Chung quanh chiến trường là những tảng nham thạch to như núi, độ cao cũng gần ngàn thước. Chúng nó có hai tác dụng, một là làm hàng rào vây quanh chiến trường, hai là bố trí khán đài cho người xem cuộc chiến. Chẳng qua là ngồi trên đó cũng không an toàn lắm, nhiều khi song phương dốc toàn lực tiến công vẫn có thể phá hủy dễ dàng. Vì thế phần lớn khán giả đều lựa chọn cưỡi Dực hệ Hồn sủng bay ở trên trời, hễ gặp chuyện sẽ có thể nhanh chóng rời đi.
Trữ Mạn Nhi ngồi trên một dãy khán đài, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Mộ không ngừng la lớn cổ vũ.
Lúc này đối thủ của Sở Mộ đã xuất hiện ở phía đối diện. Sở Mộ cảm giác đối phương hẳn là một người thanh niên, đầu tóc trải qua cố ý xử lý tung bay trong gió, biểu hiện tuất dật phi phàm. Hơn nữa, trên người tên kia mặt y phục kiểu công tử văn nhã, người không biết còn tưởng hắn chuẩn bị đi chơi chốn lầu xanh chứ không phải quyết đấu.
"Thẩm tiểu thư, nếu thắng trận này, ngươi sẽ đáp ứng làm nữ nhân của ta?"
Bỗng nhiên gã nam tử ngẩng đầu nhìn lên khán đài, lập tức trêu chọc Thẩm Nguyệt một câu.
Thẩm Mặc cực kỳ tức giận, cái tên đáng chết này sắp quyết đấu vẫn còn đùa giỡn với nàng.
Nàng kéo kéo ống tay áo ca ca, thở phì phò nói:
"Ca, ngươi nhìn đi, ta nói có khuyếch đại chỗ nào không?"
"Chuyện này !"
Thẩm Mặc Dã cũng ngạc nhiên không dứt, không ngờ trên đời này còn có người dám đùa giỡn muội muội ở trước mặt mình.
Tiểu tử này chán sống rồi, chán sống tới cực điểm.
Sở Mộ đứng ở nơi đó, vẻ mặt không có gì khác thường. Hắn chỉ cảm thấy thực lực đã tới trình độ này thông thường tâm tính sẽ kiên định hơn người. Thế nhưng gã đối thủ còn dùng cái kiểu lưu manh trêu chọc nữ tử đúng là khó hiểu, bất kể nói thế nào Thẩm Nguyệt vẫn là thành viên Yểm Ma cung, thực lực và địa vị không phải người bình thường có thể so sánh.
"Sở huynh đệ, không thành vấn đề chứ?"
Lúc này Thẩm Mặc ngược lại dùng tinh thần âm dò hỏi Sở Mộ.
"Ta biết rồi !"
Sở Mộ không đợi Thẩm Mặc nói rõ đã hiểu được ý tứ trong đó.
"Ha hả, vậy ta trước tiên cám ơn ngươi. Ta đây quả thật không tiện xuất thủ."
Thẩm Mặc cười nói.
Thẩm Mặc là ca ca Thẩm Nguyệt hiển nhiên là muốn nhờ Sở Mộ giáo huấn tiểu tử kia một chút, đôi khi làm người phải biết trước biết sau, không thể tùy tiện làm càng như thế.
"Ta nhắc lại quy tắc lần nữa. Thứ nhất, song phương điểm đến là dừng, không thể gây hại đến tính mạng đối thủ. Thứ hai, xin tận lực không rời khỏi khu vực chiến trường, tránh cho ảnh hưởng đến tòa thành bên kia. Thứ ba, song phương chiến đấu đơn khống."
Thanh âm công chứng viên vang lên.
Công chứng viên là một lão đầu chừng năm mươi tuổi, nhìn bộ dáng cũng là một gã Hồn Hoàng, đặc biệt chịu trách nhiệm giám sát cường giả Hồn Hoàng tỷ thí.
"Quyết đấu bắt đầu, song phương triệu hoán Hồn sủng."
Công chứng viên trầm giọng nói.
Công bình quyết đấu nhất định phải đồng thời triệu hoán Hồn sủng, nhằm tránh xuất hiện tình huống khắc chế thuộc tính.
Sở Mộ không chút do dự, trực tiếp niệm chú ngữ triệu hồi ra Quỷ Khung Quân Vương trung đẳng cấp đế hoàng, chiến trường Sa Thạch chính là địa phương thích hợp Quỷ Khung Quân Vương phát huy năng lực.
Toàn thân Quỷ Khung Quân Vương lượn lờ quỷ khí lành lạnh, sau khi xuất hiện ở trong đồ án triệu hoán. Nó liền cất bước đi tới trước mặt Sở Mộ, mỗi một bước đều khiến cho đại địa chấn động liên hồi.
"Rống ~!"
