"Fox công tử, ta... ta..." Lý Nguyệt nhìn Diệp Lãng, muốn nói gì đó.
"Không cần phải nói gì cả, nếu ngươi muốn cảm kích ta thì đưa Thiên Cơ Giáp cho ta mượn xem!" Diệp Lãng nói.
"Bây giờ mà ngươi còn muốn cái này, nếu lần này chúng ta may mắn thoát khỏi thì ta đáp ứng sẽ cho ngươi mượn..." Mặt Lý Nguyệt hơi đỏ lên.
Trong suy nghĩ của Lý Nguyệt, mượn Thiên Cơ Giáp chính là tương đương gả cho Diệp Lãng, mà cái gọi là mượn của Diệp Lãng thuần túy chỉ là mượn thôi!
"..., quên đi, ta đang vui, cứu ngươi một lần!"
HỌỌH
Lý Nguyệt không rõ sao đột nhiên Diệp Lãng lại nói như vậy, mà rất nhanh nàng đã hiểu, hóa ra Diệp Lãng thấy Triệu Nhã Nhu, thấy Triệu Nhã Nhu đã bắt đầu giãy dụa đến cực hạn.
Nhìn thấy Triệu Nhã Nhu như vậy, trừ phi là người cực kỳ hận Triệu Nhã Nhu nếu không cũng sẽ cứu nàng, mà Diệp Lãng cũng không phải hận Triệu Nhã Nhu lắm, hắn có thể mặc kệ sự sống chết của nàng nhưng thấy nàng giãy dụa trước mặt mình, trong lòng có cảm giác không thoải mái, muốn đi cứu nàng.
Ai, ta đúng là người tốt!
Diệp Lãng hít sâu một hơi, sau đó trầm xuống, bơi về phía Triệu Nhã Nhu, rất nhanh đã ôm lấy Triệu Nhã Nhu còn đang giãy dụa.
Lúc ấy Triệu Nhã Nhu nhìn thấy Diệp Lãng, ngược lại giãy dụa ghê hơn, nếu nàng có thể nói chuyện nhất định sẽ hô to, ta không cần ngươi lo cho ta, ngươi cứ đứng nhìn ta chết trước mặt ngươi đi!
Mà ngay tại một khắc nọ, Triệu Nhã Nhu không có động tĩnh gì nữa, nàng yên tĩnh lại...
"A..." Miệng Lý Nguyệt căng rộng ra bởi nàng nhìn thấy một chuyện vô cùng chuyện tình!
ở trong nước, Diệp Lãng cùng Triệu Nhã Nhu miệng đối miệng, tứ chỉ ôm cùng một chỗ...
Giờ khắc này Triệu Nhã Nhu cảm thấy như trời đất đều quay, đầu óc của nàng lập tức nổ tung, nàng đã hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi.
Vào giờ khắc này, nàng vẻn vẹn chỉ dùng bản năng để cảm giác, nàng cảm giác được đôi môi ôn nhuyễn mà thật dày trong dòng nước băng lãnh!
Nếu giờ khắc này thời gian dừng trôi thì thật là tốt biết bao...
Thật sâu trong nội tâm Triệu Nhã Nhu có một âm thanh đang hò hét...
Diệp Lãng đang làm cái gì?
Hắn chỉ làm chuyện mà hắn cảm thấy là chính xác, sau khi hít sâu một hơi, muốn dùng
để tiếp hơi cho Triệu Nhã Nhu, mà sau khi tiếp cận hắn liền trực tiếp dùng miệng lấp miệng Triệu Nhã Nhu.
Đối với hắn mà nói, đây là một hành động cứu mạng người, là hô hấp nhân tạo chứ không phải hôn môi.
Mà hắn cũng không biết mình làm một chuyện oanh động đến mức nào, nếu hình ảnh này bị người khác biết được thì toàn bộ Tường Không Đế Quốc đều phải oanh động lên.
Đương nhiên chuyện này hẳn không có khả năng bị người khác biết, ba người ở đây đều không nói chuyện này ra ngoài!
"Hít hà..."
Diệp Lãng kéo Triệu Nhã Nhu xuống dưới thùng gỗ, bắt đầu hít thở đều lại. Có điều hắn không chú ý đến hai cô gái bên cạnh đều đang ngấn người, ngần người vì động tác vừa rồi của hắn!
Triệu Nhã Nhu bị Diệp Lãng kéo lên sau, ngây người ra một hồi, tiếp đó mới kịp phản ứng, khôi phục đến trạng thái lạnh lùng nói: "Ngươi cứu ta làm gì? Không phải ngươi muốn thấy ta chết sao?"
Biểu tình ngữ khí của Triệu Nhã Nhu làm cho Lý Nguyệt cảm thấy dường như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra vậy.
"Ta không nỡ nhìn kẻ biến thái chết, được rồi chứ!" Diệp Lãng trả lời.
"Ngươi cứu ta thì được gì, không phải cũng sẽ chết sao!" Triệu Nhã Nhu lãnh đạm nói.
