Lý Nguyệt là ai, trong hai năm này cả Hoàng Thành đều biết, nhất là đám quý tộc ở đây đều biết Lý gia có một thiểu nữ rất có tiền đồ.
Không chỉ vì nàng là Lý gia tiểu thự cũng không chỉ vì trên người nàng có Lý gia truyền gia chỉ bảo Thiên Cơ Giáp, quan trọng nhất vẫn vì thành tích trong quân của nàng, vô luận nàng có bối cảnh cường đại hay không đều là tiền đồ vô lượng.
Thiếu nữ như vậy lại xinh đẹp, còn chưa có hôn thú, tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm. Người muốn đuối theo nàng, muốn biến nàng thành con dâu, muốn trở thành người một nhà cùng nàng rất nhiều.
Mà dưới tình huống như thi, mọi người lại phát hiện Lý Nguyệt không tiếp xúc với ai cả, cho dù điều kiện tốt đến đâu nàng cũng không đồng ý, không tiếp thụ!
Bất quá rất nhiều người cũng không muốn buông tha, nghĩ ra tất cả các loại biện pháp tiếp cận Lý Nguyệt, muốn bắt lấy tâm nàng, có điều kết quà đều là bại lui.
Mà có những câu chuyện trong đó rất li kỳ hấp dẫn, trở thành chuyện trà dư tửu hậu của mọi người.
Trên cơ bán, tất cả mọi người đều hiểu một chuyện là muốn tiếp cận Lý Nguyệt là một chuyện rất rất khó!
Có điều bây giờ mọi người lại phát hiện, tựa hồ Lý Nguyệt có dấu hiệu bị người bắt, nàng kéo tay một thiếu niên Hồ tộc đi vào!
"Oa, đẹp trai quá..." Khi đám tiểu thư quý tộc nhìn thấy Diệp Lãng, hai mắt bắt đầu sáng lên, bộ dạng mê trai...
Đương nhiên, làm quý tộc, các nàng cũng rất nhanh thu lại biểu tình mê trai này, dù sao nó cũng rất tổn hại đến thân phận mình, đồng thời các nàng cũng biết nếu tiếp tục nhìn như vậy thì Diệp Lãng sẽ thấy rõ bản tánh mình.
Bất quá biết thì biết, vẫn còn một số người si ngốc, từ đó có thể thấy được bộ đáng hiện tại của Diệp Lãng có lực sát thương đến chừng nào!
"Chẳng lẽ Lý Nguyệt cũng thích cái loại người có vẻ bề ngoài này?" Khi nhìn thấy Diệp Lãng, mọi người không biết Diệp Lãng có chỗ nào nổi bật cả, duy chỉ có bề ngoài tuấn mỹ của hắn là đáng để mắt mà thôi, hiện tại ngoài nó ra thì không còn gì cả!
Bất quá mặc kệ nói gì thì nói, lúc này dường như mọi người có điểm hiểu lầm, còn tưởng
Lý Nguyệt thích loại thiểu niên đẹp trai như vậy, bọn họ đều có điểm hối hận, sớm biết vậy thì cho đám thiếu niên đẹp trai lên, còn tưởng Lý Nguyệt thích nam tử khí nhiều hơn một chút.
Bây giờ cũng đã chậm rồi, bọn họ tin rằng khó có thể tìm ra vài cái có thể so sánh cùng Diệp Lãng.
Bất quá bọn hắn cũng không kinh ngạc với vẻ ngoài của Diệp Lãng bởi Hồ tộc luôn như vậy, nếu Diệp Lãng không tuấn mỹ thì ngược lại họ sẽ cảm thấy kỳ quái.
Đây cũng là bất đồng giữa chùng tộc và chùng tộc, giống như Hồ tộc, Tinh Linh Tộc, còn có Long Tộc trong truyền thuyết đều cực kỳ tuấn mỹ, trong đám bọn họ xuất hiện người như thế này cũng không có gì là kỳ quái
Bọn họ không thể khẳng định Lý Nguyệt có thích loại hình này hay không nhưng ít ra cũng có tám chín thánh bởi Diệp Lãng xuất hiện bên cạnh Lý Nguyệt không làu, người ở đây thậm chí còn không biết nên có thể có tiến triển lỏn như vậy trong thời gian ngắn ngùi đến thế thì nói lên một chuyện, Lý Nguyệt rất thích loại hình này.
Mà chuyện xảy ra giữa hai người tin rằng không có mấy ai biết, ngoài Triệu Nhã Nhu ra cơ hồ không ai biết cả, nếu việc này bị người khác biết thì bọn họ sẽ không để ý vẻ bề ngoài của Diệp Lãng nữa, cũng không nghĩ Lý Nguyệt là như thế.
