Mục lục
[Dịch] Luyện Kim Cuồng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hoàng Thượng, rốt cuộc là sai ở đâu, ít nhất ngươi cũng phải cho ta một lý do chứ!" Lý Ngạn chất vấn, mà Lý Thiên Quân ở bên cạnh không kịp cản lại.

"Ta không phải đã nói rồi sao, ngươi mở lại Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu!" Triệu Nhã Nhu cũng không tức giận, hoặc là nói không nhìn ra được nàng đang tức giận.

"Chỉ vì như vậy? Trước những người khác cũng mở lại những nơi bị phong cơ mà, ngươi đây là lấy cớ." Lý Ngạn cả giận nói.

"Ngươi đang nghi ngờ ta sao?" Triệu Nhã Nhu buông công văn trong tay, nhìn Lý Ngạn

"Đúng vậy!" Thật sự là nghê con không sợ cọp!

Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy lần này Lý Ngạn phải xong đời rồi, có điều bọn họ cũng rất muốn hỏi vấn đề tương tự, chỉ riêng trọng mở Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu tựa hồ cũng không nghiêm trọng.

"Trọng mở Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu bất quá chỉ là việc nhỏ mà thôi, lần này rất chuyện bé xé ra to!" Lý Ngạn không chịu thua nói.

"Xú tiểu tù, ngươi câm miệng cho ta, ngươi làm sai chính là làm sai, cho dù là sai nhỏ cũng là sai! Hoàng Thượng đã rất nhân từ với ngươi rồi, Hoàng Thượng, xin tha thứ khuyển từ vô tri!" Lúc này Lý Thiên Quân lên tiếng, có điều lần này hắn nói chậm rất nhiều.

"Có phải các ngươi cũng muốn biết vì sao?" Triệu Nhã Nhu nhìn Lý Thiên Quân một chút, cái nhìn kia rất có thâm ý, tựa hồ nói cho Lý Thiên Quân là ta biết ngươi đang nghĩ cái gì, chờ con ngươi và ngươi nói xong ta mới nói.

Mà những lời này không chỉ nói cho Lý gia phụ tử mà đồng thời còn nói cho tất cả mọi người ở đây!

"Chỉ vì ngươi động vào Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu, nếu ngươi không động vào thì thôi, vô luận là ai, không được sự cho phép của ta thì không thể chạm vào thứ hắn để lại!" Triệu Nhã Nhu lạnh lùng nói.

Lời Triệu Nhã Nhu vừa ra thì cơ hồ trong óc mọi người hiện ra khuôn mặt một thiếu niên, bọn họ đều biết người Triệu Nhã Nhu nói là ai.

Diệp Lãng!

Đây là người mà mọi người quá quen thuộc, người ở đây cơ hồ đều từng tiếp xúc qua với Diệp Lãng!

Bất quá lúc này không ai nói tên Diệp Lãng ra bởi ai cũng biết tên này trước mặt Triệu Nhã Nhu là một cấm kỵ.

Có đôi khi vốn tâm tình Triệu Nhã Nhu không sai, nghe thấy tên Diệp Lãng lập tức phát hòa, mà người có thể làm nàng biến hóa như vậy cũng chỉ có Diệp Lãng!

Cho nên bình thường tất cả mọi người sẽ không nhắc đến chuyện của Diệp Lãng trước mặt Triệu Nhã Nhu, thậm chí ngay cả chữ "thập tam" cũng không thể nói.

Mà khi mọi người nghĩ đến Diệp Lãng mới nghĩ đến một ít chuyện bị bọn họ xem nhẹ, Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu là tài sản riêng của Diệp Lãng chứ không thuộc về Diệp gia!

Diệp Lãng để lại một cái tiểu viện tử có thể tuôn ra năng lượng lớn như vậy, mà Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu cũng từng ở qua một thời gian ngắn, có lẽ cũng có cái gì không chừng.

Bọn họ tin rằng đây là nguyên nhân căn bản làm Triệu Nhã Nhu phát hỏa, đồ vật này nọ mà bị người phát hiện thì tổn thất của đế quốc rất lớn!

Lúc này bọn họ cảm thấy Lý Ngạn đáng chết, chỗ nào ngươi không chiếm, lại chiếm Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu mà Diệp Lãng để lại.

"Hắn là ai vậy?"

Lúc này Lý Ngạn rất không thức thời hỏi, trong thời gian ngắn hắn không thể liên hệ những điều này lại được, dù sao thiếu niên cũng là thiểu niên, không thể đánh đồng cũng những lão hồ ly ở đây được.

"Hắn là Diệp Lãng!" Triệu Nhã Nhu nói, tuy ngữ khí vẫn bình thản như vậy nhưng lúc này tất cả mọi người dường như cảm thấy một cỗ lạnh ý.

"Vô liêm sỉ, còn không nhận sai, mạnh miệng cái gì!" Lúc này Lý Thiên Quân lập tức ngăn trở Lý Ngạn tiếp tục nói, hung hăng gõ Lý Ngạn một cái, làm cho hắn quỳ lạy nhận sai.

