Mục lục
[Dịch] Luyện Kim Cuồng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu trời đêm đầy sao.

Tinh quạng ảm đạm làm đêm nay trở nên thực thần bí, mà dưới cái đêm thần bí này, bên trong Mơ Hồ Đường, nơi gần đây Trở Thành đề tài của toàn bộ đại lục, trở thành hy vọng của tất cả nhưng ai mang bệnh nan Y trong người.

Một đám Quang Minh Kỵ Sĩ đang vây quanh một nam hai nữ, cô gái đang bắt cóc thiếu niên, mà hai người này là đường đệ đường tỷ của nhau, có lẽ vì sao trời quá mờ, cũng có lẽ vì hai người ít tiếp xúc mà lại thật lâu chưa gặp.

Hai đường tỷ đệ này chính là Diệp Lãng và Diệp Chỉ Tình, tuy huyết thống của cả hai đã rất xa, xa rất xa, nếu không phải tình huống của Diệp Chỉ Tình có chút đặc thù thì phỏng chừng cũng không thể tiến vào Diệp Trạch Tưởng Không Hoàng Thành rồi.

Nhưng mặc kệ nói gì thì nói hai người vẫn là đường tỷ đệ, đều nằm trong gia phả Diệp

gia!

Cái này quả thật là chuyện tiếu lâm, người một nhà lại không biết nhau!

Dưới tình huống như thế, Diệp Lãng trở thành con tin của Diệp Chỉ Tình.

"Xin lỗi! Mời các ngươi lui lại phía sau!" Diệp Chỉ Tình trầm mặc một hồi, lại uy hiếp thêm một lần nữa. Tuy rằng lời của Diệp Lãng làm nàng cảm thấy vô lực, mình thật trùng hợp bắt được hắn khi hắn đang muốn đi nhà xí.

Cái này không biết là mình may mắn hay hắn không hay ho nữa!

Bất quá lúc này Diệp Chỉ Tình đột nhiên nghĩ tới Diệp Lãng, nàng cảm thấy chuyện như vậy rất có thể phát sinh trên người Diệp Lãng.

Nói gì thì gì Diệp Chỉ Tình cũng là đường tỷ Diệp Lãng, lại ở trong Diệp Trạch, ít nhiều cũng tiếp xúc với Diệp Lãng, cũng làm một vài chuyện cùng Diệp Lãng, cũng từng chiếu cố qua Diệp Lãng ngốc nghếch này, tin rằng đa số mọi người đều như vậy, sẽ chiếu cố đường đệ muội hoặc biểu đệ muội của mình, tuy rằng không nhất định rất thân.

Bởi vậy tuy Diệp Chỉ Tình không phải thực hiểu Diệp Lãng, nhưng ít nhiều cũng sẽ có điểm ấn tượng.

"Tốt, chúng ta thối lui, ngươi không nên thương tổn đến công tử!" Quang Minh Kỵ Sĩ chỉ có thể thối lui trước, bảo trì khoảng cách nhất định với Diệp Chỉ Tình, không muốn kích thích nàng.

Tuy rằng Diệp Lãng cũng không phải người của Thánh Giáo, cũng chưa được phía đầu não thừa nhận gì cả, nhưng ai mà biết nếu hẳn xảy ra chuyện gì thì đám người kia có bao nổi hay không? Mà nếu quy trách nhiệm về mình thì phiền toái lớn.

Mà lúc này kiếm của Diệp Chỉ Tình đang kề chặt cổ Diệp Lãng, thậm chí có thể nhìn thấy một ít tơ máu trên cổ Diệp Lãng, điều này làm cho mọi người sợ hãi nếu tay nàng hơi động một chút thì hậu quả thực nghiêm trọng.

Lúc này Diệp Lãng cũng rất sốt ruột, toàn thân run rẩy cả lên.

Thật sự là công tử bột, mới có chút vậy mà đã sợ tới mức toàn thân run rẩy, Diệp Chỉ Tình có điểm khinh thường thầm nghĩ, nàng vẫn không có hảo cảm với đám công tử bột miệng cọp gan thỏ này, thậm chí có điểm phản cảm.

Có điều nàng không biết Diệp Lãng đang run rẩy không phải sợ hãi cái gì, hắn căn bản không biết sợ là gì, hắn vì...

"Xin thứ lỗi, yêu cầu của ta là thả ba nữ tử kia ra trước đã!" Diệp Chỉ Tình nhẹ nhàng nói, mà lời của nàng vẫn rất ôn hòa, hơn nữa vẫn mang theo một chút lễ phép, mặc cho đối phương là địch nhân đi nữa.

Đây là tính cách của nàng, tính cách thục nữ, ít nhất là lúc này, đương nhiên đây cũng chỉ là tính cách của nàng, không có quan hệ gì đến chỉ số thông minh, năng lực xử sự và năng lực phản ứng cả!

Thục nữ không có nghĩa là đơn thuần, không có nghĩa là phản ứng trì độn, không có nghĩa là...

"Thả các nàng?" Quang Minh Kỵ Sĩ ngẩn ngơ, bọn họ đang nghĩ xem yêu cầu này là sao? Hình như mình đâu có bắt ai đâu, ba nữ tử nàng nói là ai?

