Mục lục
[Dịch] Luyện Kim Cuồng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta thừa nhận mũi tên này là ta bắn, nhưng mà ta không cố ý!" Diệp Lãng giơ tay, một bộ ta sai rồi.

"Ha ha..."

Toàn trường nở nụ cười, chuyện này thật sự rất khôi hài.

Lý Nguyệt cũng cười, nàng phát hiện thiếu niên Hồ tộc này rất có ý tứ, sáng nay là thể, bây giờ cũng vậy.

Mà lấy sự thông minh của Lý Nguyệt sẽ không hoài nghi việc Diệp Lãng và Mục Nhĩ thông đồng diễn trò, đây là chuyện không thể xảy ra, cho dù Mục Nhĩ muốn giúp Diệp Lãng cũng không có khả năng hy sinh mình như vậy, huống chỉ Mục Nhĩ căn bản sẽ không giúp người khác theo đuối nàng.

"Ta muốn giết ngươi!" Mục Nhĩ bạo phát, rút ra vũ khí của mình muốn chém Diệp Lãng.

Cũng khó trách hắn, dưới tình huống này, làm trò cười cho mọi người giễu cợt, hơn nữa ngay cả Lý Nguyệt cũng cười làm hắn cảm thấy không sáng rọi gì, mất mặt hết, đổi thánh bất cứ ai cũng sẽ bùng nổ.

"Tiểu đầu đất, có cần ta giúp ngươi giết hắn không?" Lãnh Huyết Ngũ truyền đến tin tức, mà Diệp Lãng cảm thấy trong không khí dường như có một chút lãnh ý.

"Không cần đâu, cũng không có thâm cừu đại hận gì, ta sẽ nói đạo lý với hắn." Diệp Lãng trả lời.

"Mộc Nhĩ huynh, ngươi đừng như vậy, tuy chúng ta không quen, cũng không có giao tình gì nhưng cũng không có thâm cừu đại hận, ngươi làm như vậy là có ý gì?" Diệp Lãng bắt đầu nói đạo lý với Mục Nhĩ.

Chẳng qua Mục Nhĩ cũng không đừng lại nghe Diệp Lãng nói mà một đao bố về phía Diệp Lãng.

Diệp Lãng lắc mình một cái, tránh thoát một đao kia, sau đó rất hảo tâm rút đi vũ tiễn trên vai Mục Nhĩ, lại một trận máu phun...

"A..."

Mục Nhĩ quát to, khi vũ tiễn bị rút ra thì rất đau đớn, bị người đột nhiên rút ra tất nhiên Mục Nhĩ sẽ bi thương gào rống.

"Xin lỗi, làm ngươi đau sao? Bất quá tên cắm trên đấy rất không tốt, phải cầm máu băng bó mới được, để ta giúp ngươi..." Diệp Lãng rất hữu hảo nói, không có một chút giao chiến giác ngộ.

"Không cần, ta không cần ngươi giúp ta rút ra!" Mục Nhĩ cắn răng nói.

"Nga, thì cắm về vậy..." Diệp Lãng ngơ ngác nói, sau đó lấy tiễn trong tay cắm về vị trí cũ...

" A..Mục Nhĩ lại hét thảm một tiếng.

"..."

Mọi người trầm mặc, bọn họ không ngờ Diệp Lãng lại làm như vậy, tuyệt đối là cố ý, muốn đùa chết Mục Nhĩ a.

Mục Nhĩ đáng thương...

Ha ha, làm đối thủ với tiểu đầu đất thì xứng đáng bị như vậy, cho dù hắn đùa chết ngươi thì ngươi cũng không biết hắn đã làm gì, mà ngươi càng tiến hành trả thù thì sẽ càng không hay ho...

Lãnh Huyết Ngũ nhìn thấy tình huống này liền biết mình không cần ra tay, Mục Nhĩ này hoàn toàn không phải đối thủ của Diệp Lãng.

"Xì..."

Lý Nguyệt nhịn không được bật cười, tuy nàng cảm thấy Mục Nhĩ rất đáng thương nhưng vẫn không nhịn cười được, nàng không ngờ sẽ có người làm như vậy, lại cắm tên đã rút ra về chỗ cũ.

Cái này chẳng khác nào lại bị thương một lần nữa.

Mà căn cứ ý tứ câu chữ bên ngoài thì dường như Diệp Lãng cũng không làm gì sai, có điều người bình thường sẽ không làm như vậy thôi.

"Ngươi... Ngươi... Ta muốn giết ngươi."

Mục Nhĩ điên loạn kêu, đây là tiếng từ sâu trong đáy lòng hắn, mà kế tiệp nên làm thế nào thì hắn đã mơ hồ, mất đi năng lực tự hỏi rồi.

"Đừng cứ hờ ra là đả đả sát sát, nếu bị người khác nghe được thì ngươi nhất định sẽ chết..." Diệp Lãng cười nói, nếu Mục Nhĩ hô thân vài câu nữa thì Lãnh Huyết Ngũ sẽ xứ lý

Đương nhiên lúc này người bình thường sẽ cho rằng người của gia tộc Diệp Lãng sẽ không bỏ qua Mục Nhĩ, mà gia tộc của Diệp Lãng đương nhiên chính là cái gia tộc Fox kia.

Suy nghĩ về thế lực của gia tộc thì Fox gia tộc mạnh hơn rất nhiều, nhưng dù sao nơi này cũng khống phải địa bản của Fox gia tộc, trong Tường Không Hoàng Thành này thì gia tộc của Mục Nhĩ cũng có chút tiếng nói, dù sao cũng là bọn rắn độc địa phương.

"Hừ, cho dù giết ngươi thì ai dám nói gì, cho dù ngươi là đứa con của Hồ tộc tộc trưởng cũng vậy." Mục Nhĩ rất khinh thường nói, hắn mới không để "Thú Nhân" như Diệp Lãng vào mắt.

"Sao còn nói giết giết gì nữa, rất huyết tinh, rất bạo lực, chúng ta hẳn là hòa bình một chút, lại không có chuyện gì thì sao lại ngang ngược như vậy." Diệp Lãng lãnh đạm nói.

"Ta ngang ngược đấy thì sao nào, đánh ta à?" Mục Nhĩ rất là kiêu ngạo nhìn Diệp Lãng,

không, ở trong tâm trí hắn, hắn cho rằng mình rất dũng mãnh, ở trước mặt Lý Nguyệt tiểu thư hẳn rất có hình tượng.

"À!" Diệp Lãng lên tiếng, sau đó đánh một quyền tới, đánh ngã Mục Nhĩ đang kiêu ngạo xuống đất.

Ngươi..."

"Đây là ngươi bảo ta đánh ngươi mà, ta vốn không thích bạo lực nhưng bộ dạng của ngươi rất khiếm tấu, làm ta kìm lòng không được liền đánh tới, xin lỗi." Diệp Lãng rất thành khẩn xin lỗi.

"..."

Thiếu niên Hồ tộc này thật sự dù tản nhẫn, người ta chỉ nói mà thôi, cũng không phải thật sự mời ngươi đánh, ngươi chẳng những đánh người khác mà còn nói như vậy, thật giống như vì hắn ngươi mới phải đánh vậy.

"Ngươi... Phốc..." Mục Nhĩ phun máu, miệng vết thương cũng bắt đầu xuất huyết.

"Mau gọi người tới, Mục Nhĩ công tử sắp treo rồi, Y Sư, Y Sư..."

Có người hảo tâm bắt đầu kêu to, ba chân bốn cẳng nâng Mục Nhĩ đi chữa trị, lúc đó Diệp Lãng bảo mình có thể hỗ trợ nhìn xem nhưng lại bị mọi người cự tuyệt.

Người ta bị ngươi chọc tức hộc máu, nếu ngươi còn ở trước mặt hắn thì còn không làm hắn tức chết...

Nếu đã như vậy thì Diệp Lãng cũng không nói gì thêm nữa, dù sao hắn cũng nhìn ra thương thế của Mục Nhĩ cũng sẽ không chết người, bình thường Y Sư đã dù rồi, cần gì phải tự thân xuất mã.

Hiện tại mình lại đang lén gạt đi thân phận, không cần thiết thì không nên triển lãm mấy thứ như y thuật vân vân, rất dễ bại lộ thân phận của mình.

"Tiếp tục luyện, ta cũng không tin một cái võ lâm cao thủ như ta lại không luyện được một cái tiễn pháp nho nhỏ này..." Diệp Lãng tiếp tục luyện cung tiễn của hắn, cũng điều ra tiễn pháp bí kịp mà hắn để qua một bên lâu lắm rồi.

Trong võ lâm, người dùng cung tiễn rất ít, cũng không phải cung tiễn khó luyện mà vì cung tiễn không tiện mang theo bên người, khi có tên thì có lực công kích, hết tên thì trở thánh vô dụng.

Điều này rất không thích hợp với võ lâm nhân sĩ.

Bọn họ thà rằng mang theo một ít các loại ám khí như liễu diệp phi đao, sứ đụng rất tiện, không dễ dàng bị người phát hiện, đồng thời cũng rất dễ mang theo hơn là mang theo cung tiễn.

Mà quan trọng nhất là, phí tổn của cung tiễn rất cao, người bình thường chắc là sẽ không dùng thứ này, trừ phi có bang phái duy trì...

Cho nên trong võ lâm, bí kíp về tiễn pháp rất ít, có điều cũng không có nghĩa là không có, trong võ lâm bảo khổ của Diệp Lãng có một bản tiễn pháp bí kịp rất mạnh, nếu luyện đến tận cùng thì sẽ trở thành vô địch thiên hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK