"Cái địa phương quỷ quái này, căn bản là không muốn để cho người ta còn sống rời khỏi mà."
Sở Mộ tức giận mắng chửi.
Lúc này Bán Ma Sở Mộ giữ chặt Mục Thanh Y trong lồng ngực, tay trái nắm lấy Quan Hoàng Vương. Hai chân hắn đạp lên tường băng, dứt khoát lao thẳng về phía Phong Huyệt.
Mục Thanh Y khống chế Quan Hoàng Vương trì hoãn thời gian giúp cho Sở Mộ có cơ hội điều chỉnh trạng thái. Dù sao Quan Hoàng Vương cũng là sinh vật cấp chúa tể, ít nhất cũng có sức chống cự đối với cỗ lực lượng hấp xả quỷ dị này.
Hiện tại đã không còn đường nào để đi, Sở Mộ bắt buộc phải xông vào Phong Huyệt đáng sợ kia tìm đường sống trong chỗ chết.
Trước khi tiến vào khu vực không gian phong bạo, Sở Mộ phất tay thi triển kỹ năng tạo ra một cái Phong Duệ.
Mặc dù uy lực kỹ năng Phong Duệ không đủ để đối kháng với Phong Huyệt, nhưng nó có tác dụng trì hoãn tốc độ lao tới và tranh thủ thời gian giúp cho Sở Mộ có thể làm ra phản ứng hợp lý nhất.
"Vù vù vù !"
Rốt cuộc Sở Mộ hoàn toàn lọt vào trong phạm vi không gian nứt vỡ, không gian chung quanh tối tăm mù mịt, chỉ còn lại duy nhất tiếng cắt xé khiến cho lòng người tê dại.
Bên trong Phong Huyệt chính là một không gian khác, hoặc có thể gọi là khu vực hư vô và hỗn độn. Nơi này là khu vực tử vong không có bất kỳ sinh mạng nào tồn tại.
Sở Mộ dốc toàn lực buông thả hồn niệm cảm ứng, cố gắng né tránh khu vực Không gian liệt phùng tử vong và vô số Không gian nhận công kích từ bốn phương tám hướng.
Không gian phong bạo cũng có mạnh có yếu, hơn nữa còn xuất hiện tùy thời không hề có dấu hiệu báo trước. Cho dù là Bán Ma nắm giữ lực lượng Dị hệ cũng khó lòng phán đoán chính xác.
Thần kinh Sở Mộ căng thẳng như chỉ mành treo chuông, mỗi lần bay tới một khu vực mới lại bị Hắc động đột ngột xuất hiện làm cho hoảng sợ tái mặt, vội vàng thi triển kỹ năng chuyển dời sang nơi khác.
Ở trong không gian hư vô này, mạnh như Bán Ma cũng chỉ là lục bình trôi sông, không có một chút năng lực phản kháng, bất kỳ lúc nào cũng có thể tử vong.
"Chẳng lẽ thật sự phải chết ở chỗ này."
Sở Mộ cực kỳ phiền não, liên tục thi triển kỹ năng nên thể lực và hồn lực tiêu hao rất nhanh. Hắn chỉ tạm thời an toàn trong khoảng thời gian có hạn, hắn bắt buộc phải tìm ra con đường dẫn tới khu vực an toàn càng sớm càng tốt.
"Tinh tinh tinh !”
Đúng lúc này, trong đầu Sở Mộ bỗng nhiên vang lên thanh âm Phược Phong Linh.
Bản thân Sở Mộ ở trong không gian phong bạo không dám phân thần nghĩ đến chuyện khác, nhưng Tần lúc này lại nhắc nhở hắn một câu chuyện. Trong đó có một đoạn nói về lực lượng Phong hệ cổ xưa.
"Khi nó biến mất, không còn tồn tại."
"Không tồn tại? Khi nào gió không tồn tại..."
Trong nháy mắt, Sở Mộ như hiểu ra được cái gì đó.
Hắn ôm lấy Mục Thanh Y, lại nắm chặc Quan Hoàng Vương, tinh thần dần dần bình tĩnh trở lại. Bởi vì câu nói kia đã nhắc nhở hắn một điểm quan trọng.
Sở Mộ lập tức biến hóa vị trí, lần này hắn trực tiếp xông vào khu vực không gian phong bạo mạnh nhất.
Nơi đó là khu vực ẩn chứa lực lượng có thể mạt sát sinh vật cấp chúa tể trong nháy mắt.
Lần này cho dù ngàn vạn lần không muốn, nhưng Sở Mộ phải dùng tính mạng của mình làm tiền đánh cuộc.
