Mục lục
[Dịch] Luyện Kim Cuồng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất quá, theo tình huống hiện tại thì khả năng trước cao hơn một chút.

Đơn giản là, nếu đám cường đạo đã biết trước thì sẽ không ở đây đả kiếp mai phục, cũng sẽ không tổn thất nhiều người như vậy.

Bởi vậy, thiếu niên này hẳn là một nhân tố ngoài ý muốn, giống như ba người Diệp Lãng vậy, cũng là nhân tố ngoài ý muốn, là trùng hợp!

"Chạy cái gì, đã bị phát hiện rồi thì đứng yên ở đây đi, hỏi bọn hắn cần bao nhiêu tiền thì cho bọn hắn bấy nhiêu thôi". Diệp Lãng chỉ về phía trước nói.

Lúc này, trong đám đạo phỉ kia đã phân ra một đám người đến đây, nếu bây giờ mà chạy thì nhất định sẽ bị đuổi giết, có thể tạo nên ngoài ý muốn không cần thiết.

Dù sao Diệp Lãng là một công tử bị cướp rất hợp tác, bọn cường đạo đòi tiền thì hắn sẽ cho tiền, tiền hắn rất nhiều, hơn nữa đang lo không có chỗ tiêu, những người này đến hỗ trợ thì quả thật là cầu mà không được.

Nếu cần tính mạng thì tất nhiên sẽ khôgn đưa rồi.

Chỉ là hy vọng tốt đẹp của Diệp Lãng tựa hồ không được như mong muốn, khi đám cường đạo này đi đến nhìn xe ngựa, lại nhìn nhìn người chăn ngựa.

Sau đó, đám cường đạo này rất là khinh thường đi ra, chỉ để lại mấy người, mà mấy người kia cũng đồng dạng khinh thường nói một câu:

"Gớm, cái xe ngựa nát này không có gì để ăn uống được, để lại một ít tiền mua đường muối rồi cút đi cho lão tử!"

Thực rõ ràng đám đạo phỉ này xem Diệp Lãng như một người bình thường, thậm chí xem như là người nghèo keo kiệt, bọn họ không nghĩ đến sẽ có người ngụy trang như vậy.

Cho dù phải ngụy trang thì cũng phải tìm một ít người đi chung chứ, sẽ không một mình một xe như vậy.

Làm cường đạo nhiều năm, chút kinh nghiệm này vẫn phải có, trong cái xe ngựa này hoặc là có người không kiếm chác được gì, không có gì cần bảo hộ hoặc là người mình đắc tội không nổi, nên không cần bảo hộ.

Mà vô lậun là loại nào đi nữa thì thu một chút qua đường phí vẫn được, không có chút béo bở nào thì ít nhất cũng được ít tiền, mà gặp người không đắc tội nổi thì nhiều ít cũng sẽ cấp cho bọn hắn một ít, sẽ không vì chút chuyện nhỏ như vậy mà đi trì hoãn thời gian.

Lúc này bọn họ gặp phải một người không đắc tội nổi, nhưng người này hơi khác người một chút, không có giao ra một chút lệ phi cho qua chuyện.

"Đây là của ta..." Lúc này xa phu khẽ cắn môi, lấy một ít tiền của mình ra để mua cái an toàn, mà lúc này hắn cũng chẳng quan tâm là số tiền này đáng ra phải là Diệp Lãng trả. Hắn chỉ hy vọng sự tình chấm dứt sớm ra chút, những chuyện khác sau này tính.

Chỉ là, Diệp Lãng lại không thích, hô ra ngoài:

"Cái gì? Dám khinh thường bản thiếu gia đường đường là một thế hệ bại gia tử à? Chỉ một chút tiền mua đường muối mà xứng với bản thiếu gia sao?"

Lời Diệp Lãng làm cho những người gần đó có điểm khó hiểu, những lời này nghe sao cũng thấy rất quái lạ, rất rất quái.

"Quên đi, nếu đã là mấy người nghèo kiết xác như các ngươi thì để các ngươi đi đi. Đừng trở ngại chúng ta đang chiêuu đãi đại hộ khách!" Mấy tên đạo phỉ ngây ra một hồi, sau đó lắc lắc tay nói.

Theo bọn họ lý giải, người trong xe hẳn là nói nhầm rồi, hắn là đầu óc không bình thường. Ừ, chắc là vậy rồi, người điên như vậy thì hẳn để cho hắn đi sớm cho khỏe.

Nếu là người bình thường thì có lẽ bọn họ sẽ suy nghĩ xem có nên giáo huấn hắn một chút không, nhưng bây giờ bọn hắn không có hứng thú này.

Đối với tình huống này, xa phu đương nhiên là vui sướng vạn phần, hắn chỉ ước có mỗi vậy, lập tức giơ roi chuẩn bị đánh xe chạy đi, rời khỏi chốn thị phi này!