Bất quá cả đời bọn họ sẽ không biết, Lý Nguyệt cùng Diệp Lãng đều không nói chuyện này cho bất cứ ai, đây là bí mật của bọn hắn, cũng liên lụy đến cái chết của Kiếm Thánh chỉ tù, càng không thể nói ra.
"Nguyệt nhi, hắn là bằng hữu của con sao?" Lý Thiên Quân cùng Lý phu nhân còn chưa hỏi đã có người giúp rồi, một thiểu niên công tù có điểm anh khí bức người hỏi, ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Lãng tựa hồ không khác với người nọ lắm, bất quá dường như hắn càng hiểu được che dấu.
"Đúng vậy, hắn là bằng hữu của ta." Lý Nguyệt gật gật đầu, "Còn có, mời đừng gọi ta là Nguyệt nhi, đây là xưng hô của trưởng bối ta, không phải ngươi!" Người trước mặt này là thế giao cùng thế hệ với Lý Nguyệt, rất thích chiếm lấy ưu thế này, cảm thấy mình và Lý Nguyệt không giống người bình thường, rất đặc thù.
Mà nhũ danh Nguyệt nhi này đều là người rất thân cận với Lý Nguyệt mới gọi, hắn làm thế giao tất nhiên cũng nghe qua, có đôi khi vẫn mặt dày mày dạn dùng nó để gọi Lý Nguyệt, Lý Nguyệt cũng đã nói qua rất nhiều lần nhưng hắn vẫn gọi.
Tuy rằng Lý Nguyệt rất sinh khí nhưng không thể vì một tiếng xưng hô mà làm gì người
ta!
"Thoạt nhìn các ngươi không giống bằng hữu bình thường..." Thế giao công tù coi nhẹ cảnh cáo của Lý Nguyệt, nhìn điểm liên hệ của Diệp Lãng cùng Lý Nguyệt, cũng chính là Lý Nguyệt lôi kéo tay Diệp Lãng.
Lý Nguyệt thấy ánh mắt đối phương, nhìn theo ánh mắt của hắn, nàng muốn biết vì sao đối phương cảm thấy mình và Diệp Lãng không tẩm thường.
"A..." Lý Nguyệt khẽ kêu một tiếng, lập tức buông tay Diệp Lãng ra, lúc này nàng mới phát hiện mình bất tri bất giác làm một động tác thật thân mật.
Đung vậy, là bất tri bất giác bởi nàng đã rất quen với chuyện này rồi, từ sau khi bị Diệp Lãng ôm chiếu cố, kỳ thật hành vi này rất bình thường.
Dùng lời của một số người, ôm cũng đã ôm qua thì kéo tay có là cái gì đâu?
Chẳng qua đó là dưới tình huống không ai, bây giờ có nhiều người như vậy đang nhìn, hơn nữa còn có phụ mẫu thành ra nàng trở nên ngượng ngùng, bật người liền buông tay ra, mà mặt nàng có điểm đỏ bừng, đầu hơi hạ thấp xuống một chút.
"A..." Mọi người nhìn Lý Nguyệt, há to mồm, cho dù bỏ nguyên quả trứng vịt cũng rất đơn giản.
Chúng ta thấy gì đây, Lý Nguyệt đỏ mặt, đây là chuyện khó tin đến chừng nào a!
"Khụ khụ..." Lý Nguyệt ho khan vài tiếng, quét mắt về những người ở đây, ánh mắt nàng dường như muốn nói, nhìn cái gì vậy, có gì đẹp mà nhìn!
Lúc này dường như nàng đã khôi phục khí chất cứng cỏi của quân nhân!
Nhất thời mọi người ngậm miệng lại, nhìn Lý Nguyệt có điểm khôi phục lại bình thường, đợi sự phát triển tiếp theo của câu chuyện, đơn giản hơn là đợi Lý Nguyệt đáp lời.
"Quả thật chúng ta không phải bắng hữu bình thường!" Lý Nguyệt lạnh nhạt nói, nàng không cho rằng có vấn đề gì trong lời nói của mình.
"Không phải bằng hữu bình thường? Vậy là cái gì?" Đám người theo đuối và quan tâm Lý Nguyệt đều muốn hỏi, mà người hỏi ra những lời này trước chính là tên mặt người dạ thú kia.
"..." Lý Nguyệt muốn nói, bất quá lời đến đầu môi lại không phát ra được nữa, cũng không phải nàng không muốn nói mà thật sự không biết nói thế nào!
-o0o-