Mục lục
[Dịch] Luyện Kim Cuồng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hai người đi đi, nếu không nữ nhân biến thái này sẽ lại thay đổi chủ ý, nàng ấy là một người hay thay đổi.

Diệp Lãng nhắc nhở nói.

- Đúng vậy, ta rất hay thay đổi! Cho nên, đừng động vào ta.

Triệu Nhã Nhu nhìn Diệp Lãng cười nói, lúc này, nàng không nhìn theo hai người Diệp Lam Vận, sự tồn tại của họ lúc này đã không còn quan trọng.

- Chúng ta đi thôi!

Diệp Lam Vận và Diệp Huy bước lên tiểu phi thuyền.

Đương nhiên, lúc này, họ vẫn chưa thể rời đi, bởi vì họ vẫn chưa biết khởi động tiểu phi thuyền thế nào, sao có thể rời đi được?

- Nhị tỷ, ấn vào cái nút lớn màu đỏ!

Diệp Lãng bổ sung, hắn hình như cũng phát hiện ra vấn đề này.

- Biết rồi! Đệ cẩn thận đấy!

Diệp Lam Vận ấn vao cái nút màu đỏ rất bắt mắt, nhất thời, cả tiểu phi thuyền bắt đầu xuất hiện tình trạng cất cánh.

Lúc này, trừ Diệp Lãng và Triệu Nhã Nhu, những người khác đều đang nhìn tiểu phi thuyền, chờ đợi cảnh tượng kì dị.

- Triệu Nhã Nhu, đừng làm tổn thương đệ ấy, đệ ấy cũng sẽ không làm tổn thương ngươi!

Diệp Lam Vận ngồi trên tiểu phi thuyền, không kìm được lại hét lên.

- Yên tâm, ngươi nỡ chứ ta không nỡ!

Triệu Nhã Nhu cười nói, ngữ khí rất mập mờ, nhưng không ai cảm thấy nó thực sự mập mờ.

- Đại ca!

Diệp Lãng lúc này đột nhiên gọi.

- Chuyện gì?

Diệp Huy nhìn Diệp Lãng, thần tình rất ngưng trọng, lúc này, hắn vẫn cảm thấy mình quá vô dụng, để Diệp Lãng phải đến cứu mình.

- Sao huynh lại đẹp trai như vậy?

Diệp Lãng hét.

-...

Lúc Diệp Huy nghe thấy câu này, suýt nữa ngã từ trên cao xuống, hắn không hiểu tại sao lúc này Diệp Lãng lại đột nhiên nói chuyện đó.

- Tỷ nói, huynh xấu trai hơn đệ, còn ngốc nghếch nữa...

Diệp Lãng hét lên, giải thích tại sao hắn lại đột nhiên hỏi vậy.

-...

Lúc này, gần như những người có mặt đều suýt ngất.

- Lam Vũ đáng chết, dám nói ta như vậy, phá hoại hình tượng đại ca đẹp trai của ta, đợi đó, ta nhất định sẽ dạy cho nó một bài học!

Diệp Huy rống lên giận dữ.

Diệp Lam Vũ tội nghiệp, một lần bị Diệp Lãng đẩy vào chỗ chết.

...

- Hắt xì...

Diệp Lam Vũ hắt xì hơi.

- Ai đang nhớ mình nhỉ, không lẽ là đệ đệ vô lại, có lẽ không phải, nó nhất định là đang mắng mình, nói xấu mình!

Quả nhiên là tỷ đệ, đến cái này cũng biết.

...

- Tiểu đệ này, đúng là...

Diệp Huy sau khi rời đi, âm thầm cảm thán, hắn cũng biết Diệp Lãng làm vậy để hắn thoải mái hơn, không nghĩ đến chuyện đó nữa.

- Đệ ấy có phải rất tốt không, chúng ta thật may mắn, có một tiểu đệ như vậy.

Diệp Lam Vận thản nhiên nói.

- Đúng vậy! Là chúng ta may mắn, nhưng đệ ấy bất hạnh, bị chúng ta liên luỵ.

Diệp Huy buồn bã lắc đầu, áp lực trong lòng khiến hắn như muốn nổ tung.

- Kì thực, chúng ta nên sớm quay về, tiểu đệ cũng đã nhắc nhở qua muội, chỉ là muội không để tâm!

Diệp Lam Vận cúi đầu.

- Muội cũng đừng tự trách mình, đây là việc không ai ngờ đến, ai nghĩ Triệu Nhã Nhu sẽ làm vậy.

Diệp Huy an ủi nói, mặc dù bản thân hắn cũng rất áp ực, nhưng vẫn khuyên bảo muội muội mình.

- Triệu Nhã Nhu, hi vọng nàng ta đừng lên cơn điên...

Diệp Lam Vận cầu khẩn nói.

-...

...

- Họ đi xa rồi, đừng nhìn nữa!