Chẳng qua...

"Cái gì? Đi?! Ngươi cứ như vậy mà để cho chúng ta đi? ngươi làm cường đạo kiểu gì vậy, sao lại không chuyên nghiệp như vậy!" Diệp Lãng đưa đầu ra, lớn tiếng chất vấn tên đạo phỉ kia.

Mọi người trầm mặc, đều hai mặt nhìn nhau, xác định mình không có nghe sai, rốt cuộc thiếu niên này có ý gì? Chẳng lẽ hắn còn muốn chúng ta cho hắn tiền à?

Cái gì gọi là cường đạo không chuyên nghiệp? nhìn bên kia thì thấy chúng ta chuyên nghiệp cỡ nào chứ? Vì sự nghiệp cường đạo mà không sợ đổ máu, không sợ hy sinh, thề phải hoàn thành công tác cướp bóc quang vinh này.

Nhìn tên thiếu niên cao thủ kia mà xem, dưới sự vây sát của cường đạo anh dũng đã dến tình trạng nỏ mạnh hết đà, thoạt nhìn sắp toi rồi kìa.

Cho nên , chúng ta là chuyên nghiệp, điều này không thể phủ nhận được.

"Xin lỗi các vị, đầu óc công tử nhà ta thường xuyên phát bệnh, chúng ta sẽ lập tức đi, lập tức đi..." Xa phu thực tỉnh táo nói, cũng vội vàng thúc ngựa rời đi.

"Đi cái gì, ở lại, muốn nói cho rõ ràng đã! Có phải các ngươi khinh thường ta không, ta sẽ cho các ngươi nhìn xem cái gì gọi là kẻ có tiền!" Diệp Lãng ngăn trở xa phu, nhảy ra xe ngựa, mà tiểu nhị cũng nửa bước không rời, đi theo Diệp Lãng.

Xa phu nhìn nhìn, hạ một quyết định.

"Công tử, người tự mình từ từ chơi đùa đi, lão hán không chơi nổi, đi trước đây!" Xa phu bỏ Diệp Lãng lại, tự mình chạy trước, đây là bọn hắn từng giao ước qua rồi, nếu gặp tình huống thì hắn sẽ trốn trước, mà Diệp Lãng cũng không phản đối.

Lúc này, đám cường đạo nhìn thấy vậy tự nhiên sẽ theo bản năng đuổi theo tên xa phu kia, tuy không biết có tác dụng gì, cũng không hiểu tình huống hiện tại.

"Các ngươi đều đừng nhúc nhích! Cứ để cho hắn đi đi, còn có, cũng đừng giết hắn!" Diệp Lãng chỉ vào tên thiếu nương trên người mang nhiều thương tích kia nói: "Hôm nay bản thiếu gia tâm tình tốt, mạng của hắn ta mua, các ngươi cần bao nhiêu tiền thì cứ nói!"

Tất cả những người nghe thấy như vậy đều ngẩn ngơ, không rõ ý Diệp Lãng là sao, cái gì gọi là mua mạng?

"Vị công tử này, nhìn cách ăn mặc của ngươi hẳn không giống người thường, lời ngươi vừa nói làm ta có điểm khó hiểu, có ý tứ gì?" Tuy rằng người bên kia vẫn không dừng lại, vẫn tiếp tục chiến đấu nhưng cũng có người phụ trách tình trạng bên này của Diệp Lãng, cũng nói chuyện cùng Diệp Lãng.

"Ta nói, các ngươi trước khoan động thủ đã, ta mua sự an toàn của người kia, các ngươi ra cái giá đi!" Diệp Lãng trả lời.

"Mua? Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?" Bọn cường đạo vẫn không thể lý giải.

"Sao các ngươi ngu như vậy, nói thẳng ra là, các ngươi buông tha cho người kia thì cần bao nhiêu tiền!" Diệp Lãng lắc lắc đầu, tựa hồ như chưa từng gặp qua người nào ngu ngốc như vậy.

Tình huống này nếu như bị người nhận thức Diệp Lãng biết, nhất định sẽ ôm bụng cường to, những cường đạo này vậy mà lại bị Diệp Lãng chửi là ngu ngốc, cái này thật sự rất khôi hài.

Cho tới bây giờ chỉ có Diệp Lãng bị người khác nói là ngốc mà thôi...

"Không thể! Huynh đệ chúng ta bị giết nhiều như vậy, chúng ta nhất định sẽ bắt hắn đền mạng!" Bọn cường đạo lắc đầu cự tuyệt.

"Có người nói qua, trên thế giới này không có gì là không thể, cũng không phải tiền không giải quyết được, chỉ giá chưa đủ cao mà thôi! Ta ra 10 vạn kim tệ, các ngươi thả hắn!" Diệp Lãng không thèm để ý nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK