Diệp Lãng, một lúc sau mới cất được lời:
- Ý của ngươi không phải bảo ta tìm con gái hoặc cháu gái nhà đối phương, dùng ngọc bội này cưới một trong số đó chứ?
- Ừm! Không phải tốt cho ngươi sao, chuyện này rất nhiều người muốn cũng không được đấy, nghe nói trong số các cháu gái hắn có một người tên Hề Nhi, là một trong tứ đại mỹ nhân đế quốc, bây giờ vẫn chưa thành thân!
Diệp Thắng cười nói, đến tận bây giờ hắn mới nở được một nụ cười.
Biểu tình này rất nhiều năm nay hắn không có được, không ngờ hôm nay lại mỉm cười trước mặt Diệp Lãng.
- Ta không có hứng, nếu như là vì cái này, ta sẽ trực tiếp nói với Mễ Căn, người đã không còn hậu nhân kế tục, bảo hắn không cần lo lắng nữa!
Diệp Lãng trực tiếp đá bay cơ hội mà rất nhiều người muốn có.
Trong Ngải La đế quốc, không biết bao nhiêu người muốn được tứ đại mỹ nhân để mắt đến, nếu có cơ hội này, họ nhất định sẽ điên cuồng cướp lấy.
Nếu Diệp Thắng hé ra thông tin này, cuộc sống của hắn bây giờ có lẽ đã dễ chịu hơn nhiều, nhất định có người mang lợi nhuận ra nửa miếng ngọc bội với hắn, hơn nữa nhân số nhất định không ít.
Vì vậy, cũng có thể nói Diệp Thắng là một người khá kiêu ngạo, không nhận của bố thí của người khác, không làm những việc tổn hại tín nghĩa và danh dự bản thân.
Tiếp sau, Diệp Thắng lại nói thêm một điểm khác của ước định.
- Kì thực người có thể từ bỏ cơ hội, ước định cũng có thể chuyển hoá thành ba điều kiện, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc là có thể!
Diệp Thắng nói.
- Không cần, ta không thích không làm mà hưởng, cần gì, ta sẽ bỏ tiền ra mua.
Diệp Lãng cũng chẳng có hứng thú gì với ba điều kiện.
Ba điều kiện, có lẽ còn hấp dẫn hơn hôn ước trước đó, sẽ càng có nhiều người muốn có được nó, bây giờ Cáp Đức gia tộc là một trong những gia tộc lớn nhất Ngải La đế quốc, năng lượng của họ rất lớn, rất nhiều người hi vọng nhận được sự giúp đỡ của họ.
- Có ý chí! Nhưng, ta cũng không muốn bị người khác coi thường, ngươi không muốn cũng không sao, chỉ cần đưa nửa miếng ngọc bội trả lại cho Mễ Căn, nói với họ, Diệp gia ta không cần thứ gì của họ, cho dù phải chết, chúng ta vẫn cò tôn nghiêm.
Diệp Thắng lúc này đột nhiên trở nên cao lớn.
Tình huống này khiến Diệp Lãng cảm thấy có chút bội phục, xem ra lão đầu này không phải cứng cỏi bình thường, chỉ riêng điều này đã đủ khiến mình giúp hắn hoàn thành tấm nguyện, cho Cáp Đức gia tộc biết cái gì gọi là nghèo mà vẫn có chí khí.
- Đương nhiên! Ngươi yên tâm, mấy ngày này ngươi cứ ăn nghỉ ở đây, sau khi chết, ta sẽ sắp xếp người lo hậu sự cho ngươi, để ngươi ra đi được phong quang!
Diệp Lãng gật đầu nói.
- Vậy người thì sao?
Diệp Thắng hỏi, hắn cảm thấy ý tứ của Diệp Lãng là sẽ không ở lại đây lâu.
- Ngày mai ta sẽ đi Ngải La chi quốc, tìm Mễ Căn.
Diệp Lãng trả lời.
- Không cần phải vội như vậy, không cần!
Diệp Thắng nói.
- Ngươi không vội nhưng ta vội, ta vẫn còn việc phải làm!
Diệp Lãng tức giận nói.
- Cái này...
Diệp Thắng muốn nói, chuyện này không cần phải vội, người có thể làm xong việc của mình, không cần phải đi ngay bây giờ, có thể đi sau khi làm xong việc của ngươi.
Không sai, Diệp Lãng hình như không nghĩ ra, việc này có thể làm muộn một chút, không nhất định phải đi làm luôn!
Dù sao Diệp Thắng đã chết, muộn một chút thì đã làm sao?
- Không cần phải nói! Chỉ là đi thêm một đoạn đường, đưa đồ xong đi luôn cũng được, sau này ta cũng không trở lại đây.
