-Nhưng mà...
Triệu Nhã Nhu ngắt lời nói:
-Ngươi còn muốn nói thực lực của Lý Nguyệt sao? Ta nói rồi, bởi vì bên người nàng có Diệp Lãng, cũng không phải nói Diệp Lãng giúp nàng tiêu diệt đội quân Sói Xám, mà là nói Diệp Lãng giúp Lý Nguyệt đề cao thực lực.
-Không thể nào đâu, mới qua bao lâu chứ, cho dù Thập Tam thiếu gia là một luyện kim thiên tài, cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy làm cho thực lực của Lý Nguyệt đề cao như vậy.
Lý Thiên Quân vẫn hoài nghi.
-Lý Nguyệt là con gái của ngươi, có lẽ ngươi cũng biết tiềm lực của nàng, Diệp Lãng chỉ làm cho tiềm lực của nàng phát huy ra thôi, cũng không phải trực tiếp tăng thực lực của nàng lên, nếu như ngươi cẩn thận nghiên cứu, sẽ phát hiện ra, mỗi khi chiến đấu xảy ra, thực lực của Lý Nguyệt đều đề cao một chút. Nhưng mà, tốc độ này cũng làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Triệu Nhã Nhu khẽ thở dài, không biết nàng thở dài vì cái gì.
Lý Thiên Quân nhìn kỹ phần cấp báo một lần nữa, phía trên của phần cấp báo chỉ đề cập đến những cuộc chiến đấu, cho nên bọn họ chỉ chú ý đến báo cáo về Tham Lang quân đoàn, những phần còn lại bị xem nhẹ.
Hơn nữa, trong tiềm thức, bọn họ cảm thấy Lý Nguyệt cũng không có mạnh như vậy, nếu lúc trước nàng mạnh như vậy, tại sao bọn họ lại không phát giác, không thể trong thời gian ngắn mà đã có chênh lệch lớn như vậy.
Có thể Lý Nguyệt thông qua chiến đấu mà trở nên mạnh mẽ, nhưng tốc độ này đúng là không thể tưởng tượng nổi!
-Được rồi, thực lực của Lý Nguyệt không phải là trọng điểm, chúng ta không cần thảo luận nữa! Hi vọng Tham Lang quân đoàn không nhịn được cục tức này, đến lúc đó, Diệp Lãng chính là xung phong của ta.
Thời điểm Triệu Nhã Nhu nói đến phần sau, ngữ khí trở nên nhẹ nhỏm hơn một chút, còn có một chút mở hồ.
-Xung phong?
Đại thần Lý Thiên Quân nghi hoặc, nhưng hắn cũng minh bạch một chút cách nghĩ của Triệu Nhã Nhu.
-Tham Lang quân đoàn cần được trừng trị một chút, mà Diệp Lãng lại sáng tạo một cơ hội tốt cho chúng ta.
Triệu Nhã Nhu cũng không giấu diếm ý nghĩ của mình, nói rất trực tiếp.
Nếu là hoàng đế khác chắc chắn sẽ không làm như vậy, đợi đến lúc thời cơ chín mùi mới nói ra ý nghĩ của mình, nhưng Triệu Nhã Nhu khinh thường làm như vậy, bởi vì nàng biết rõ, chuyện này phải làm như thế, trong lòng của ai cũng đều biết rõ.
Ngươi cho rằng ngươi không nói, Tham Lang quân đoàn sẽ không biết sao? Dù bây giờ bọn họ đang hưởng thụ một cách thỏa thích, chuyện này trong mấy năm kế tiếp sẽ không có khả năng phát sinh, hơn nữa chắc chắn bọn họ đã có chuẩn bị nhất định, sẽ không ngồi chờ chết.
-Chuyện này... Cách nghĩ của hoàng thượng chúng ta biết rõ, nhưng tại sao Thập Tam thiếu gia lại sáng tạo cơ hội cho chúng ta?
Lý Thiên Quân rất hoài nghi vấn đề này, hắn cảm thấy Diệp Lãng sẽ không sáng tạo ra một cơ hội tốt như vậy.
-Ngươi đừng quên, hắn chính là sủng nhi của nữ thần may mắn, dù hắn ở đây cũng sẽ mang đến may mắn, có lẽ, lúc này hắn đã mang đến may mắn cho ta.
Triệu Nhã Nhu cười cười, trong giọng nói có chút đùa giỡn, nhưng nàng không muốn thảo luận nhiều về vấn đề này.
...
Chuyện này cũng có chút khả năng, nhưng hắn thật sự là ngươi mang đến vận may hay sao? Các ngươi là tử địch của nhau, vận may của hắn chẳng phải là vận rủi của ngươi hay sao?
Đại thần Lý Thiên Quân đang âm thầm suy nghĩ, hắn cảm thấy vận may của Diệp Lãng, cũng không liên quan gì đến Triệu Nhã Nhu, bởi vì hai người có quan hệ đối địch.
Nhưng mà bọn họ cũng không biết, lần này Diệp Lãng đã mang đến vận may cho Triệu Nhã Nhu, cái thượng cổ di tích kia chính là minh chứng tốt nhất, Diệp Lãng đạt được chỗ tốt, nhưng có lẽ chỗ tốt lớn nhất đã thuộc về Triệu Nhã Nhu cũng không chừng.
Dựa vào việc phá giải thượng cổ di tích, Tường Không đế quốc đã có được vũ khí luyện kim cường đại, cõ lẽ vũ lực đã có khả năng thống nhất thiên hạ.
-Diệp Lãng, ngươi đang làm cái gì, tại sao lại đi về phía bắc...
-Ách xì... Là ai đang nhớ đến ta? Hổ Nữ sao?
Diệp Lãng hắt xì một cái, hắn cũng dùng ngón tay để quẹt mũi, sau đó nhìn về phía trước nghi hoặc tự hỏi.
-Trừ Hổ Nữ, chẳng lẽ không còn những người khác nhớ ngươi sao?
Âm thanh của Lý Nguyệt có chút không vui, nguyên nhân có thể là vì Diệp Lãng nhớ đến Hổ Nữ.
-Ồ, Lý Nguyệt, ngươi tỉnh rồi à.
Diệp Lãng nói ra.
-Y phục của ta là ngươi thay đúng không.
Lý Nguyệt lạnh lùng hỏi thăm.
-Đúng.
Diệp Lãng không biết sống chết mà gật đầu.
-Bốp!
-Ah, tại sao lại đánh ta?
Diệp Lãng nói rất vô tội.
-Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không được tự tiện thay quần áo cho ta.
Lý Nguyệt giận dữ nói.
-Vậy lần sau ta sẽ cởi bỏ hết... , ah, làm cái gì vậy, tại sao lại đánh ta!
Diệp Lãng lại bị đánh lần nữa, những lời hắn nói đều là sự thật, bởi vì nếu không thay quần áo cho Lý Nguyệt, vậy thì hắn sẽ cởi bỏ quần áo trên người Lý Nguyệt ra.
-Ta thích, thế nào, ngươi có ý kiến gì không?
Lý Nguyệt cũng biết rõ vấn đề này, biết rõ là một chuyện, nhưng nàng vẫn tức giận, phải cho Diệp Lãng ăn ít đau khổ thì trong lòng nàng mới thoải mái được một chút.
-Không có...
Diệp Lãng có thể nói gì nữa đây.
Hai ngày sau, Diệp Lãng đi vào một thành thị khác, Diệp Lãng càng ngày càng tiếp cận biên giới Tường Không, đồng thời cũng sắp rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của Tham Lang quân đoàn, đương nhiên, khoảng cách này cũng không phải ngắn.
Nếu như Diệp Lãng trực tiếp đi về hướng chính bắc, với cước lực của sư tử, hiện tại đã rời khỏi, nhưng mà, bọn họ lại đi về hướng xéo tây bắc, như vậy phải hao phí thêm rất nhiều thời gian.
Trong vòng hai ngày, Diệp Lãng không đến gần các thành thị, chỉ đi qua các thị trấn, nhưng cũng không gặp chuyện gì ngoài ý muốn, trong mắt Diệp Lãng, hình như Tham Lang quân đoàn đã nghe lời.
-Vị đại ca này, xin hỏi nơi này có quán rượu hay lữ điểm nào không?
Sau khi Diệp Lãng tiến vào thành thị, liền tìm người hỏi đường.
-Ở đây tốt nhất chỉ có Minh Nguyệt Lâu, nhưng Minh Nguyệt Lâu chi phí rất cao, không có lợi nhất, tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi nên đi Thượng Hà lâu thì tốt hơn.
Người mà hắn hỏi thăm rất nhiệt tình, giới thiệu cho Diệp Lãnh nơi thích hợp, nhưng mà, hắn không biết người đứng trước mặt hắn là một tên siêu cấp bại gia, hắn sẽ không để ý đến chút tiền tài này.
-Cảm ơn đại ca, nhưng ta muốn đi Minh Nguyệt Lâu, lão tỷ của ta thích nơi có ánh trăng (Minh Nguyệt).
Diệp Lãng vừa cười vừa nói, sau đó vỗ vỗ sư tử, sư tử chạy như điên.
-Lại có thêm một con dê béo bị người ta làm thịt rồi!
Người đi đường kia nhìn Diệp Lãng rời đi, lắc đầu, sau đó hắn tiếp tục làm việc mà hắn đang làm.
-Minh Nguyệt Lâu, chính là chỗ này rồi!
Diệp Lãng nhanh chóng đi tới trước cửa Minh Nguyệt Lâu, sau khi an bài tốt cho sư tử, cùng Lý Nguyệt bước vào trong Minh Nguyệt Lâu.
-Khách quan, muốn nghỉ trọ hay dừng chân?
Tiểu nhị chạy đến, bộ dáng rất cung kính.
-Cả hai! Chuẩn bị đồ ăn tốt nhất cho ta, chuẩn bị thêm một gian phòng tốt nhất cho ta luôn.
Diệp Lãng trả lời theo thói quen.
-Dạ được!
Tiểu nhị không nói chuyện khác, hắn biết rõ nên hầu hạ những khách nhân loại này như thế nào, hỏi chuyện khác là điều dư thừa, chỉ cần để ý mang thức ăn lên là được rồi.