Mục lục
[Dịch] Luyện Kim Cuồng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ê, các ngươi chạy đi đâu vậy, ta ở đây này, không phải các ngươi muốn ăn sao? Ta có rất nhiều này." Diệp Lãng thấy đám dân chạy nạn không nhìn ra giá trị của mình liền lập tức triển lãm ngay...

Diệp Lãng lấy từ trong không gian giới chỉ ra một đống thực vật, tuy rằng những thực vật này rất đa dạng, cũng đều là mỹ vị, đây đều là Diệp Lãng mất rất nhiều thời gian thu thập, tất cả đều là tinh phẩm! Nhưng bây giờ tất cả chúng nó chỉ được gán với một danh từ - thực vật dưới con mắt của tất cả dân chạy nạn, những gì có thể ăn được đều giống nhau, chỉ cần no bụng là tốt rồi!

Người và những sinh vật khác cũng giống nhau, dưới tình huống không được ăn no thì mục đích của họ cũng chỉ có - ăn no!

Sau khi ăn no mới là mặc ấm, sau đó mới là...

"Ân ăn."

Dân chạy nạn gầm rú chạy lên cướp đoạt thực vật của Diệp Lãng, lúc sau, nhưng người chạy trước tựa hồ cũng không có ý cướp đủ thực vật đủ ăn no là thôi mà vẫn tiếp tục cướp, cất vào túi của mình.

Đây có thể nói là một loại ích kỷ, là một thói hư tật xấu của con người nhưng cũng là thiên tính! Là một thiên tính của bất cứ sinh vật nào, bất cứ sinh vật nào cũng chừa lại thực vật cho mình mà không quản đồng loại có vì vậy mà đói chết hay không.

Trừ phi là vì con cháu của mình.

Mà nếu cứ như vậy nữa thì nhất định sẽ tạo thành tranh giành, làm cho hảo tâm cho thực vật của Diệp Lãng lại biến thành chuyện xấu.

Nếu là người khác thì nhất định sẽ bảo người ta từ từ không cần vội, không cần cướp đoạt, ai cũng có phẩn. Nhưng Diệp Lãng thì không, có lẽ hắn biết làm vậy cũng không có hiệu quả gì.

Hắn chỉ dẫn theo tiểu Nhị lui về một bên, nhìn đám dân chạy nạn cướp đoạt.

Lúc này có một dân chạy nạn đen gầy tong teo ở ngoài muốn chen vào nhưng không thể thành còng, sau khi hắn thử qua rất nhiều lần cũng chỉ có thể bất đắc dĩ dừng lại.

Đột nhiên hắn như nhớ ra cái gì đó, đảo mắt nhìn chung quanh. Sau khi phát hiện Diệp Lãng, ánh mắt hắn liền dừng lại, lập tức bước nhanh về phía Diệp Lãng.

Diệp Lãng nhìn ánh mắt kia cảm thấy nghi hoặc một chút tuy rằng có thể nhìn thấy dục vọng muốn sống ở trong đó, nhưng vẫn làm người ta cảm thấy sự trong suốt của đôi mắt, vốn không nên xuất hiện trên người một dân chạy nạn, càng không nên xuất hiện trên một người đen đen gầy tong teo.

Rất nhanh chủ nhân đôi mắt trong suốt này đến bên cạnh Diệp Lãng, vươn đôi tay đen gầy ra, sau đó dùng thanh âm khàn khàn nói: "Có thể cho ta một ít đồ ăn không, đã năm ngày ta chưa được ăn gì rồi..."

Lúc này những người khác tựa hồ cũng đã quên mất Diệp Lãng là người cho thực vật không chỉ có thể cướp đoạt đống thực vật kia mà còn có thể đến hỏi Diệp Lãng.

Có điều, dưới sự hấp dẫn của "một giọt mật đường", dường như mọi người đã quên mất Diệp Lãng, chỉ nhìn thấy "một giọt mật đường" kia.

Người đen đen gầy gầy này, ngoài một đôi mắt trong suốt ra tựa hồ còn một cái tâm trong suốt nữa, tuy rằng lúc ấy hắn cũng bị hấp dẫn nhưng ít ra cũng có thể rất nhanh phát hiện ra vấn đề mấu chốt.

"Có thể, ta còn một chút để dành." Diệp Lãng lấy thực vật ra đưa cho người nọ.

Đương nhiên, nếu lúc này có người phát hiện ra thực vật, lại muốn đến cướp đoạt thì hắn sẽ lập tức ăn hết.

May mà lúc này không ai chú ý về phía Diệp Lãng, bọn họ đang chia làm hai nơi để cướp đoạt thực vật, ăn thực vật cướp được.