Mà ngay sau đó hắn lập tức nói: "Rất xin lỗi Hoàng Thượng, khuyển từ còn trẻ không hiểu chuyện, xin tha cho sự lỗ mãng của hắn!"

"Hừ! Còn trẻ không hiểu chuyện! Hắn còn nhỏ hơn vài tuổi, vì sao hắn có thể làm cho toàn bộ đại lục lâm vào điên cuống, ta nghĩ muốn giấu cũng không giấu được... Hiện tại ta nên bắt hắn kiểu gì đây..." Triệu Nhã Nhu thì thào nói.

Việc giấu trong lời nàng chính là năng lực Diệp Lãng bày ra khi hắn rời đi Tường Không, chừng đó năng lực đã dù làm hắn trở thành tiêu điểm của toàn đại lục! Cũng không phải nàng muốn bảo vệ Diệp Lãng, chỉ vì nàng muốn đích thân bắt lấy hắn.

Nhưng nàng không thể tưởng tượng được mới chưa đến hai năm, năng lực của hắn đã bị người ta biết đến, trở thành tiêu điểm toàn bộ đại lục, điều này làm nàng muốn bắt hắn khó hơn trước nhiều lần.

Mà đây còn không phải trọng điểm, bây giờ hắn lại biến thành nhân vật được bảo hộ của Thánh Giáo, nếu bắt hắn chăng khác nào là địch với Thánh Giáo, bây giờ nàng còn không muốn vì Diệp Lãng mà trở thành địch nhân với Thánh Giáo, chỉ có thể tạm thời quên đi.

Kỳ thật cho dù không tạm thời quên đi thì có thể làm gì đây, có thể bắt hắn sao? ở địa

bàn của mình còn không bắt được huống chỉ ở địa bàn người khác!

Muốn bắt hắn chỉ có thể lừa hắn tự đến, điều này dường như dễ hơn một chút.

Tuy rằng Triệu Nhã Nhu biết những người khác biết năng lực luyện kim của Diệp Lãng nhưng nàng vẫn cảm thấy may mắn là người ta chỉ vẻn vẹn biết đến năng lực luyện kim của hắn. Mọi người không biết bản thân hắn còn có một ít năng lực rất kỳ lạ.

Trải qua thời gian nghiên cứu dài như vậy, những luyện kim thuật sĩ này đã nghiên cứu ra trận pháp mà lúc trước Diệp Lãng bày ra để ngăn cản mười tám vạn đại quân cũng không cần luyện kim trận duy trì, chỉ cần dựa theo như trước, thả phóng những chướng ngại vật là được.

Mà đồng thời bọn họ cũng phát hiện kỳ thật trận pháp này có thể thu nhỏ lại, tất nhiên cũng có thể phóng to ra nhưng nhất định phải dựa theo đúng tỷ lệ, hơn nữa nhất định phải chuẩn xác không sai một ly nào, nếu không nhất định sẽ phát sinh biến hóa mạc danh kỳ diệu.

Phát hiện này làm Tường Không rất là hưng phấn, cái này tò vẻ mình cũng có thể dùng trận pháp như vậy vây khốn địch nhân, có thể vây khốn hơn mười vạn đại quân, chỉ cần lợi dụng tốt là có thể ăn gọn cả quân đội của quốc gia khác.

Hai câu cuối cùng rất quan trọng, phải lợi đụng tốt, nói cách khác vốn trận pháp này cũng không có năng lực gì cả!

Lúc trước Diệp Lãng ở trong trận thao túng biến hóa mới có thể hoàn toàn vây khốn hơn mười vạn người, nếu không chỉ riêng trận pháp này mà không có biến hóa thì chỉ có thể vây nhất thời, cũng không thể lâu lắm.

Bởi vì rất nhanh họ phát hiện ra chỉ cần phá hư một chút chướng ngại vật là có thể phá trận, lúc trước hơn mười vạn người kia đã từng nghĩ qua điều này, tuy rằng đần độn một chút nhưng vẫn có thể xem như là một biện pháp.

Cho nên bọn họ nhất định phải lợi đụng thời cơ này giải quyết những người bị vây khốn, nếu không đến lúc đó cũng không vây khốn được gì cả.

Hiện tại luyện kim thuật sĩ Tường Không Đế Quốc vẫn còn đang cố gắng nghiên cứu trận pháp này, nan đề đầu tiên của họ là phá giải làm sao để thành lập trận pháp.

Bọn họ cũng không có năng lực như Diệp Lãng, có thể lợi dụng luyện kim trận làm nó biến hóa theo mong muốn của mình, bọn họ có thể biến hóa nhưng không thể khống chế chính xác như vậy!

Bước đầu tiên đã cần bọn họ nghiên cứu thật thật lâu, mà chuyện sau đó cũng chỉ có thể tạm thời đặt ở một bên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK