Mục lục
[Dịch] Luyện Kim Cuồng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy thì hơi phiền phức một chút, nghĩ biện pháp xử lý đối thủ của ngươi, khiến cho các nàng không thể tham gia cuộc thi bằng mọi cách có thể như là bắt cóc, đe họa, hủy dung nhan của các nàng, hạ độc các nàng!" Diệp Lãng lại đưa ra thêm một cách, nhưng mà dường như cách cách này có điểm khang khác...

"Dừng...dừng, cách này cũng không tốt, đổi một cái khác, phải là một cách không làm hại người khác, cách bình thường một chút!!" Chân Tiểu Yên bắt đầu không chịu nổi Diệp Lãng, nàng sợ hắn sẽ làm như thế thật.

"Được rồi, bỏ qua vậy, dùng đến cách cuối cùng, nhưng mà biện pháp này sẽ rất khổ hạnh, ta sợ sẽ không kịp thời gian cho nên phải hành động ngay lập tức! Chúng ta phải đi ngay bây giờ đến tận ngày thi tài mới trở về, nhờ các ngươi thông báo với người nhà của chúng ta một chút, còn xin phép với nhà trường hộ." Diệp lãng vừa nói, vừa chuẩn bị rời đi, cũng nhờ người khác thông báo.

Chân Tiểu Yên mơ hồ, không rõ là Diệp Lãng muốn làm gì.

"Đi thôi, đừng có ngây người ra nữa! Tin ta đi, lần này ngươi nhất định sẽ giành được giải nhất, xem ra lần này ta lại bại gia không thành rồi." Diệp lãng chán nản lắc đầu.

Chân Tiểu Yên không tin mà vẫn đứng dậy, cứ như vậy mà nửa tin nửa ngờ đi theo Diệp Lãng.

Trước khi đi, Diệp Lãng cười gian một tiếng, nói với Sa Lan: "Con heo kia, đoạn thời gian này tốt nhất là ngươi nên cẩn thận một chút, đừng để đến lúc xảy ra chuyện gì đó lại oán ta."

"Ngươi muốn làm gì? Ta không sợ ngươi đâu!!" Sa Lan cố gắng bình tĩnh nói.

Mà lúc này Diệp Lãng cũng không thèm để ý đến Sa Lan nữa, mang theo Chân Tiểu Yên rời đi, qua hơn hai mươi ngày sau, mãi cho đến khi cuộc thi bắt đầu hai người vẫn chưa xuất hiện.

Sau khi rời đi...

"Diệp Lãng, tại sao lại giúp ta." Chân Tiểu Yên rất nghi hoặc, nàng không hiểu vì sao mà Diệp Lãng lại đột nhiên giúp mình, với kiểu tính cách như thế kia thì không có lý do để nhúng tay vào chuyện này, hay là vì hắn đã đặt cược mình thắng? Càng không có khả năng.

Diệp Lãng thuận miệng trả lời: "Giúp đỡ, vì cái gì, Đừng có tưởng là ta giúp không vội, ngươi phải đồng ý với ta một việc."

Tuy rằng hắn nói tùy tiện, nhưng Chân Tiểu Yên cũng cảm nhận được một chút, dường như vì hắn không thích mình bị người ta bôi nhọ như vậy, bị người ta coi thường như vậy cho nên mới đứng ra nhận việc này.

"Chuyện gì." Chân Tiểu Yên cười hỏi.

"Từ nay về sau mỗi ngày phải làm cho ta ăn, còn có điểm tâm nên nhiều hơn một chút!" Diệp Lãng nói, lại nói thêm. Điểm tâm của Chân Tiểu Yên là số một nhưng nàng lại làm rất ít bởi chế biến rất phức tạp, mà nàng lại cảm thấy mặc dù điểm tâm ăn rất ngon nhưng số lượng quá ít, không đủ nhét kẽ răng nên cũng ít lắm.

"Chỉ cần ngươi giúp ta thắng cuộc thi lần này để cho ta có thể có cơ hội ở cùng Mạc Á một chỗ thì cả đời này ta đều làm cho ngươi ăn, ngươi muốn ăn bao nhiêu điểm tâm thì ta làm cho ngươi bấy nhiêu!" Chân Tiểu Yên nói, nàng không quan tâm những lời này sẽ có hậu quả gì, dù sao chỉ cần có thể giúp cho nàng giành được thắng lợi thì muốn nàng làm việc gì nàng cũng đồng ý.

"Cứ quyết định như vậy đi!" Diệp Lãng ngốc nghếch tất nhiên là sẽ không cảm thấy những lời này có cái gì đó không đúng, mà đang vui mừng vì mình đã lừa được một người về cho mình, một nữ đầu bếp, đặc biệt là trọn đời.

"Diệp Lãng, ngươi muốn làm như thế nào vậy?" Lúc này Chân Tiểu Yên mới hỏi, hỏi tóm lại là Diệp Lãng dùng cách gì vậy.