Lực lượng không gian phong bạo cường đại gần như xé nát thân thể Sở Mộ, dùng mắt thường cũng có thể thấy được làn da hắn từ từ nứt vỡ, ma diễm bắt đầu ảm đạm.
Y phục trên người Mục Thanh Y cũng hóa thành vô số mảnh nhỏ để lộ ra làn trắng như tuyết, một vài bộ phận đã bị Không gian phong nhận cắt xé rướm máu. Cũng may còn có Sở Mộ bảo vệ các bộ vị trọng yếu, nếu không nàng lúc này đã là người chết rồi.
Nhìn thấy thân thể Mục Thanh Y bị cắt chém không còn hình dáng, máu thịt mơ hồ. Sở Mộ có cảm giác lực bất tòng tâm, thân thể nàng quá mức yếu đuối rồi, không có cách nào chịu đựng nổi lực lượng phong bạo tàn phá.
Thời điểm Sở Mộ cho rằng Mục Thanh Y sắp sửa tử vong, cái vòng ngọc trên cổ tay nàng bỗng nhiên lóe sáng tạo thành vòng bảo hộ che phủ Mục Thanh Y, Sở Mộ, và Quan Hoàng Vương vào trong.
Vòng bảo hộ này có lực phòng ngự mạnh mẽ kinh người, phần lớn công kích đều bị ngăn cản ở bên ngoài. Sở Mộ thừa nhận thống khổ lập tức giảm bớt hơn một nửa.
"Quả nhiên còn có lá bài tẩy."
Sau khi vòng bảo hộ xuất hiện, Sở Mộ không nhịn được kêu lên sợ hãi. Thầm than nữ Chiến thần Mục Thanh Y đúng là cất giấu không ít bảo vật, chỉ riêng cái vòng ngọc này cũng là đồ vật trân quý cực phẩm rồi.
Sở Mộ bây giờ không thể lo lắng quá nhiều, vội vàng tăng tốc lao thẳng vào khu vực không gian phong bạo ở gần nhất.
“Ầm !”
Chỉ lát sau, rốt cuộc vòng ngọc trên cổ tay Mục Thanh Y mất hết năng lượng, triệt để nát bấy biến thành vô số mảnh vụn chìm vào trong không gian tăm tối.
Vòng tròn năng lượng bảo hộ cũng biến mất, lực lượng Không gian liệt phùng đáng sợ bắt đầu tràn tới.
May mà lúc này tốc độ Sở Mộ để tăng lên đến cực hạn, dựa vào năng lực Dị hệ tránh né một cái lỗ đen kinh khủng đột ngột xuất hiện ở trước mặt.
Sở Mộ không dám do dự, trực tiếp niệm chú ngữ.
Lúc trước Sở Mộ thiếu thốn thời gian nên không có cách nào hoàn thành chú ngữ cao cấp. Tần số công kích quá nhanh, hắn phải tập trung tinh thần né tránh căn bản không có dư lực làm chuyện khác.
Lúc này Sở Mộ đang ở trong khu vực không gian phong bạo vừa mới kết thúc, có nghĩa là hắn tạm thời an toàn trong một đoạn thời gian nhất định.
Nhưng mà không gian phong bạo xuất hiện vốn không có dấu hiệu báo trước, Sở Mộ, Mục Thanh Y và Quan Hoàng Vương có thể chết bất kỳ lúc nào.
Gió chỗ nào cũng có, nhưng khi nó biến mất không phải là chính thức yên tĩnh. Địa phương yên tĩnh nhất thông thường sẽ là nơi nguy hiểm nhất.
Cho nên Sở Mộ quyết định lựa chọn bay tới khu vực phát sinh không gian phong bạo mạnh nhất.
Sau khi phong bạo bộc phát sẽ là thời điểm yên tĩnh nhất, chỉ cần Sở Mộ né tránh được lực lượng tàn phá sẽ có thêm thời gian suy nghĩ đối sách.
Đây là phương thức suy đoán chính xác, Sở Mộ trải qua mấy lần mạo hiểm tiến vào khu vực an toàn, rốt cuộc thành công thi triển kỹ năng Dị hệ tối cường xé rách không gian.
Thân thể hắn xuyên qua không gian phong bạo quay trở lại thế giới Càn Khôn, xem như là chuyển nguy thành an, vớt về được một mạng tưởng phải chết gần trong gang tấc.
Thế giới Càn Khôn vẫn yên bình như cũ, mặt đất trong suốt và bầu trời bao la không có nửa điểm tỳ vết. Thế nhưng, Sở Mộ là người vừa mới trở về từ cõi chết mới biết được nơi này đáng sợ tới mức nào.