Diệp Lãng phẩy phẩy tay, hắn vừa như biết, vừa như không biết.
- Vậy người mau đi đi! Nhưng, đến đấy người đừng ăn mặc hào hoa như bây giờ nhé, cứ đơn giản như ta là được...
-...
Diệp Lãng trầm mặc,
- Đồ của ngươi đâu được gọi đơn giản, là rách rưới mới đúng!!
- Khụ khụ, ý của ta là ăn mặc bình thường thôi, đừng dùng tơ lụa thượng đẳng, mặc vải thô là được, như vậy mới khiến Cáp Đức cảm thấy là người do ta nuôi nấng.
Diệp Thắng nói.
-...., sao lại biến thành ngươi nuôi lớn rồi? Không phải họ hàng xa sao?
Diệp Lãng mê hoặc, lão đầu này lại định giở trò gì.
- Không sai, là họ hàng xa được ta nuôi từ nhỏ, yêu thương như ruột thịt trong nhà.
Diệp Thắng cười nói.
- Điều này có ý nghĩa gì sao? Còn nữa, đến lúc đó có người đến điều tra, không phải sẽ bị lộ sao?
Diệp Lãng có chút mê hoặc hỏi.
- Có ý nghĩa chứ! Không nói như vậy, không phải nói là ta tuỳ tiện tìm người, qua mặt hắn sao!! Còn chuyện cho người đi điều tra thì chắc là không có, ta từng nuôi mấy đứa cháu họ, dạy chúng một thời gian kiếm pháp, người nói lúc nhỏ sống ở đây là được, không ai biết đâu.
- Thật là phiền phức, được rồi, chỉ vậy thôi chứ!
Diệp Lãng nhíu mày, chuyện này thực sự khiến hắn đâu đầu, nhưng nói chung vẫn chấp nhận được, chỉ là mấy câu nói mà thôi.
Mặc y phục vải thô? Cái này thì Diệp Lãng không quan tâm, hắn chỉ cần có quần áo mặc là được, quần áo hắn đang mặc tốt như vậy, kì thực nguyên nhân chủ yếu là hắn muốn tiêu tiền mua thứ tốt nhất, cũng chính là nói, hắn muốn tiêu hết tiền.
- Thế thôi, à, người còn phải dùng kiếm, Diệp gia ta kiếm pháp là chính, hay là ta dạy người vài chiêu.
Diệp Thắng vừa nhìn Diệp Lãng vừa nói, hắn không biết Diệp Lãng rốt cục dùng gì, trên người Diệp Lãng một thứ vũ khí cũng không có.
- Biết rồi, ta dùng kiếm cũng được, không cần ngươi dạy!
Diệp Lãng trực tiếp trả lời, kiếm pháp Diệp Lãng mặc không không phải rất tinh thông, nhưng hắn cũng không cần người khác dạy hắn.
Hắn chỉ cần nghiên cứu một chút kiếm pháp là có thể trở thành kiếm pháp cao thủ!
Nên dùng kiếm pháp nào đây?
Còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là loại kiếm pháp nổi danh nhất lợi hại nhất trên giang hồ rồi, tin rằng trong một trăm người, có chín mươi chín người lựa chọn loại kiếm pháp này.
Độc cô cửu kiếm!!
Độc cô cửu kiếm rất thích hợp với Diệp Lãng bây giờ, không cần quá nhiều nội công, cũng chính là không cần đấu khí quá thâm hậu, như vậy chỉ khiến người khác cảm thấy, hắn kiếm pháp tinh diệu, chứ không biết thực lực hắn cao đến đâu.
Tuyệt đối là loại kĩ năng giả trư ăn thịt hổ!!
Độc cô cửu kiếm Diệp Lãng không nghiên cứu quá sâu, bởi vì hắn nghĩ sau khi mình ra ngoài, dung nhập xã hội, học phần lớn là quyền cước công phu, chỉ đọc lướt qua độc cô cửu kiếm.
Nhưng độc cô cửu kiếm mặc dù là tuyệt học có một không hai, nhưng học tập không phải là việc mất quá nhiều thời gian, chỉ cần ngộ tính cao là được.
Trên thực tế, độc cô cửu kiếm cũng rất đơn giản, một chính là nhanh, không chỉ là nhanh tay mà còn phải nhanh hơn bất cứ ai, phải xuất kích nhanh hơn họ một bước, công phá sơ hở người khác, mắt cũng phải nhanh, có thể nhìn ra sơ hở của đối phương trong thời gian sớm nhất, ngoài ra còn phải đầu óc nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất đoán xem đối phương xuất ra chiêu thức gì, để tìm biện pháp phá chiêu.
-o0o-