Triệu Nhã Nhu đứng bên cạnh Diệp Lãng, nói khẽ, nhìn hai người có vẻ rất thân mật khiến người khác không hỏi hiểu nhầm rằng họ không phải kẻ thù của nhau mà là một đôi bạn thân thiết.

- Không nhìn thì ta còn biết làm gì hơn nữa? Triệu Nhã Nhu, nàng nói đi, tại sao tìm ta đến đây?

Diệp Lãng tiếp tục nhìn trời, thản nhiên nói.

- Ta nhớ ngươi!

Triệu Nhã Nhu dựa vào vai Diệp Lãng, thì thầm nói.

Cái này, thực sự giống như hai người đang yêu nhau, không lẽ chúng ta hiểu nhầm, hai người này vẫn còn quan hệ mà chúng ta chưa biết?

Không chỉ những người khác hoài nghi mà đến Lý Nguyệt cũng bắt đầu hoài nghi, Diệp Lãng và Triệu Nhã Nhu có bí mật gì không thể cho người khác biết.

Ngẫm lại đúng là cũng có khả năng này, hai người họ mặc dù nói là kẻ thù, nhưng hình như chưa bao giờ phát sinh xung đột, hơn nữa lúc trước Diệp Lãng từng giúp Triệu Nhã Nhu, nếu như không phải có Diệp Lãng, Triệu Nhã Nhu cũng không thể có di tích thượng cổ này, cũng không thể sở hữu loại vũ khí kia.

Còn nữa, nếu như không phải Diệp Lãng, Triệu Nhã Nhu cũng không thể thống nhất Bắc bộ trong một thời gian ngắn, sau đó lợi dụng khu vực Bắc vộ, từng bước mở rộng lãnh thổ, nuốt chửng không ít tiểu quốc phía Bắc.

Bắc bộ mặc dù nhân số không nhiều, nhưng khoáng sản rất phong phú, thời gian vừa rồi, Tường Không ra sức mở rộng, trữ bị vật tư chiến lược, hình như đang chuẩn bị gì đó.

Cũng vì nguyên nhân này, nếu như Diệp Lãng và Triệu Nhã Nhu đứng trên cũng một chiến tuyến cũng không phải là không có khả năng.

Đương nhiên, tất cả đều là suy đoán, suy đoán kiểu nghìn lẻ một đêm.

- Nhưng ta không nhớ nàng!

Diệp Lãng dứt khoát nói.

- Ngươi thật không có lương tâm, chẳng trách quên luôn cả người ta, người ta lúc nào cũng mong mỏi được gặp lại ngươi.

Triệu Nhã Nhu đứng thẳng người, cười nói, rõ ràng, lúc nãy chỉ là một trò đùa.

Bên cạnh Diệp Lãng, Triệu Nhã Nhi hình như rất thích nói đùa, rất khác khi ở cạnh những người khác.

- Ồ, đúng, lúc nãy vẫn chưa hỏi, nữ nhân kia là ai?

Diệp Lãng chỉ vào thiếu nữ lạnh nhạt nói, lúc này thiếu nữ lạnh nhạt đang trừng mắt giận dữ, tựa hồ như muốn nuốt chửng Diệp Lãng.

- Sao, muốn cắn ta à? Đến đây, ở đây ta còn một khúc xương...

Diệp Lãng lấy ra một khúc xương, vẫn còn rất nhiều thịt, đưa cho thiếu nữ cười lạnh.

-..., ngươi nghĩ ta là gì, chó sao?

Thiếu nữ cười lạnh không kìm được, trực tiếp lấy vũ khí luyện kim, chuẩn bị tấn công Diệp Lãng.

- Dừng tay!

Lý Nguyệt ngăn thiếu nữ lại.

- Lý Nguyệt, bỏ ta ra, hôm nay có hắn không có ta!!

Thiếu nữ cười lạnh giận dữ nói.

- Ngươi bình tĩnh chút, hoàng thượng vẫn còn đứng kia, không lẽ ngươi muốn giết luôn cả hoàng thượng?

Lý Nguyệt giữ chặt tay thiếu nữ, đau đầu nói.

Diệp Lãng này, người khác không khiêu khích, lại đi khiêu khích nàng ta.

- Ta coi nàng như chó sao? Khúc xương này ngon lắm, ta cũng thích ăn mà.

Diệp Lãng căn một miếng, rất không quan tâm.

-...

- Được rồi, đừng làm ồn nữa, ngươi còn nhớ tại sao lúc đó lại giúp Chân Tiểu Yên không?

Triệu Nhã Nhu gõ gõ lên đầu Diệp Lãng, bộ dạng có vẻ rất thân mật.

- Ta... hình như có nhớ, nàng ấy giành nam nhân với người khác, thân là ban bè, ta đương nhiên phải giúp.

Diệp Lãng nói, hình như chỉ nhớ được có vậy.

- Bạn bè, nói nghe hay lắm, không phải vì muốn ăn giúp bà béo đó sao.

Thiếu nữ lạnh giọng nói.

- Ừm, không sai, vẫn còn nguyên nhân đó.

Diệp Lãng gật gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK