Nơi này tuy cũng có nhà ở, nhưng không giống như căn nhà mấy người Diệp Lãng đã ở lại, hoàn toàn khác hẳn địa phương kia.
Mặc dù Hạo Nguyệt Hồ không lớn, nhưng chiều dài cũng có vài dặm, không phải địa phương Diệp Lãng đã ở cũng là chuyện bình thường, nhưng có chút kỳ quái chính là ở địa phương này không nhìn thấy được bến thuyền cùng căn nhà của Diệp Lãng đã ở.
Đúng vậy, rõ ràng là hai nơi cạnh nhau nhưng lại không thể nhìn thấy được bên kia!
Bởi vì đặc điểm của Hạo Nguyệt Hồ, cây cối bên hồ cũng thật nhiều, lần này Diệp Lãng không mang người đi tới chỗ hắn ở trước đó, giống như hắn đang cố ý làm như thế.
Lần này dẫn người vào cho họ xem tình hình nơi này, hiểu biết bên trong có vật gì, đồng thời che giấu lẫn lộn một chút, làm cho người ta cảm thấy hắn không có làm ra chuyện gì đặc biệt nơi này.
Bởi vì hắn còn muốn tiếp tục ở lại nơi đây, không muốn bị người quấy rầy, đợi đến khi hắn hoàn thành xong công việc của mình!
Sau khi đi ra mọi người đều sẽ nghĩ chuyện hắn làm chính là biến hóa hoàn cảnh nơi này một chút, tuy chuyện biến hóa này chỉ là phụ thêm vào, nhưng đối với người đời mà nói đã là một kỳ tích phi thường.
- Được chứ, sau này các ngươi có thể ở lại đây, nhưng phải thêm một thời gian nữa, ta còn cần bế quan.
Diệp Lãng cười cười nói, trả lời câu hỏi của Liễu Phi Yên.
Vốn hắn nghĩ mình muốn ở lại đây làm nghiên cứu, vì thế ngày sau hắn sẽ mở cửa nơi này, cho người khác đi vào ở lại, như vậy sẽ không tới mức làm lãng phí.
Lãng phí rất đáng xấu hổ!
Đương nhiên ngày sau sẽ phát triển ra sau hắn còn chưa biết.
Liễu Phi Yên vui vẻ cười nói:
- Lão bản, ngươi thật sự là người tốt, ta thích ngươi!
- Chúng ta cũng thế!
Các nữ tử phục vụ trong trà lâu cũng hô lên.
- …
Thật hâm mộ diễm phúc của tiểu tử này, có nhiều nữ tử ủng hộ như vậy, hơn nữa đều là những nữ tử thật xinh đẹp, tài đức vẹn toàn.
- Uy uy, đừng xem ta như người đã chết đi, ta lão bản nương của các ngươi, muốn ăn đậu hũ của hắn cũng phải hỏi qua ta trước!
Thất công chúa xen vào một câu, nhất thời làm không khí càng thêm vui vẻ.
- …
- Là lão bản nương tương lai! Mời chú ý dùng từ!
Diệp Lãng lên tiếng uốn nắn.
- …
Lần này đến phiên thất công chúa trầm mặc.
- Đoạn thời gian này các ngươi đều làm những việc này sao? Đây là việc nghiên cứu lớn của ngươi sao?
Tam ca thản nhiên hỏi, hoàn cảnh thế này đối với hắn cũng không có gì đặc biệt hấp dẫn, hắn chưa bao giờ đi để ý những thứ này.
- Đương nhiên không phải…
Diệp Lãng thuận miệng nói, hắn tựa hồ đã quên mất mục đích dẫn mọi người tới nơi này, may mắn có người đã thay hắn mở miệng.
- Đương nhiên là không phải, chúng ta còn muốn xây dựng thêm một ít ngôi nhà ở gần bên, là nhà thật đặc biệt!
Chân Tiểu Yên ngắt lời Diệp Lãng, nhẹ véo hắn.
Lúc này Diệp Lãng chợt sực tỉnh, mục đích của hắn chính là đang muốn gạt mọi người…
- Nhà đặc biệt? Cũng xinh đẹp như vậy sao? Ta thật chờ mong, ta nghĩ sẽ thật hoàn mỹ!