"Lại đây, uống miếng nước, nói cho ta nghe các ngươi bị gì vậy?" Diệp Lãng lấy ra một cái bình, đưa cho người nọ, dường như hắn rất có hứng thú về việc tai nạn này là sao.

"Chúng ta là bình dân của Mai Lạp Quận, bởi mấy năm gần đây, Mai Lạp Quận vẫn khô hạn, nương rẫy của chúng ta không thu hoạch được bao nhiêu, năm nay còn gặp một lần đại hạn nữa, chúng ta chưa kịp thu hoạch gì cả." Người nọ một bên dùng thanh âm khàn khàn nói một bên chậm rãi ăn.

"Các quan lại ở chỗ các ngươi không cứu tế sao?" Diệp Lãng tò mò hỏi.

"Cứu tế? Hừ, bọn họ đâu rảnh đi quản sự sống chết của chúng ta, bọn họ chỉ biết tự mình phóng túng, cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng quan tâm gì đến chúng ta." Người nọ cắn răng, tàn nhẫn nói giống như muốn ăn thịt người vậy.

Từ trong những lời này có thể phát giác ra ở trong còn có một vài tình tiết khác.

Ở Mai Lạp Quận, dân chạy nạn cũng từng phát sinh xung đột với lĩnh chủ, muốn cướp đoạt lương thực lại bị lĩnh chủ trấn áp, làm cho dân chạy nạn phải bỏ chạy, bất quá cũng cướp đi không ít sinh mệnh.

"Cái này... Hoàng Đế Ngả Lạp cũng không quản sao?" Diệp Lãng cau mày hỏi, một cái quận phát sinh tai nạn lớn như vậy, chẳng lẽ Hoàng Đế không quản sao? Nếu là như vậy thì đế quốc rất nhanh sẽ bị diệt vọng rồi.

"Quản, đương nhiên quản, nhưng mà có ích gì đâu? Hàng năm Hoàng Thượng đều đưa kim tệ trợ giúp thiên tai xuống, nhưng lại không đến được tay chúng ta, bị đám cẩu quan này ăn sạch." Người nọ vẫn cắn răng, hung hăng nói.

Ai, vô luận là thời đại nào, địa phương nào, thế giới nào cũng sẽ không thiếu những người như vậy.

Nếu một kẻ tội ác tày trời giết người hơn trăm, mà những người này có thể hại chết đến ngàn vạn người thì nếu nói kẻ mang tội ác tày trời phải chết một lần thì những người này nên chết không dưới trăm lần!

"Như vậy còn vương pháp sao?" Diệp Lãng mắng.

"Vương pháp? Hữu dụng sao? Cho dù Hoàng Thượng biết thì bất quá cũng chỉ tiến hành trừng phạt một chút, nghiêm trọng nhất là thu hồi lãnh địa mà thôi bọn họ vẫn là quý tộc, vẫn có thể sống sung sướng." Người kia nói thanh âm vẫn rất phẫn hận.

Quý tộc luôn là một vấn đề thực đau đầu, không chỉ có bình dân đau đầu mà ngay cả người cầm quyền cũng vậy, bọn họ rất muốn diệt trừ quý tộc nhưng lại không thể ly khai nó.

Người cẩm quyển cũng chỉ có thể hy vọng những quý tộc này đàng hoàng một chút, hiểu được làm một quý tộc là thế nào.

Đương nhiên những quy tộc này đều minh bạch mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì, đó cũng vì tiền đồ của mình, vì tiền đồ của cả gia tộc. Nhưng trong đó vẫn có một số không biết tốt xấu, hơn nữa còn không ít.

Mà chuyện xảy ra trong lãnh địa của quý tộc thì dưới tình hình chung, cho dù là người cầm quyền cũng không thể can thiệp được. Nói đơn giản hơn, lãnh địa của quý tộc chính là của riêng họ, mà lĩnh chủ cũng giống như quốc vương vậy.

Dùng Mai Lạp Quận lúc này làm minh chứng, Hoàng Đế Ngả Lạp Đế Quốc chỉ gặp rồi hỏi qua một chút, cung cấp một ít trợ giúp nhưng sẽ không can thiệp đến hành chính của quận, chỉ cần ở trong không có sai lẩm gì là được.

Đương nhiên, nếu tình hình tai nạn lần này nghiêm trọng, mà Mai Lạp Quận xử lý không tốt, tạo thành ảnh hưởng đến những vùng phụ cận thì nhất định sẽ có phương án xử lý.

Có điều, chờ xử lý xong thì nhưng dân chạy nạn này còn bao nhiêu người sống sót đây? Chết mất bao nhiêu người rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK