Sáng sớm hôm sau, Diệp Lãng mang theo tiểu Nhị xuống nhà ăn điểm tâm, mà một lát sau, tiểu Hắc, à không, là Ái Đức Hoa cũng xuất hiện trong nhà ăn, ngồi cùng một chỗ với Diệp Lãng.
“Tiểu Nhị, ngươi vẫn không ăn gì sao? Còn đang giảm béo à?” Ái Đức Hoa chào hỏi, tùy tiện hỏi một câu, cái này chỉ là thuận miệng mà thôi, cũng không cần đáp án, mà hắn cũng biết tiểu Nhị sẽ không trả lời.
“Phục vụ, cho ta một phần salad, trứng rán… Khoan khoan, hay là giống hắn đi, bánh quẩy, sữa đậu nành…” Ái Đức Hoa nhìn bữa sáng của Diệp Lãng, dột nhiên muốn nếm thử một chút.
“Diệp Lãng, ta hỏi một chút.” Ái Đức Hoa nói với Diệp Lãng, biểu tình đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Cái gì?” Diệp Lãng cầm bánh quẩy, hàm hàm hồ hồ đáp.
“Đến bao giờ thì màu da của ta có thể khôi phục?” Ái Đức Hoa chỉ vào mặt mình rồi hỏi.
Diệp Lãng đánh gia Ái Đức Hoa từ trên xuống dưới, trả lời: “Tình huống của ngươi à? Hẳn là hai tháng thôi, ngươi đã trắng ra rất nhiều.”
“Trắng cái đầu nhà ngươi, bây giờ ta vẫn giống y như than đá còn gì?” Ái Đức Hoa giận dữ nói.
“Không phải đâu, trước kia ngươi mới trông giống than đá” Diệp Lãng lắc đầu nói.
Ái Đức Hoa hỏi tiếp: “Vậy bây giờ giống cái gì?”
“Bây giờ thì ngươi giống than đá trắng ra một chút.”
“…” Ái Đức Hoa trầm mặc, vô lực nói: “Chẳng phải cũng vậy à, đều là than đá!”
“Ừ, cũng đúng, than đá trắng ra một chút thì cũng là than đá, ngươi vẫn là than đá, ngươi phải tiếp tục làm than đá chừng 10 ngày, sau đó sẽ thành…” Diệp Lãng dừng lại, hắn đang tìm kiếm một ví dụ thích hợp để tả.
“…” Ngươi cứ nói than đá mãi là có ý gì…
“Đúng rồi, sau đó thì sẽ biến thành cái gì? Thiên nga? Gấu trắng?” Ái Đức Hoa hỏi dồn.
“Từ từ nào,… đúng rồi, socola đúng là socola!” Diệp Lãng nhìn một đang ăn socola rồi thốt ra.
“…”
“Ta muốn giết ngươi!” Một lát sau, Ái Đức Hoa nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vì sao? Ta không đắc tội ngươi à!” Diệp Lãng bình đạm nói, tự hồ muốn bảo rằng --- ta không không nghe, ta không thấy, ta không biết, ta vô tội.
“Ngươi còn nói không, tên hỗn đản nhà ngươi, ta biến thành như vậy còn không phải do độc dược của ngươi sao?” Ái Đức Hoa cả giận nói, thuận tiện hung hăng, cắn cái bánh quẩy một cái rồi xé rách.
“Đúng vậy, bất quá là vì ta nhầm thuốc mà thôi.” Diệp Lãng không có giác ngộ làm sai, không sao cả nói.
“Nhầm à, lúc đó ta chỉ còn có nửa cái mạng, ngươi lại cho ta ăn độc dược, ta hoài nghi vì sao mà ta còn có thể sống tiếp được đây này.” Mỗi lần nói đến chuyện này, Ái Đức Hoa đều cảm thấy may mắn, đồng thời cũng cảm thấy phẫn nộ.
“Ta cũng cảm thấy kì quái, có lẽ ngươi sống dai.” Diệp trả lời vô tâm
“… ta mặc kệ, nói gì thì nói, bây giờ ngươi phải giúp ta xử lý chuyện này, ta muốn trắng!” Ái Đức Hoa nói.
“Ngươi biến trắng làm gì, ngươi lại không phải nữ nhân, kì thật hơi đen đen một chút cũng không sai, hơn nữa cũng không phải lâu lắm, có gì đâu chứ.” Diệp Lãng thuận miệng nói.
Đã trôi qua một thời gian nhiều ngày như vậy, Ái Đức Hoa cũng không nói gì đến chuyện này thực rõ ràng hắn cũng thuộc loại không để ý lắm đến mấy. Nhưng hôm nay, đột nhiên nói đến chuyện này thì thực có vấn đề.
Chẳng qua trước đến giờ Diệp Lãng không quan tâm mấy đến chuyện này, hắn vẫn tiếp tục bữa sáng của hắn.
