- Cái gì, tiểu tặc kia chạy đến ngự hoa viên phóng hỏa? Đúng là làm càn, chẳng lẽ hắn cho rằng Chu Tước đế quốc của ta không có người sao?
Hoàng đế Chu Tước rất khó chịu, sau đó tức giận, tốc độ như thiểm điện, chạy nhanh về phía ngự hoa viên.
- Nãi nãi, ở ngự hoa viên ta có... Ah, ngự hoa viên bị cháy!
Tiểu biểu muội nhìn về phía khói đen bốc lên mù mịt, sau đó chạy nhanh về hướng ngự hoa viên.
- Ngự hoa viên lại gặp tai nạn, không biết lần là ai quấy rối đây, dù sao cũng không có việc gì, đi xem có chuyện gì xảy ra!
Nhìn thân ảnh của tiểu biểu muội, hoàng thái hậu cười cười, cũng đi qua đó.
- Mẫu thân, vừa rồi tên tiểu tử kia nói đi ngự hoa viên, không phải là hắn chứ.
Công tử ngạo mạn nhìn nơi phát ra khói đen mù mịt, nói.
- Cũng có khả năng, chúng ta đi qua xem sao!
Quý phu nhân nói ra, sau đó cũng đi qua.
Cứ như vậy, mọi người bắt đầu chạy về phía Diệp Lãng ở ngự hoa viên, mà khói đen ở ngự hoa viên là gì, chắc chắn Diệp Lãng không thoát khỏi quan hệ.
...
- Ngươi là người nào, tại sao lại tới nơi này quấy rối?
Thời điểm hoàng đế đi tới ngự hoa viên, nhìn thấy thị vệ của mình đang vây quanh một thiếu niên mặt mũi đen thui, không, là thiếu niên bị hun đen, bộ dáng bề ngoài của thiếu niên rất chật vật, mà trên mặt của hắn có hai đường thẳng chạy dài theo khuôn mặt, hình như là do nước mắt của hắn chảy xuống tạo thành.
Thiếu niên này chính là Diệp Lãng, nhưng mà nhìn bộ dáng của hắn lúc này thì không ai nhận ra, dù là người quen cũng không thể nhận ra hắn lúc này, huống chi hoàng đế Chu Tước chỉ gặp mặt hắn vài lần.
- Ta... Khục khục...
Diệp Lãng muốn nói, nhưng lúc này hắn vừa mở miệng ra lập tức bị ngẹn.
- Ah, hoa viên của ta, ai dám đốt nó thế này, ta sẽ liều mạng với hắn, có phải là ngươi hay không...
Thời điểm này, tiểu biểu muội cũng tới, nhìn thấy ngự hoa viên bị khói đen hun thành như vậy, nàng liền phát điên.
Diệp Lãng nhìn thấy mọi người bao vây vào giữa, tiểu biểu muội đương nhiên cho rằng hắn là thủ phạm, muốn nhào tới liều mạng với Diệp Lãng.
- Đừng đi qua đó, hắn là người nào ngươi biết không? Đúng là không biết nặng nhẹ.
Hoàng thái hậu kéo tay tiểu biểu muội lại, có chút vô lực gõ đầu tiểu biểu muội một cái.
- Nhưng mà, hoa của ta...
Tiểu biểu muội rất đau lòng, ngự hoa viên này là do nàng chiếu cố, về cơ bản tất cả đồ ở đây là do nàng quản lý, nàng rất yêu thích nơi này, mà nó cũng là tâm huyết của nàng.
- Chính là hắn, hắn chính là tiểu tử cầm hoa chạy đi khắp nơi, ta nhận ra quần áo của hắn! Tiểu tử, không ngờ ngươi dám tới nơi này, còn dám đốt cả ngự hoa viên.
Quý phu nhân chỉ vào Diệp Lãng nói lớn tiếng.
Vào lúc đó, nàng rất hưng phấn, bởi vì nàng biết rõ, mình đã có thể thả cổ ác khí ra ngoài, Diệp Lãng đã làm mọi chuyện như vậy, lại vị nhiều người vây quanh thế này, nhất định là chết chắc.
Cho dù ngươi không đơn giản cũng được, có nhiều người như vậy, ngươi có thể làm gì chứ?
- Khục khục, vì sao ta không dám tới chứ, khục khục, con mắt nào của ngươi đã nhìn thấy ta đốt.
Diệp Lãng phản bác, bởi vì giọng nói của hắn ho khan, cho nên giọng nói không giống với lúc bình thường.
Đó là bởi vì vừa rồi hắn bị hun hói, cho nên ho khan có chút kịch liệt, đợi một lúc nữa chắc chắn giọng nói sẽ trở lại bình thường.
- Còn dám nói láo, ở đây có nhiều người thấy như vậy, ngươi còn dám nói ngươi không đốt sao.
Quý phu nhân chất vấn.
