thân phận và địa vị của mình, Chân Tiểu Yên nhất định sẽ nể tình, chỉ là không nghĩ tới Chân Tiểu Yên căn bản là không để ý tới nhiều như vậy, vốn nàng đến đây xuống bếp là làm cho mình ăn mà thôi, ở đây tìm tài liệu dễ hơn các nơi khác.
Vốn mỗi lần nàng đến đều làm người nhà nàng đau đầu, bởi nàng muốn dùng rất nhiều tài liệu. Cái này vốn không sao cả, nàng muốn dùng thì dùng, không ai ngăn cản nàng!
Nhưng tài liệu mà nàng dùng đại bộ phận đều có chút quý hiếm, là một ít tài liệu rất khó tìm!
Nói nhảm, nếu không phải vì nó khó tìm thì ta tới đây làm gì? Ở nhà cũng có thể giải quyết rồi! Đây là câu trả lời của Chân Tiểu Yên, nàng đến đây là vì coi trọng những tài liệu này, nếu không cứ ở nhà sẽ tiện hơn, cần gì phải chạy đến đây.
Người của Chân gia cũng thử giấu đi mấy thứ kia, nhưng lần nào cũng thất bại. Không biết vì sao Chân Tiểu Yên rất có thiên phú trong vấn đề tìm đồ ăn, cho dù dấu ở bất cứ đâu nàng cũng có thể dễ dàng tìm ra!
Dần dần bọn họ cũng bó tay, đau đầu nhưng lại không có biện pháp gì!
Nhưng bây giờ thì khác rồi, bởi thanh danh Chân Tiểu Yên làn truyền khắp nơi, vô luận là ngôi vị hoa ngôi của Tài Nữ Vô Song hay trù nghệ của nàng được Hoàng Đế khen không ngớt đều hấp dẫn rất nhiều khách nhân đến đây. Bởi vậy bọn họ ước gì Chân Tiểu Yên ngày nào cũng đến, hơn nữa lúc nào cũng ở đây.
Cũng vì thế mà bọn họ cũng thử khuyên Chân Tiểu Yên làm ít đồ ăn cho khách nhân, bất quá Chân Tiểu Yên hoàn toàn mặc kệ, chỉ biết tìm tài liệu rồi nấu nướng, sau đó mang theo đồ ăn đã làm xong rời đi, mà cái làm bọn họ cảm thấy bất đắc dĩ nhất là, mục đích chính của Chân Tiểu Yên chỉ có một, đó là --
Làm đồ ăn ngon cho Diệp Lãng!!