"Ai nói phải chết!" Diệp Lãng kỳ quái nói.
"?? Chẳng lẽ ngươi còn có cách?" Triệu Nhã Nhu nghi hoặc nhìn Diệp Lãng.
"Ngươi đúng là ngu ngốc, ở trên đấy viết cừu từ nhất sinh tức sẽ để cho ngươi một đường sống, chỉ cần ngươi sống qua thì sinh lộ sẽ xuất hiện!" Diệp Lãng nói thẳng, cũng rất khinh thường nhìn Triệu Nhã Nhu một cái, giống như đang nói rằng ngươi đần độn hơn ta vậy.
"Ngươi mới đần độn , ở trên đấy viết cừu từ nhất sinh thì ngươi thật sự tin có một đường sinh cơ, người ta đang đùa ngươi đấy!" Triệu Nhã Nhu phản bác.
"Ngươi không biết gì cả! Thiên Công Việt Tộc là một chùng tộc thật đặc biệt, cả đời bọn họ sẽ không nói dối, viết sinh lộ thì chính là sinh lộ, tử lộ chính là tử lộ, cừu từ nhất sinh thì nhất định sẽ có một đường sinh cơ!" Diệp Lãng nói, sau đó còn bố sung một câu — "Cái này cũng rất giống với ta, ta cũng không nói dối!"
"Mới là lạ!" Triệu Nhã Nhu cùng Lý Nguyệt đồng thời nói tiếp.
Mà giờ khắc này Triệu Nhã Nhu mới hiểu, hóa ra người tạo nên cục diện này chính là vì mình khởi động tử lộ, nếu trực tiếp nghe Diệp Lãng thì tốt rồi, sẽ đi một con đường hoạn lộ bằng phẳng thênh thang.
"Thật sự a..." Diệp Lãng một bộ ta rất trung thực.
“...”
Đợi một hồi, sinh cơ bắt đầu xuất hiện như lời Diệp Lãng nói, một cánh của mở ra một thông đạo trước mặt ba người, mà nước cũng rút ra từ đó.
Điều này làm cho Diệp Lãng ba người bị dòng nước xiết làm cho thiếu chút nữa không đứng vững được.
"Xem, đây là một đường sinh cơ!" Diệp Lãng thu thùng gỗ lại, chỉ vào thông đạo nói.
Khi "mật thất" này tràn ngập nước sẽ khởi động cơ quan tương ứng, mở ra thông đạo này, mà mật thất lại biến thành "bất mật thất"!
"Đi thôi!" Diệp Lãng ỏm lấy Lý Nguyệt, sau đó nói với Triệu Nhã Nhu. Trải qua chuyện vừa rồi, Lý Nguyệt lại toàn thân vô lực.
Lúc này Lý Nguyệt không biết nên nói như thế nào mới tốt, nàng hy vọng mình có thể hữu dụng hơn một chút, ít nhất không phải là một trói buộc, muốn Diệp Lãng có thừa khí lực tự chiếu cố hắn.
Nhưng nàng cũng hy vọng tiệp tục như vậy, hy vọng Diệp Lãng tiệp tục chiếu cố mình, ôm mình đi đường!
Kỳ thật làm một thiếu nữ cũng là một chuyện hạnh phúc...
Triệu Nhã Nhu nhìn nhìn Lý Nguyệt, tựa hồ cũng có loại giác ngộ này, bất quá nàng lại khinh thường chuyện này, nàng sẽ không trở thành một người yếu đuối đến độ làm cho người ta phải bảo hộ.
Xuyên qua thông đạo hẹp hỏi kia, ba người nhìn thấy một thông đạo khác có điều trống trải hơn, nếu nói thông đạo trước chỉ có thể chứa một người thì cái này có thể chứa được sáu người cùng đi.
Mà trong thông đạo này, dưới chân có đá phiến dù màu, thoạt nhìn cũng không phải đơn giản như vậy.
"Triệu Nhã Nhu, ngươi đi qua xem!" Diệp Lãng đứng tại chỗ, nói với Triệu Nhã Nhu ở bên cạnh.
"..., ngươi cho rằng ta đần độn như ngươi sao? Đây rõ ràng là có cơ quan, ta đi qua là chịu chết." Triệu Nhã Nhu tức giận nói.
"Nhưng ngươi có thể đi thử xem, nếu không thủ một chút thì sao biết nó là cơ quan." Diệp Lãng còn nghiêm túc nói.
Lúc này Triệu Nhã Nhu rất muốn ném Diệp Lãng ra để tự hắn đi thử cơ quan xem, bất quá cuối cùng nàng vẫn nhịn được.
"Tự ngươi nghĩ cách đi!" Triệu Nhã Nhu lạnh lùng nói.
"Thật là, vừa rồi ai nói mình muốn chết, bây giờ lại sợ chết..." Diệp Lãng ngơ ngác nói, cũng lắc lắc đầu.
“...”