Sở Mộ vô cùng suếu, lúc nãy thi triển một kích tối cường đã rút cạn thể lực của hắn. Thậm chí vết thương trên người cũng không thể tự động khép lại.
Nhớ tới thời điểm xuyên qua không gian phong bạo, trong lòng Sở Mộ vẫn còn sợ hãi không dứt, chỉ cần chậm thêm một chút hắn khẳng định chính thức khai báo luôn ở trong đó rồi.
Sở Mộ rất mệt mỏi, cảm giác như người thường giãy dụa trong biển rộng bao la, sóng biển không ngừng vỗ tới rút cạn sức lực của hắn.
Sở Mộ ngồi bệch xuống đất, tùy tiện ném Mục Thanh Y và Quan Hoàng Vương sang một bên rồi quan sát thương thế của mình.
"Đó hẳn là tử cục dành cho đám người có ý đồ bất chính với Băng cung. Nếu như Tần lĩnh ngộ câu nói kia sớm một chút, có lẽ không cần chật vật như vậy rồi. Đúng là giết người không đền mạng mà."
Sở Mộ lắc đầu cảm khái.
Trước đó Sở Mộ và Tần đọc được đoạn văn bí ẩn kia không phải là bí pháp tu luyện hay là kỹ năng đặc thù, mà đó là phương pháp rời khỏi Băng cung an toàn. Nếu như có Đằng Lãng đi cùng hẳn là không đến nổi lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm cỡ đó. Mặc dù Sở Mộ cũng là thành viên Hồn Điện, nhưng hắn mù tịt lịch sử của Hồn Điện, cũng không thể hiểu được ẩn ý trong những đoạn cổ văn kia.
Từ đó có thể thấy được cái người xây dựng Băng cung kinh khủng cỡ nào, không những tạo ra mấy cái Phong Huyệt có uy lực mạt sát cấp chúa tể. Hơn nữa, hắn còn hiểu rõ quy luật không gian phong bạo như lòng bàn tay, tùacute; thay đổi vị diện biến hóa, đẩy người ta vào khu vực tử vong.
Sau khi hiểu rõ hết thảy những điều đó, Sở Mộ coi như là thở phào nhẹ nhõm. Lần sau tiến vào khu vực di tích ngàn vạn lần phải tìm kiếm lối ra trước tiên, mấy cái loại di tích cổ xưa này quá mức nguy hiểm rồi, hễ đi vào đó tùy thời đều có thể tử vong.
Sở Mộ tranh thủ nghỉ ngơi khôi phục thể lực, về phần thương thế trên người có liên quan trực tiếp đến linh hồn ma diễm, cho nên hắn cũng không cần lo lắng quá nhiều. Còn các loại dược tề cấp đế hoàng đã không còn tác dụng đối với Sở Mộ.
Sở Mộ liếc mắt nhìn sang Mục Thanh Y đang hôn mê bất tỉnh.
Mục Thanh Y hiển nhiên là trần như nhộng, toàn bộ cơ thể trắng noãn và đường cong mê người lọt vào mắt Sở Mộ không sót điểm nào.
"Vóc người rất tốt, da dẻ bảo dưỡng cũng tốt, đáng tiếc..."
Sở Mộ thở dài một hơi, lắc đầu bất đắc dĩ.
Dưới tình huống bình thường, Sở Mộ là nam nhân huyết khí phương cương khẳng định không chịu nổi cám dỗ như thế. Bất kể thế nào, nữ nhân này đúng là xinh đẹp, hấp dẫn kinh người. Cho dù là hai tòa ngọc phong mềm mại, hay là vòng eo tinh tế cũng khiến cho máu huyết trong người hắn sôi lên sùng sục. Cộng thêm khí chất cao cao tại thượng của một vị nữ vương quả thật là vưu vật vạn người có một.
Chỉ tiếc là …
Cả người nàng lúc này bị tàn phá kinh khủng, da thịt toàn thân rách nát thê thảm khiến cho lòng người chua xót. Máu tươi theo miệng vết thương chảy tràn mặt đất, hơi thở càng lúc càng chậm sắp sửa tử vong.
Gặp phải nữ nhân bộ dáng thê thảm cỡ này, cho dù Sở Mộ ham muốn tột cùng cũng không thể nào dậy nổi một tia hứng thú.
Trên thực tế, Sở Mộ không thể bất kể sống chết của nàng.