- Chẳng muốn nói chuyện với ngươi, lại nói, tại sao các ngươi lại tới nơi này làm gì?
Diệp Lãng nhìn bọn người hoàng thượng, có chút kỳ quái, hình như hắn không nghĩ qua, động tĩnh ở đây lớn như vậy, người khác tới đây là chuyện rất bình thường.
- Còn phải hỏi sao, đương nhiên là tới bắt ngươi, ngươi chết chắc rồi!
Hoàng thượng còn chưa mở miệng, quý phu nhân đã đoạt lời, làm cho hoàng thượng vốn muốn hỏi, cũng đành nhịn xuống.
- Lão bà như ngươi phiền phức quá, tại sao lần nào cũng vô lễ như vậy!
Diệp Lãng nhăn mày, nói với ngữ khí phản cảm.
Lúc này, hoàng thượng cùng hoàng thái hậu cũng đồng ý với điểm này của Diệp Lãng, quý phu nhân trước mắt này có chút vô lễ, chuyện ở nơi này chưa tới phiên nàng lên tiếng, nhưng nhìn mặt mũi là người nhà, cho nên có thể tha thứ điểm này.
Nhưng mà bọn họ cũng không thích người khác nói quý phu nhân này như vậy, nói thế nào cũng là người nhà, không cho phép người khác nói nàng như thế.
Cho nên, lông mày của hoàng đế nhíu lại, hắn vừa mới mở miệng, nhưng mà, vẫn như lúc nãy, hắn bị quý phu nhân này cướp lời nói trước.
- Lớn mật, ngươi là ai mà dám nói với ta như vậy, ngươi có biết ta là ai không?
Quý phu nhân nổi giận.
- Ngươi đã nói rồi, nơi này là nhà của ngươi, mà ngươi lại không phải là lão bà của hoàng thượng... Mà ngươi lại già như thế này, nhất định là thâm cung lão ma!
Diệp Lãng đưa ra kết luận.
- Phốc!
Những lời này của Diệp Lãng nói ra làm cho ngươi ở đay không nhịn được liền bật cười, ngay cả hoàng thái hậu cũng không nhịn được, mà thân phận của quý phu nhân này trừ Diệp Lãng ra ai cũng biết, lại bị Diệp Lãng nói là thâm cung lão ma, lúc này có cảm giác rất buồn cười.
Vào lúc đó, ngay cả nghiêm túc như hoàng đế, da mặt cũng nhăn lại, biểu lộ rất quái dị.
- Ngươi muốn chết, người đâu, mau giết hắn cho ta!
Quý phu nhân giận dữ hét lên, bộ dáng thở hổn hển, hiển nhiên là bị tức giận không nhẹ.
- Giết ta? Một thâm cung lão ma như ngươi không có tư cách, cũng không có lý do.
Diệp Lãng thuận miệng nói, thời điểm này hắn có chút không yên lòng, nhìn xuống mặt đất như kiểm tra cái gì đó.
- Ta có tư cách này, ta không phải là thâm cung lão ma, ta là công chúa!
Quý phu nhân kia tức giận, nói.
- Các ngươi còn không đi bắt hắn cho ta, dù ta đã lập gia đình, nhưng ta cũng là công chúa, các ngươi dám trơ mắt đứng nhìn tiểu tử này vũ nhục ta sao?
Thời điểm này, nghe được lời nói của quý phu nhân, thị vệ có hành động, nhưng mà, chỉ đi về phía trước vài bước, để tỏ vẻ tôn trọng đối với quý phu nhân trước mặt.
Dù là công chúa, nhưng bọn họ chỉ nghe lệnh của hoàng thượng, hoàng thượng còn đứng ở nơi đây, không có lệnh của hoàng thượng, bọn hắn làm sao dám động.
Mà công chúa này, là một công chúa đã xuất giá, lại càng không có quyền lợi gì.
- Công chúa?
Diệp Lãng ngơ ngác quý phu nhân kia, trên mặt có chút nghi hoặc.
- Đúng vậy, thế nào, có phải đã sợ rồi không, tiểu tử!
Quý phu nhân nhìn thấy bộ dáng của Diệp Lãng như vậy, còn tưởng rằng Diệp Lãng đang sợ hãi, trong nội tâm bắt đầu có chút cao hứng.
- Nói như vậy, hoàng thượng...
Vào lúc này, trên mặt quý phu nhân lộ ra vẻ đắc ý, chuyện rõ ràng như vậy, chắc đã hiểu ra, có lẽ đang hối hận.
Nhưng mà, nàng nhanh chóng nổi giận, bởi vì hai chữ kế tiếp của Diệp Lãng, giống như mũi tên bắn nát tim nàng.
- Cô cô?
- Phanh!
Toàn trường ngã xuống đất.
Mặt hoàng đế co rút lại, hắn cảm thấy tiểu tử trước mặt này có chút giống với cháu trai liều mạng của mình, đợi một chút, cảm giác này hình như...
Chẳng lẽ là...