Quân Vương quỷ kiếm vung lên, Quỷ Khung Quân Vương khí phách nghiêm nghị đứng trên chiến trường rộng lớn. Cát sỏi dưới chân nghe nó hiệu lệnh lơ lửng ở giữa không trung, tùy thời đều có thể chuyển thành vũ khí công kích hoặc phòng ngự.
"Thật sự là trung đẳng đế hoàng. Ca, tại sao trước kia chưa bao giờ nghe ngươi nói nhận thức một người thanh niên tuấn kiệt như vậy?"
Ánh mắt Thẩm Nguyệt nhìn vào Quỷ Khung Quân Vương lộ vẻ kinh hãi.
"Ta cũng mới quen không lâu."
Vừa nói dứt lời, Thẩm Mặc đưa mắt nhìn sang Thiên Cầm cũng tới xem cuộc chiến. Hẳn là muốn nàng giải thích lai lịch Sở Mộ nhiều hơn.
Thiên Cầm cũng không thể nói tên này chính là Thiên Hạ Cảnh Vương, cho nên nàng lắc đầu tỏ vẻ mình và nam tử này chỉ mới gặp vài lần.
"Cầm Cầm, hắn là người trong lòng đúng không? Cho nên ngươi không muốn nhiều lời."
Thẩm Nguyệt cố ý trêu chọc Thiên Cầm.
Gương mặt Thiên Cầm đỏ lên, lắc đầu nói:
"Đừng nói mò, theo ta thấy, hắn mới là người ngươi muốn."
"Làm sao có thể, cái tên vô lại kia á ?”
Thẩm Nguyệt vô cùng xem thường cách nghĩ này.
Trong lúc hai cô nương trêu chọc lẫn nhau, Thẩm Mặc ở một bên há miệng mãi vẫn không nói được câu nào. Hình như hắn đã bị hai nàng bỏ lơ, đành phải bất đắc dĩ ngậm mồm lại nhìn xuống chiến trường.
“Rống !”
Diệp Hoàn Sinh triệu hoán Hồn sủng là Ban Lan Ma Hổ, toàn thân nó hiện đầy ma văn kỳ dị.
Thực lực Ban Lan Ma Hổ cũng là trung đẳng đế hoàng, khí thế không hề thua kém Sở Mộ - Quỷ Khung Quân Vương. Cặp mắt thậm chí còn lộ rõ sự hưng phấn khi gặp phải đối thủ ngang sức ngang tài.
Mục Thanh Y - Bạch Hổ cũng thuộc về Ma Hổ nhất tộc, nhưng đẳng cấp chủng tộc Bạch Hổ lại cao hơn Ban Lan Ma Hổ hai cấp bậc.
Sở Mộ đã từng chứng kiến Bạch Hổ khí phách bá đạo mười phần, bây giờ nhìn thấy Ban Lan Ma Hổ liền cảm thấy chênh lệch quá mức to lớn.
Nhưng đây chỉ là biến hóa của thị giác, Sở Mộ sẽ không khinh thường đầu Ban Lan Ma Hổ này.
"Bắt đầu !"
Công chứng viên cao giọng hô lên.
Diệp Hoàn Sinh tiến vào trạng thái chiến đấu, nhưng vẫn duy trì bộ dáng lỗ mảng.
Thú hệ đối kháng Nham hệ, thuộc tính coi như cân bằng. Dưới tình huống này, Ban Lan Ma Hổ của hắn không thể nào bại trận.
"Rống rống rống !"
Tốc độ Ban Lan Ma Hổ nhanh hơn Quỷ Quân một mảng lớn. Công chứng viên vừa dứt lời, Diệp Hoàn Sinh lập tức ra lệnh cho Ban Lan Ma Hổ xông tới chiếm lấy tiên cơ.
Thân thể Ma Hổ lao tới nhanh như chớp, ánh mắt khóa chặt mục tiêu là Quỷ Khung Quân Vương.
Quỷ Khung Quân Vương đứng yên tại chỗ, hai tay nắm chặc Quân Vương quỷ kiếm, thần sắc vô cùng trấn định chờ đợi Ban Lan Ma Hổ tới gần.
"Rống !"
Bỗng nhiên Quỷ Khung Quân Vương gầm lên một tiếng.
Quỷ Kiếm trong tay chém thẳng xuống một đòn cực mạnh.
Quỷ khí dung hợp vào thân kiếm, dung hợp với lực lượng kỹ năng nghênh đón móng vuốt sắc lạnh của Ban Lan Ma Hổ.
Ban Lan Ma Hổ không có né tránh, thậm chí thế công càng thêm hung mãnh. Trong quá trình lao tới, chân trước đột nhiên đánh ra một đạo kỹ năng Thú hệ đối kháng chính diện một kiếm của Quỷ Khung Quân Vương.
"Rống !"
Thế công Ban Lan Ma Hổ hung hãn không thể đỡ, kiếm lực quỷ khí còn chưa hoàn toàn tiêu tán, nó đã gia tăng tốc độ trực tiếp phóng xuyên qua vùng năng lượng loạn lưu, xuất hiện ở trước mặt Quỷ Khung Quân Vương.
“Xẹt !”
Lại là một đạo trảo nhận đánh tới.
“Ầm !”
Uy lực một kích kia quá cường đại, không ngờ lại có thể đánh lùi Quỷ Khung Quân Vương.
Thân thể Quỷ Khung Quân Vương trượt dài về phía sau gần trăm thước mới có thể dừng lại.
"Ma Hổ công kích rất mạnh."
Sở Mộ nhìn lướt qua khe rãnh thật sâu do Quỷ Khung Quân Vương lưu lại, trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc.
Quỷ Khung Quân Vương đã là Hồn sủng phòng ngự mạnh nhất trong hàng ngũ trung đẳng đế hoàng rồi. Thế mà Ban Lan Ma Hổ đánh một kích phá vỡ khải giáp trên người nó, hiển nhiên Ma Hổ cũng không phải là một đầu Hồn sủng trung đẳng đế hoàng bình thường.
Tốc độ Quỷ Khung Quân Vương khẳng định không bằng Ma Hổ. Lực công kích cũng yếu hơn Ma Hổ vài phần, ưu thế duy nhất chính là phòng ngự lại không có tác dụng đối với Ma Hổ. Xem ra đối thủ lần này tương đối khó chơi.
"Móng vuốt Ban Lan Ma Hổ của tên kia được ma văn cổ xưa gia trì có thể không nhìn phòng ngự, đây là năng lực cực kỳ đặc thù, cũng rất hữu dụng. Lúc trước những cường giả Hồn Hoàng khác đều thất bại khi đối chiến với nó. Không biết là vị cao nhân nào lại yêu thương đệ tử như thế, cái loại Hồn sủng thiên phú siêu cường cỡ này cũng cho hắn."
Thẩm Nguyệt nhỏ giọng nói.
Thẩm Nguyệt cảm thấy ở độ tuổi thanh niên rất khó huấn luyện Hồn sủng lên tới cấp đế hoàng, trừ phi hắn được gia tộc chú trọng bồi dưỡng, hoặc là có một vị lão sư vô cùng cường đại.
Thẩm Mặc không nói lời nào, chỉ tập trung vào việc quan sát tình hình chiến đấu.
Một lúc sau, Thẩm Mặc bỗng nhiên mở miệng nói:
"Tên kia không giống dựa vào ngoại lực, năng lực chỉ huy Hồn sủng rất là thành thạo, khả năng nắm bắt chiến cuộc cũng tốt. Phải trải qua rèn luyện gian khổ mới có được kết quả như thế."
"Hơn nữa, đẳng cấp chủng tộc Ban Lan Ma Hổ là cấp thống lĩnh."
Thẩm Mặc lại bổ sung thêm một câu.
Thẩm Mặc mới đầu cũng nghĩ rằng người thanh niên ngang trời xuất thế này hẳn là được cao nhân nâng đỡ. Nếu không, lấy năng lực của hắn không thể nào tự mình đạt tới cảnh giới trung đẳng đế hoàng.
Nhưng mà cẩn thận xem cuộc chiến hồi lâu, Thẩm Mặc có thể khẳng định trăm phần trăm người thanh niên khống chế Ban Lan Ma Hổ kia chính là loại người giống như hắn. Đó là khổ tu, thường xuyên ra ngoài lịch lãm, không ngừng chiến đấu rèn luyện chính mình và Hồn sủng.
Loại Hồn sủng sư này rất khó đối phó, bởi vì bọn họ thường xuyên đối mặt sinh tử đã sinh ra ý thức chiến đấu cực kỳ nhạy cảm. Đồng thời tinh thần cũng kiên cố dị thường, cơ hồ không thể nào dùng ngoại lực ảnh hưởng.
Chính vì thế, dưới tình huống thực lực tương đồng bọn họ vẫn luôn đứng ở thế bất bại.
Từ tình hình Quỷ Khung Quân Vương và Ban Lan Ma Hổ va chạm lần đầu, Thẩm Mặc đã nhìn ra Ban Lan Ma Hổ đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối về công kích và tốc độ. Quỷ Khung Quân Vương phòng ngự cường hãn, nhưng bị đánh mãi thế nào cũng phá, thắng bại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Sở Phương Trần cũng là Hồn sủng sư thường xuyên lịch lãm."
Lúc này Thiên Cầm chợt nói chen vào một câu.
"Vậy sao? Hắn chiến đấu rất bảo thủ, tạm thời nhìn không ra phương thức tác chiến cụ thể. Nhưng khả năng thua rất lớn."
Thẩm Mặc nói.
Trên chiến trường, Sở Mộ quả thật chiến đấu cực kỳ bảo thủ.
Một khi Quỷ Khung Quân Vương bị công phá phòng ngự, ưu thế Nham hệ đã rơi xuống vài phần. Hiện tại Sở Mộ phải an tĩnh chờ đợi cơ hội.