Sau khi Diệp Lãng nghe thấy như thế liền trở nên rất nghiêm túc, rất là nghiêm túc mà nói: "Mụ béo! bây giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp, bằng không hai mươi ngày tiếp theo, ngươi sẽ giống như ở trong địa ngục mà cũng không chắc chắn là có thể thành công nữa, dù sao thì thời gian cũng quá ngắn, mà điều kiện của ngươi quả thực là quá kém!"

"Không, kể cả là địa ngục ta nhất định phải đi!" Chân Tiểu Yên khẽ cắn môi, nói rất kiên quyết.

"Ngươi đã kiên quyết như vậy, vậy thì hãy chuẩn bị tốt tâm lý để bị giày vò đi nhé, ai, nếu như điều kiện của ngươi tốt hơn một chút thì tốt rồi, nhưng mà ngươi lại kém vô cùng, cầm kỳ thi họa đều không biết, ngay cả lễ nghi quý tộc ngươi cũng không học nốt, bây giờ ngươi cao một thước sáu (1m6) , lại còn có hơn hai trăm cân thịt béo, dù có giảm béo chỉ sợ cũng không kịp..."Diệp Lãng vừa nói, vừa lắc đầu, mà mặt Chân Tiểu Yên bên cạnh càng ngày càng đỏ.

"Đủ chưa, ngươi còn nói nữa ta sẽ đè chết ngươi!!" Rốt cuộc, Chân Tiểu Yên thẹn quá hóa giận.

"Thời điểm đặc biệt, chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt!" Diệp Lãng thở dài nói.

....

Sau chuyện này, vài ngày sau đó, Sự việc trở nên rất thú vị, nhiều ngươi chú ý đến sự biến mất của Diệp Lãng, đương nhiên, quan điểm chú ý của mọi người cũng khác nhau.

"Thành Thiên, nhà ngươi đã tìm được tiểu tử đó chưa" Lúc Hoàng Đế lên triều liền hỏi Diệp Thành Thiên, giống như đem chuyện này xem như thảo luận đại sự quốc gia.

Đó cũng không phải là hắn lấy việc công mà bàn chuyện riêng, mà bởi vì Diệp Lãng gần đây, làm cho hắn hơi đau đầu,vốn hảo hảo một sự kiện, tình hình bây giờ làm cho người ta dở khóc dở cười!

Nếu như nói, Diệp Lãng chỉ mang theo Chân Tiểu Yên rời đi, tối đang cũng chỉ làm cho Diệp gia tương đối lo lắng, nhưng Diêp Lãng là người lớn như vậy, Diệp gia lo lắng cũng có mức độ, mà Diệp gia cũng hiểu tính cách của Diệp Lãng.

"Không, lại không tìm thấy, người cũng biết tiểu tử này muốn mất tích liền mất tích, nếu hắn không tự xuất hiện thì chúng ta cũng không tìm thấy được. Nhưng chỉ có thể khẳng định là hắn ở xung quanh chúng ta thôi, nhưng lại không biết ở chỗ nào." Diệp Thành Thiên có phần bất đắc dĩ mà nói.

Diệp lãng đã từng mất tích rất nhiều lần, mỗi lần đều tự xuất hiện, mà lúc này hắn cũng đã để lại lời nhắn nên Diệp gia cũng không lo lắng lắm, sẽ không có động tĩnh lớn giống như trước kia.

Vấn đề là trước đó Diệp Lãng để lại vài lời, làm cho rất nhiều người cảm thấy sợ hãi trong đoan thời gian này, đám người kia ai ai cũng cảm thấy không an toàn.

Mà đám người kia đó là tham gia cuộc thi ở chuồng heo, không là các tài nữ tham gia cuộc thi Tài Nữ Vô Song, sau khi các nàng biết tin đều sợ hãi Diệp Lãng làm chuyện gì đó bất lợi đối với mình.

Không ai dám nói Diệp Lãng sẽ làm ra chuyện gì, dựa theo những hành vi của hắn trước kia chỉ có thể hình dùng là một tên ngốc làm chuyện điên rồ, vì thế người ta mới sợ hãi như vậy, ai cũng biết là hắn không đếm xỉa đến hậu quả.

Vì nghe được Diệp Lãng nói gì đó lúc trước là sẽ tiến hành bắt cóc các nàng, uy hiếp, thậm chí còn có chuyện mà các nàng sợ nhất là hủy hoại dung nhan, các nàng bắt đầu lo lắng, bắt đầu huy động các thế lực có thể bảo vệ mình, đêm ngày không nghỉ!

Mà các gia tộc có tài nữ lại tìm không thấy Diệp Lãng nên đành tìm đến Hoàng Đế, bây giờ bọn họ chỉ có thể xin Hoàng Đế giải quyết, tìm xem tung tích của Diệp Lãng.

Mà tình huống này làm cho Hoàng Đế đau đầu mãi, Diệp Lãng công khai uy hiếp các nàng như vậy đúng là hơi quá đáng, mà hắn cũng không chắc chắn tiểu tử Diệp Lãng này có thực là sẽ làm việc này hay không cho nên hắn cũng chỉ có thể cố gắng chú ý an toàn của đám tài nữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK