Đối với chuyện này thất ca lại cực kỳ vui vẻ, thậm chí hắn đã bắt đầu có ý nghĩ thu một số tiền đặt cọc của mọi người, sau đó lại vô sỉ nói rằng đó chỉ là phí báo danh cạnh tranh, muốn mua được nhà tại Hạo Nguyệt Hồ, còn phải tiến hành đấu giá.
Nếu hắn thật sự làm như vậy, chỉ tính riêng về tiền đặt cọc đã đủ làm cho hắn giàu có!
Đương nhiên hắn biết mình làm như vậy là không được, như vậy sẽ làm hắn mất đi thành tín, nhưng hắn cảm thấy có thể cử hành một lần đấu giá, sau đó thu phí vào phòng đấu giá.
Khi đó tin tưởng toàn bộ đại lục sẽ có người tới, như vậy tiền thu vào sẽ nhiều tới mức khiến cho hắn nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
Đương nhiên những việc này ngày sau mới nói tới, mà thất ca sẽ dự định làm thế nào thật sự còn chưa biết được.
Sau khi trở lại Diệp thành, Diệp Lãng cũng không mang theo tiểu Linh cùng Chân Tiểu Yên đi chung, lại quay trở về nhà nghỉ ngơi, chuyện này cũng thật bình thường, dù sao hiện tại sắc trời đã tối, dù thất ca có gấp cũng không thể yêu cầu Diệp Lãng đi xử lý công việc cho hắn.
Những người khác càng không có được quyền lợi này, tuy rằng bọn hắn cũng muốn tiếp xúc nhiều với Diệp Lãng, muốn đạt được một ít ưu đãi từ trên người hắn, nhưng họ cũng biết đúng mực, biết chuyện gì nên làm hay không nên làm.
- Diệp Lãng, lần này ngươi sẽ ở lại bao lâu?
Thất công chúa vừa về tới nhà liền hỏi.
- Làm xong công việc sẽ về, nhiều nhất là ba bốn ngày thôi.
Diệp Lãng hồi đáp.
- Chỉ ba bốn ngày sao, ta thật muốn cùng ngươi đến Hạo Nguyệt Hồ…
Thất công chúa tựa hồ không để ý tới Diệp Lãng sẽ ở nhà bao lâu, nàng chỉ để ý chuyện Diệp Lãng có mời nàng cùng hắn đi vào Hạo Nguyệt Hồ hay không mà thôi.
- Có thể, ngươi có thể ở lại bên trong tu luyện cùng Tạp Lâm.
Diệp Lãng gật đầu nói, thất công chúa muốn vào Hạo Nguyệt Hồ, hắn làm sao lại ngăn cản? Nhất định là sẽ không.
Không những hắn không ngăn cản, hơn nữa hắn còn mang thất công chúa đến chỗ bí mật của mình, không cần đề phòng giấu diếm không cho nàng biết hắn đang làm gì.
- Cứ quyết định như vậy đi, sau này ngươi có chuyện gì cũng phải mang theo ta cùng đi, dù không nói cho ta cũng được, ta chỉ muốn ở lại bên cạnh ngươi là được rồi! Không cần giống như lần này, đòi bế quan rồi sau đó ta mới biết được!
Thất công chúa chợt nói, trong giọng nói mang theo ý tứ như cầu xin Diệp Lãng.
Diệp Lãng nghe ý tứ của nàng, khẳng định gật đầu nói:
- Ân! Tiếp theo ta nhất định sẽ mang theo ngươi, ít nhất trước khi làm gì cũng sẽ nói với ngươi.
- Nhất định phải nói với ta! Còn nữa, ta cũng phải đi cùng!
Diệp Lam Vũ cũng lên tiếng.
- Tỷ, ta phải nói trước cho ngươi biết, sau khi ngươi đi vào, nếu ngươi muốn đi ra phải đi cùng chúng ta, thời gian có lẽ phải hơn một năm, ngươi chịu được sao?
Diệp Lãng thật nghiêm túc hỏi.
Diệp Lãng cảm thấy thất công chúa còn dễ nói chuyện, tính cách của nàng vốn là như vậy, cho dù ở một chỗ thật lâu cũng không thành vấn đề, nàng vốn không thích tiếp xúc với người khác.
Mà Diệp Lam Vũ không giống như lúc trước, nàng là người hiếu động, nếu đem nàng nhốt bên trong địa phương không có bóng người, nàng nhất định sẽ bị nhàm chán đến phát điên.
Cho nên Diệp Lãng phải nhắc nhở Diệp Lam Vũ, để nàng đừng tùy tiện hạ quyết định, đến lúc đó phiền toái cũng chính là hắn.
- Chuyện này sao, tiểu thất có thể, ta làm sao không thể! Nhiều nhất xem như bế quan tu luyện là được!
Diệp Lam Vũ nghĩ nghĩ một lát, sau đó hung hăng nói, tựa hồ vừa hạ xuống quyết định rất quan trọng.
- Diệp Lam Vũ, đừng miễn cưỡng, nếu như không được ngươi cứ ở lại bên ngoài đi, vốn chúng ta ở bên trong cũng không có sự tình gì, lại nói có lẽ một tháng chúng ta sẽ đi ra một lần, vậy không phải là có thể gặp được ngươi sao.
Thất công chúa lại nói, cũng không biết nàng muốn tách Diệp Lam Vũ ra xa hay là vì tốt cho nàng.
- Ta càng muốn ở bên trong, chính ngươi cũng nói Diệp Lãng một tháng sẽ ra ngoài một lần, vậy thì một tháng ta có thể đi ra một lần rồi, như vậy hoàn toàn không thành vấn đề!
Diệp Lam Vũ nghe được lời nói của thất công chúa, ngược lại quyết định.
- Diệp Lam Vũ, ngươi nên nói với trong nhà một tiếng, ngươi còn rất nhiều chuyện cần làm a.
Thất công chúa thật không ngờ lại có kết quả như vậy, vì thế lại mở miệng.
- Còn có sự tình gì chứ, bọn hắn lại không cần ta hỗ trợ, ta chỉ cần tu luyện tốt, trở thành một đại ma pháp sư cường đại thì tốt hơn.
Diệp Lam Vũ thản nhiên đáp, chuyện quan trọng nhất của nàng vẫn là tu luyện.
- …
Có vẻ như Diệp Lam Vũ cùng thất công chúa đều giống nhau, chỉ cần tu hành là được, chuyện khác không cần hai nàng đi làm, đương nhiên nếu thật sự nhân thủ không đủ các nàng có thể đi hỗ trợ, nhưng hiện tại Diệp thành đã có quy mô lớn như vậy, nhân công cũng đã không thiếu.
Cho dù không đủ, cũng không cần hai nàng giúp đỡ.
Diệp Chỉ Tình vốn không hề nói chuyện chỉ đi theo sau, lẳng lặng nhìn Diệp Lãng, tựa hồ có lời muốn nói nhưng lại nhịn xuống không nói gì.
Diệp Lãng cũng không chú ý tới cử chỉ của Diệp Chỉ Tình, đồng thời cũng không quản tới quyết định của Diệp Lam Vũ, có thêm nàng cũng không sao cả, cứ như vậy hắn đi thẳng về sân viện của mình, dưới tình huống bình thường đi hướng đại sảnh vốn là gần nhất.
Nơi này vốn không có bao nhiêu người, trừ phi có hội nghị cần mở nhưng nếu gặp thời gian này đều sẽ đóng cửa lại, lại có người canh gác nên không có người xông vào.
Diệp Lãng nhìn thấy cửa đại sảnh mở ra, cũng không có ai canh gác, liền trực tiếp đi vào, nhưng khi vào trong hắn lại trông thấy thật nhiều người.
Phu phụ Diệp Thành Thiên, còn có nhóm người Diệp Dực tựa hồ cũng ở bên trong, khi Diệp Lãng đi vào, họ đều nhìn về phía hắn, trên mặt lộ ra biểu tình chờ đợi.
Mặc dù họ chưa từng đi Hạo Nguyệt Hồ, nhưng cũng đã thu được tin tức, nghe được tình huống, biết hắn sáng tạo ra một địa phương rất đẹp bên trong.
- Cha mẹ, gia gia…chào mọi người!
Diệp Lãng nhìn thấy mọi người liền lễ phép chào hỏi, sau đó tiếp tục đi vào trong, hắn cũng không biết họ đang chờ mình nên thản nhiên đi qua.
- Đợi một chút! Tiểu vương bát đản, chúng ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi đây.
Long An Kỳ là người đầu tiên lên tiếng kêu gọi.