Trong tương lai nàng nhất định sẽ tạo thành phiền toái rất lớn đối với hắn. Sở Mộ đang suy nghĩ có nên trực tiếp bóp chết nàng hay không.
Nhưng mà trước đó nàng đã mạo hiểm xông phá kết giới chạy tới cứu viện, Sở Mộ thật sự khó lòng hạ sát thủ với nàng. Nếu không có Quan Hoàng Vương và vòng ngọc bảo hộ trì hoãn thời gian, hắn cũng không dám cam đoan mình có thể chạy thoát ra ngoài. Dù sao ở thời điểm đó sinh tử chỉ cách nhau đường tơ kẽ tóc, tính toán cẩn thận có lẽ nàng đã cứu hắn nửa cái mạng.
May mà Mục Thanh Y còn chưa nhìn thấy hắn Bán Ma hóa, điều này giúp cho Sở Mộ quyết định dễ dàng hơn.
"Ai dà, quên đi, đợi nàng tỉnh trực tiếp hỏi một câu là tốt rồi." nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Sở Mộ lắc đầu uể oải, nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao Mục Thanh Y lại mạo hiểm cứu mình.
Sở Mộ lật Mục Thanh Y qua một bên, tháo không gian giới chỉ trên tay trái của nàng xuống.
Mỗi Hồn sủng sư đều mang theo hai, ba cái không gian giới chỉ dùng để cất giữ dược tề, hồn tinh, linh và những vật phẩm thiết yếu trong quá trình lịch lãm.
Mục Thanh Y khẳng định cũng mang theo các loại dược tề chữa thương.
"Quên đi, tốt nhất là đừng nhìn, nếu không lại nổi sát tâm."
Sở Mộ lấy chiếc nhẫn ra lập tức quay đầu nhìn sang nơi khác.
Chiếc nhẫn đầu tiên chứa đựng rất nhiều bảo vật quý giá.
Chiếc nhẫn thứ hai chứa đựng dược tề, chủng loại nhìn hoa cả mắt, hơn nữa cấp bậc rất cao. Dược tề cấp thấp nhất cũng dành cho Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong, thậm chí còn có dược tề khôi phục linh hồn thương tổn quý hiếm.
“Nữ nhân này đúng là giàu chảy mỡ.”
Sở Mộ lắc đầu cảm thán.
Một lát sau, Sở Mộ lấy ra hai bình dược tề chữa thương, tự mình uống một bình. Sau đó khẽ nâng Mục Thanh Y lên, đổ bình còn lại vào miệng nàng.
Mục Thanh Y bị thương rất nặng, uống một bình xem ra còn chưa đủ khôi phục thương thế. Sở Mộ dứt khoát đào một cái hố rồi ném nàng vào trong. Cuối cùng mới lấy ra cả đống dược tề đổ vào trong hố, coi như là ngâm luôn cho mau lành.
Về phần Quan Hoàng Vương thì không cần lo lắng, nó là chủng tộc vương giả hẳn là có kỹ năng trọng sinh, nhất định chết không được.
Nếu như Mục Thanh Y còn tỉnh đoán chừng sẽ tức giận tái mặt rồi. Quan Hoàng Vương đúng là có kỹ ăng trọng sinh, nhưng dưới tình huống có hỏa diễm mới chính thức phát động. Ở nơi này toàn là băng với tuyết, Quan Hoàng Vương lấy cái gì để tiến hành trọng sinh?
Vào lúc đó, ở bên ngoài Băng Sa liệt cốc.
Một gã nam tử dẫn theo hai nữ nhân khống chế Hồn sủng đi tới, bộ dạng ba người vô cùng mỏi mệt không nói tiếng nào.
Từ vị trí này nhìn về nơi xa có thể thấy được tòa thành trắng xóa.
"Cuối cùng cũng chạy ra !"
Một nữ nhân rực sáng hai mắt, vui mừng hô lớn.
Nam tử ngược lại nhíu mày, ngữ khí rất lỗ mảng:
"Bản thân ta hi vọng đi hoài không ra, hắc hắc !"
Khuôn mặt hai nữ nhân đỏ bừng, vội vàng tăng tốc chạy về phía trước.
Ba người này hiển nhiên là Đằng Lãng, Quán Quán và Tiểu Đồng, đúng như Mục Thanh Y đoán trước, trong lúc bọn họ rời đi đã xảy ra chuyện.