“Trước kia thì không có việc gì, bây giờ thì đã có, ta muốn biến trắng.” Ái Đức Hoa nhin bên ngoài, có chút cảm thán nói, rõ ràng là có tâm sự.
“Có chuyện gì?” Diệp Lãng ngừng lại, nhìn khuôn mặt đen đen kia của Ái Đức Hoa, cặp mắt u sầu của hắn càng thêm rõ ràng.
“Ngươi có biết lần này đến đây, mục đích của ta là gì không?” Ái Đức Hoa nhìn Diệp Lãng nói, tựa hộ đang đợi đáp án của Diệp Lãng.
“Ngươi không nói sao ta biết!” Diệp Lãng thực trực tiếp trả lời.
“…” Ái Đức Hoa bị khựng lai một chút. “Khụ khụ, vậy giờ ta nói cho ngươi biết, ta tới đây không phải vì dẫn đường cho ngươi…”
“Ta biết chứ, ra khỏi vùng núi có xe ngựa xong thì ta đâu cần có ngươi nữa.” Diệp lãng chen vào nói.
“…”
Dựa vào, cho dù không cần thì cũng không nên trực tiếp như vậy chứ.
“Được rồi, ta nói thẳng a, ta đến đây là vì người con gái trong lòng.” Lần này Ái Đức Hoa lựa chọn nói rõ ràng ra một chút, bởi hắn sợ nếu nói thêm vào cái gì nữa sẽ bị Diệp Lãng chọc cho tức chết.
“Ừ…” Diệp Lãng gật đầu, sau đó không nói thêm gì nữa.
Ái Đức Hoa có điềm xấu hổ, sao tiểu tử này không biết đón lời gì cả vậy, không hỏi xem chút tình huống tỷ như…
“Ngươi không muốn biết xem người trong lòng ta là ai, đến đây vì cái gì sao?”
“Đâu liên quan gì đến ta? Chúng ta chia tay ở đây, ta đi Thánh Thành, không rảnh đi gặp người trong mộng của ngươi.” Diệp Lãng ăn xong cái bánh quẩy cuối cùng, uống xong ly sữa liền đứng dậy, chuẩn bị tính tiền.
Giống như Diệp Lãng nói vậy hắn phải gấp rút đến Thánh Thành, dù là tình huống bình thường thì hắn cũng mặc kệ người trong òng của Ái Đức Hoa xảy ra chuyện gì chứ đừng nói bây giờ
“Đợi đã, chuyện này là do ngươi gây ra, ngươi phải phụ trách với ta, nếu không ngươi đừng hòng trốn!” Ái Đức Hoa bắt đầu chơi xấu, hắn đoán được Diệp Lãng sẽ mặc kệ sự sống chết của mình, cầm lấy tay Diệp Lãng không chịu buông.
Lúc này cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn Diệp Lãng và Ái Đức Hoa, toàn bộ đều đình chỉ động tác, mà miệng mọi người đều há ra thật lớn.
Tựa hồ họ đều hiểu lầm quan hệ giữa hai người, nghĩ rằng hai người là “ấy ấy”, hơn nữa Diệp Lãng bội tình bạc nghĩa.
Không phải tựa hồ, chính là không có!
“Đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải loại quan hệ ấy.” Ái Đức Hoa rất nhanh đã hiểu ý của mọi người, nhanh nhẹn giải thích.
“Quan hệ gì?” Diệp Lãng khó hiểu nói.
“… ngươi nhanh giúp ta trắng lại đi, ta đen như vậy làm sao đi gặp Tạp Toa được.” Ái Đức Hoa không muốn giải thích gì với Diệp lãng, mà nói những lời này mọi người cũng rõ được sự thật.
Hóa ra là vì biến thành đen, mà hắn muốn tìm Tạp Toa tiểu thư thì đúng là một nam nhân bình thường, chẳng qua, Tạp Toa tiểu thư chắc là không coi trọng hán tử đen này.
Tất cả những người ở đây đều lắc đầu, sau đó tiếp tục ăn bữa sáng của họ. Đối với việc Ái Đức Hoa có thể thành công theo đuổi Tạp Toa tiểu thư hay không thì bọn họ đều nhất trí một đáp án, đó là không thể.
Tạp Toa tiểu thư là thiên kim tiểu thư của Alexander thành chủ, là một thiên chi kiêu nữ, được tất cả mọi người sủng ái, nàng xinh đẹp cao quý, là đối tượng mà toàn bộ nam tử Alexander thành theo đuổi, thậm chí toàn bộ Ngả Lạp Đế Quốc!
Mà một thiên chi kiêu nữ như vậy sao lại đi coi trọng một cục than đá kia chứ? Trừ khi là nàng mù.
“Gặp không được thì không cần gặp, không thấy một hồi sẽ chết à?” Diệp Lãng thuận miệng nói, dù sao không phải hắn sốt ruột nên hắn nói thực nhẹ nhàng.