Thất công chúa cũng không biết là thật sự chờ mong hay chỉ là giúp lời Chân Tiểu Yên, làm ra bộ dạng như mong đợi.
Nhưng nàng chờ đợi cũng thật tự nhiên, bởi vì nơi này có nhiều người cũng lộ ra vẻ mặt như nàng, đang nghĩ tới địa phương mộng ảo chung quanh.
Nơi này là giấc mộng của rất nhiều người, cho dù ở lại một chút cũng cảm thấy toàn thân mười phần linh khí, đương nhiên ai cũng mong đợi.
Bọn họ nguyện ý bỏ tiền mua lại nhà ở tại đây!
Lúc này thất ca cũng nghĩ tới phương diện kia, hắn đã cảm thấy nơi này chất đầy tiền vàng, cảm khái Diệp Lãng đúng là cây rụng tiền, tùy tay làm ra đồ vật đều có thể kiếm được đồng tiền lớn.
Trước kia nơi này chỉ là địa phương hoang vu, tùy ý đều có thể nhìn thấy, nhưng bây giờ lại biến thành bảo bối, nếu hắn đem ra làm sinh ý, thật sự không biết sẽ lợi ích bao nhiêu, có lẽ đạt tới phú giáp địch quốc.
Nhưng Diệp Lãng cũng không có ý nghĩ như vậy, bởi vì hắn chưa từng nghĩ qua muốn kiếm tiền, dù hắn từng có thời gian mơ hồ, nhưng bình thường hắn cũng không có bao nhiêu khát vọng về tiền tài.
Thất ca đang lo lắng chính là ý nghĩ này của hắn!
- Sẽ thôi, nhà nơi này do thiên nhiên hình thành, dù tinh linh đến ở cũng không hề cảm giác có vấn đề gì.
Diệp Lãng trả lời thất công chúa, lại nói tiếp:
- Sau này sẽ là khu nhà ở xa hoa của Diệp thành, nếu các ngươi muốn mua phải đi tìm thất ca!
Thất ca vừa nghe được liền hưng phấn, chuyện hắn sợ hãi đã bị những lời này nghiền nát!
- Ta muốn mua!
Một người lập tức nói.
- Ta cũng muốn!
Mọi người bắt đầu quát to.
Trong khoảnh khắc hiện trường trở nên thật náo nhiệt!
- Kinh doanh lớn, quả nhiên là kinh doanh lớn!
Thất ca vô cùng cảm khái.
Đối với thất ca mà nói tình huống hiện tại khu lâm viên tại đây đúng là một khu kiếm được đồng tiền lớn đầy túi.
- Dừng!
Diệp Lãng nhấc tay hô to, hiện trường liền yên tĩnh trở lại, mọi người đều nhìn xem hắn đang định nói gì.
- Mọi người cũng không cần phải gấp! Tuy rằng nơi này sẽ cung cấp cho mọi người, nhưng còn rất nhiều địa phương phải sửa sang lại, cần xây dựng, chúng ta phải làm nơi này càng thêm hoàn mỹ, càng thêm hợp tâm ý mọi người, mà cần phải có thời gian. Cho nên nói chuyện mua bán chờ sau khi hoàn thành xong rồi hãy nói!
Diệp Lãng hô to.
- Thập tam thiếu, ngươi nói vậy là sao?
Một người không kịp phản ứng, ngơ ngác hỏi.
- Thật là đần! Như vậy còn nghe không hiểu!
Diệp Lãng không chút khách khí mắng, nếu những lời này xuất từ miệng người khác, người nọ nhất định sẽ bão nổi, nhưng người lên tiếng lại là Diệp Lãng nên hắn cũng đành nhẫn nhịn.
Bởi vì ai cũng hiểu tính cách Diệp Lãng, tính hắn vốn là thế, mà hắn vẫn thường xuyên mắng mọi người là đồ đần, vì vậy cũng không ai thèm đi để ý.
Chỉ còn lại tiếng cười vang ầm ĩ.