Dưới tình huống bình thường, lấy tính cách Quán Quán và Tiểu Đồng không thể nào làm ra loại chuyện này. Nhất là trong trường hợp một nam hai nữ, nhưng thế giới Càn Khôn tàn phá tinh thần cực kỳ ghê gớm, ba người chẳng biết từ lúc nào rơi vào vòng xoáy tình dục nhằm giảm bớt áp chế trong lòng. Hiện tại rời khỏi nơi đó, các nàng mới bàng hoàng chợt tỉnh, cảm thấy thẹn thùng vô hạn, chỉ hận không có cái lỗ nào để chui vào.
Thế nhưng, Đằng Lãng là người quyết đoán mười phần, nếu đã xảy ra cứ từ từ giải quyết hậu quả là tốt rồi. Tuy rằng còn không hài lòng với biểu hiện của hai nàng, nhưng hắn đã âm thầm hạ lời thề, đợi sau này trở về sẽ tìm cách quản giáo các nàng.
Quan trọng nhất là nếu thu các nàng vào tay, Đằng Lãng sẽ có thể thổi gió bên tai Thiên Cơ rồi. Rất có thể sẽ thay đổi lập trường của Thiên Cơ từ từ nghiêng về phía Hồn Điện. Đây là chuyện tốt đối với Hồn Điện, Đằng Lãng vì cơ nghiệp ngàn năm của Hồn Điện, quyết định hy sinh chính mình.
"Đợi một chút, tại sao bên ngoài đông người vậy?"
Đằng Lãng nhíu mày nhìn về phương xa, vội vàng hô lớn gọi hai nữ nhân kia trở lại.
Tính tình Quán Quán tương đối ngay thẳng, căn bản không thèm để ý tới lời của hắn. Đằng Lãng tức giận gia tốc chạy lên, trợn mắt hăm dọa nàng.
Quán Quán lại có vẻ sợ hắn, vô cùng đàng hoàng lui lại phía sau, bộ dạng như hài tử vừa mới làm sai chuyện gì.
Nếu như Sở Mộ thấy được một màn này quả thật là bội phục ‘ngự nữ thuật’ của Đằng Lãng sát đất. Ngay cả nữ nhân bạo động như Quán Quán cũng có thể thu phục, một chọi hai vẫn có thể chu toàn khiến cho đối phương sợ hãi. Đằng Lãng đúng là làm cho nam nhân nở mày nở mặt, là một hình tượng tốt cho huynh đệ noi theo.
"Hình như là thành viên Hồn Minh, đám người mặc y phục màu xanh là quân đoàn Hồn Chủ. Trước kia ta từng nhìn thấy ở Vạn Tượng thành, lực lượng rất cường đại, quân quy nghiêm chỉnh."
Tiểu Đồng mở miệng nói.
Quán Quán và Tiểu Đồng không có gia nhập Hồn Minh, các nàng là người của Vạn Tượng thành, dưới trướng Thiên Cơ. Mà thành chủ Vạn Tượng thành là phụ thân Mục Thanh Y, nhưng hắn nắm giữ quyền lực không nhiều. Thật ra quyền quyết định phần lớn sự vụ trong Vạn Tượng thành thuộc về Hồn Minh.
Ba nữ tử Phương Vũ, Thiết Tâm, Lạc Ngân là thành viên Hồn Minh. Mục Thanh Y thu nhận đệ tử vốn không để ý tới vấn đề lập trường, tựa như Tuyết Đường và một nữ đệ tử khác là thành viên Hồn sủng cung và một địa giới. Ngoại ra, nàng còn có một số đệ tử thuộc thế lực Hồn Điện và Yểm Ma cung.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu các thế lực lớn không xem nàng như địch nhân. Mục Thanh Y có quyền điều động thành viên Bát Hoang, Thập Lục Tuyệt, Tam Thập Nhị Ngân của Hồn Minh, nhưng cuối cùng vẫn phải thông qua Đế Cơ và Hùng Thủ an bài. Bởi vì bọn họ mới là người nắm quyền chân chính.
"Hồn Minh công kích Tuyết Thành rồi."
Sắc mặt lười biếng của Đằng Lãng thoáng cái biến sạch, thái độ lập tức trở nên trầm trọng vài phần.
Thân là thiếu chủ thứ ba Hồn Điện, Đằng Lãng từ nhỏ đã được quán thâu quan niệm coi Hồn Điện là trên hết. Hiện tại nhìn thấy quân đoàn Hồn Minh xuất hiện ở gần Tuyết Thành rõ ràng là chuẩn bị phát động chiến tranh. Đằng Lãng hiển nhiên là lo lắng bất an, hắn thật sự không nghĩ tới Hồn Minh lại dám đưa quân tấn công Tuyết Thành nổi danh phòng ngự vững chắc bậc nhất Vạn Tượng Cảnh.