Mà vừa lúc đó đột nhiên Diệp Lãng nói: "... Ngươi thả ta ra trước đi, ngươi cứ nói chuyện với họ đi, ta đang rất vội a!"

"Ngươi gấp cái gì? Ta còn chưa vội nữa chứ ngươi!" Diệp Chỉ Tình có chút không rõ lời Diệp Lãng.

"Vội đi tiểu!" Diệp Lãng có điểm khó chịu nói: "Nói cho ngươi biết, nếu ngươi không thả ta ra thì ta sẽ tiểu lên người ngươi..."

"Lưu manh!" Diệp Chỉ Tình nhẹ trách, mặt hơi đỏ đỏ, tựa hồ đây là lần đầu tiên nàng phát giận, mặc dù là hơi nhỏ.

Mà đến tận lúc này nàng mới hiểu được vì sao vừa rồi Diệp Lãng lại run rẩy, hóa ra là nghẹn nước tiểu, lúc trước nghe hắn nói muốn đi nhà xí còn tưởng rằng giả vờ, hiện tại thấy hẳn là thực a!

Tên xú tiểu tử này...

"Ngươi mới là lưu manh, các ngươi đều là lưu manh!" Diệp Lãng phản bác nói ngay cả Quang Minh Kỵ Sĩ cũng bị lôi vào.

"Ta là lưu manh? Vì sao lại nói ta như vậy?" Diệp Chỉ Tình ngẩn ngơ, thanh âm vẫn ôn nhu, không chỉ vì nàng là thục nữ, nguyên nhân thật sự là gì nàng cũng không biết, đây là phản ứng theo bản năng.

"Đúng vậy công tử, vì sao ngay cả chúng ta cũng bị nói vào.” Đám Quang Minh Kỵ Sĩ cũng vô tội hỏi bọn họ quả thực vô tội à, giống như vẫn chưa nói thêm gì, còn lo lắng cho Diệp Lãng nữa.

Cái này đúng là chó cắn Lữ Đồng Tân, không nhìn được tâm của người tốt...

Diệp Lãng chỉnh tư thế một chút, thuận tiện điều chỉnh ngữ khí một chút, chính khí lẫm

lẫm nói: "Ngươi là một nữ hài tử mà không cho ta đi tiểu, còn không phải lưu manh? Các

ngươi là Quang Minh Kỵ Sĩ mà còn đi chém giết tiểu cô nương người ta, còn không phải lưu manh? Một đám lưu manh, ta không rảnh đi quản chuyện của đám ác nhân các ngươi, ta muốn đi tiểu..."

“...”

Hiện trường im phăng phắc, tất cả mọi người đều không nói ra lời, mặc kệ là Diệp Chỉ Tình hay Quang Minh Kỵ Sĩ!

Trong lòng Quang Minh Kỵ Sĩ vẫn tiếp tục kêu oan.

Cái này... oan uổng a, chúng ta đâu có đi chém giết nữ hài tử người ta, chúng ta cũng không biết tiểu cô nương này đang nói gì nữa là, chúng ta thật sự là oan, nhảy vào cái gì cũng không rửa sạch!

Diệp Chỉ Tình thì lại ngẩn ngơ, từ trong lời Diệp Lãng nàng nghe được sự thất lễ của mình, nhưng càng nhiều là một tin tức làm nàng cảm thấy ngoài ý muốn, những người đối diện này lại là Quang Minh Kỵ Sĩ!

Lúc này Diệp Chỉ Tình có điểm không rõ, không, chuẩn xác hơn là nàng hoàn toàn không hiểu nổi!

Nếu đối phương là Quang Minh Kỵ Sĩ thì nếu không phải mình nghe nhầm tức có hiểu lẩm gì trong đó!

Trên Trung Thổ Đại Lục, Quang Minh Kỵ Sĩ là đại biểu cho chính nghĩa, tuyệt đối sẽ không làm ra bất cứ việc gì mờ ám, bọn họ là đại biểu của ánh sáng, tuyệt đối sẽ không làm ra nhưng chuyện loạn thất bất tao như cướp dân nữ vân vân!

Nếu nói cái này vẻn vẹn chỉ để che dấu thì cái hình tượng Quang Minh này có thể bảo trì lâu như vậy cũng không dễ dàng bị phá hủy như thế này được, nếu bọn họ muốn làm như thế thì cũng sẽ vụng trộm làm, sẽ không làm lớn chuyện ra như hiện tại!

Hơn nữa, chỗ này là Thánh Thành, lại sắp cử hành Bài Vị Tái trở thành tiêu điểm của cả đại lục, sao có thể gây ra chuyện lớn như vậy được?

Nếu người bị bắt là người thường thì thôi nhưng trong ba người này, một Diệp Lam Vũ một công chúa, tùy tiện mất tích một cái đều biến thành đại sự, mà Chân Tiểu Yên thì nhất định Diệp Lãng cũng sẽ không bỏ qua.

Diệp Lãng tuyệt đối không muốn mất đi Chân Tiểu Yên, "bà nấu cơm" cả đời này của hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK