Cố lão gia chủ bình tĩnh đọc tên những lãnh thổ có khả năng bị tai nạn ảnh hưởng, những vị đại biểu nơi đó lập tức cau mày khó chịu. Đây rõ ràng là tin dữ đối với bọn họ, bởi vì vấn đề di dân tương đương với trực tiếp vứt bỏ lãnh thổ, sau đó để hoàng tộc và tám thế lực lớn chung tay quản lý.
Mỗi một Cương thổ vốn là có quyền tự do, thân là vương giả nơi đó ai lại nguyện ý vứt bỏ lãnh thổ của mình? Hơn nữa, bọn họ còn phải bỏ ra công sức và của cải tiến hành di dân quy mô lớn.
"Di dân?"
Liễu Băng Lam nghe được tin tức kia nhất thời cảm giác giống như bị sấm sét đánh trúng.
Sau lần chiến tranh với Hồn Minh, ba thế lực lớn mới thật sự nắm quyền quản lý Tân Nguyệt Địa.
Ngay sau đó Vân cảnh uy hiếp, Tân Nguyệt Địa trải qua muôn vàn khó khăn mới trở thành lãnh thổ tư nhân.
Sau đó Tân Nguyệt Địa chính thức tách khỏi sự quản chế của Vân cảnh, từ từ phát triển trở thành lãnh thổ có địa vị và danh tiếng rất cao, nổi danh khắp Ô Bàn đại địa và Tranh Minh đại địa.
Tân Nguyệt Địa là mảnh đất phồn vinh, tài nguyên phong phú, càng lúc càng có nhiều người biết đến thế lực Tân Nguyệt cung điện, đồng thời cũng có không ít cường giả lựa chọn chạy đến Tân Nguyệt Địa tu luyện, lịch lãm, hiệu lực.
Liễu Băng Lam tận mắt chứng kiến quá trình Tân Nguyệt Địa phát triển, cũng nhìn thấy vô số người đổ mồ hôi, tâm sức phấn đấu, cố gắng vì Tân Nguyệt Địa.
Nhưng mà chỉ một câu “di dân” đã trực tiếp phế bỏ toàn bộ công sức của Tân Nguyệt cung điện, hết thảy cố gắng của mọi người trong mấy năm nay xem như đổ sông đổ biển.
Từ bỏ lãnh thổ, tất cả cư dân Tân Nguyệt Địa sẽ phải di chuyển sang nơi khác?
Di chuyển ý nghĩa là toàn bộ cư dân Tân Nguyệt Địa trở lại với thân phận lưu lạc, ý nghĩa là mọi người không có quê hương, ý nghĩa là vô số người sẽ phải đối mặt với tình cảnh ăn nhờ ở đậu, sống mà không biết đến tương lai.
Tân Nguyệt Địa đã không còn bao nhiêu đồng minh, hàng tỷ người dân sẽ phải di chuyển tới chỗ nào?
Hơn nữa, Tân Nguyệt Địa sở hữu rất nhiều tài nguyên quý giá, Cấm vực tồn tại vốn là bức tường thiên nhiên bảo vệ lãnh thổ. Chỉ cần có thể khống chế Tai Hoang, vậy thì nơi này chính là Thánh địa, là mảnh đất an bình giúp cho mọi người an cư lạc nghiệp.
Tân Nguyệt Địa có mấy ngàn năm lịch sử, phong tục, văn minh, trí tuệ không thua gì những lãnh thổ khác.
Tân Nguyệt Địa còn có không gian độc lập giá trị không thể đo lường, lại có tới mười mấy cái. Mỗi một không gian độc lập là khoản tài phú khổng lồ người người mơ ước.
Hồn Điện, Yểm Ma cung, Hồn sủng cung chính là dựa vào không gian độc lập mới phát triển nhanh như thế. Một khi mất đi không gian độc lập, địa vị và quyền lực Tân Nguyệt cung điện sẽ còn lại bao nhiêu?
Trong lòng mỗi người đều có ước mơ, đều có đồ vật đáng giá sử dụng tính mạng của mình bảo vệ.
Liễu Băng Lam nguyện ý dùng tính mạng của mình bảo vệ Tân Nguyệt Địa. Bởi vì nó là lãnh thổ do Sở Mộ liều mạng mới có được, chẳng lẽ chỉ một câu nói đã bắt nàng từ bỏ hết thảy những điều đó?
Một khi Tân Nguyệt Địa không còn tồn tại, một khi Tân Nguyệt cung điện bị tiêu diệt, không thể nghi ngờ chính là lấy đi tính mạng của nàng.
"Sau khi Tân Nguyệt Địa di dân, chúng ta sẽ phái các quân đoàn trú đóng, thay phiên an bài nhân vật cấp lãnh tụ, cương chủ, chưởng môn tới đó trấn thủ. Không gian độc lập trong Tân Nguyệt Địa sẽ tạm thời giao cho thế lực tương ứng trông coi, bởi vì tràng hạo kiếp này cần phải có nguồn tài nguyên khổng lồ bù đắp, hỗ trợ cho mọi người bảo vệ Tân Nguyệt Địa. Quyết định chính là như thế, có ý kiến phản đối không?"
Cố lão gia chủ chậm rãi nói.
Bây giờ cả đại sảnh đã không còn thanh âm rồi, Liễu Băng Lam bị tin tức hù dọa không nhẹ, mặt mày thẫn thờ ngồi im một chỗ. Đám người Hỏa phu nhân đã sớm có ý đồ với Tân Nguyệt Địa lại nở nụ cười đắc ý.
Trước đó bọn họ đã biết phương án hoàng tộc xử lý chuyện này rồi, sở dĩ cố ý khiêu khích là vì biết chắc Tân Nguyệt Địa thế nào cũng phải di dân. Nếu như Tân Nguyệt cung điện mất đi lãnh địa, vậy thì Liễu Băng Lam và thành viên cao tầng có tư cách gì chống lại bọn họ?
Về phần cư dân Tân Nguyệt Địa lang bạt kỳ hồ, không có chỗ ở cố định đã mất đi lực uy hiếp, xử trí như thế nào không phải chỉ cần một câu nói hay sao?
Mất đi tài nguyên bảo khố, mất đi tường thành bảo vệ, lực lượng phân chia năm bè bảy mảng. Hiển nhiên là cần phải có đồng minh ủng hộ, sợ rằng đồng minh cũng sẽ thay lòng đổi dạ, bởi vì Tân Nguyệt Địa đã không thể cung cấp những thứ bọn họ muốn.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận hậu quả trong đó, Liễu Băng Lam cảm giác cả người rét run, kiên quyết không thể để cho chuyện này phát sinh.
Cho nên sau khi Cố lão gia chủ hỏi lại lần nữa, Liễu Băng Lam đứng lên không chút do dự.
Vô cớ trưng dụng lãnh thổ phương bắc đã là quá đáng lắm rồi, nhưng nàng có thể nhẫn nhịn. Bây giờ đám người kia lại muốn đoạt luôn Tân Nguyệt Địa, nàng tuyệt đối không thể đáp ứng.
"Liễu Băng Lam, ngươi phản đối?"
Cố gia chủ nhìn thấy Liễu Băng Lam đứng lên, mở miệng hỏi.
"Không phải ta phản đối, mà là quyền quyết định chuyện này vốn không liên quan đến các ngươi."
Liễu Băng Lam cực kỳ tức giận, ngữ khí lập tức tăng cao vài phần.
Nàng chưa bao giờ tức giận như bây giờ, hoàng tộc có quyền gì ăn cướp lãnh thổ trắng trợn như thế, lại còn muốn trưng dụng toàn bộ không gian độc lập, không để lại cho Tân Nguyệt Địa chút nào.
Thay vì nói bọn họ trấn thủ Tân Nguyệt Địa, phòng ngừa Giao Nhân cổ xưa xâm lấn.
Còn không bằng nói rằng bọn họ thừa dịp Giao Nhân cổ xưa gây họa xua quân cưỡng chiếm tất cả lãnh thổ và tài nguyên của Tân Nguyệt Địa. Thậm chí còn xua đuổi người dân Tân Nguyệt Địa tới địa phương khác.
"Trước khi hội nghị bắt đầu, Trữ gia chủ đã nói quan điểm của chúng ta là vì suy nghĩ đến thế giới nhân loại. Hội nghị quyết định chỉ có ý kiến phản đối hoặc là đồng ý. Nhưng một khi quyết định thông qua sẽ phải nghiêm khắc tuân thủ."
Giọng nói Cố lão gia chủ vô cùng nghiêm nghị.
"Nữ Tôn, lúc nãy ngươi đã nghe rồi. Thực lực Giao Nhân cổ xưa quá mạnh, thời kỳ trước đã chiếm hết một nửa Tranh Minh đại địa. Một khi nó thức tỉnh, đừng nói là Tân Nguyệt Địa, mấy vùng biên giới lân cận cũng sẽ diệt vong. Nếu ngươi không di chuyển, chẳng lẽ muốn để cho người dân Tân Nguyệt Địa tử vong vô ích sao?"
Phái chủ Phong phái Nguyên Tố tông trầm giọng nói.
"Ai dà, cũng không có biện pháp khác. Nữ Tôn, chúng ta di chuyển thôi !"
Cương chủ Hạ cương thở dài nói chen vào.
Thật ra gã Cương chủ Hạ này trong lòng cũng rất khổ sở, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, muốn tìm ra biện pháp cứu vớt. Nhưng bất kể giãy dụa như thế nào, hắn cũng không dám cãi lệnh hoàng tộc, lên tiếng phản đối có ích lợi gì?
Mấy gã Cương chủ khác cũng không nói gì, trên thực tế địa vị của bọn họ còn không bằng Tân Nguyệt Địa, hoàn toàn không có tư cách nói chuyện ở chỗ này.
Dĩ nhiên cũng có vài người lên tiếng phản đối, chỉ tiếc là tiếng nói của bọn họ không có một chút tác dụng. Thực lực không bằng người, bọn họ có thể trách ai chứ?
"Cố lão gia chủ, ta không hiểu một chuyện. Để cho Tân Nguyệt Địa di dân coi như xong, tại sao còn phải trưng dụng không gian độc lập phân cho những thế lực khác?"
Vào lúc này, Lâm Hàm mở miệng nói.
"Thế lực Giao Nhân cổ xưa quá mức cường đại, một khi bộc phát chiến tranh, chúng ta nhất định sẽ có hao tổn. Vì thế chúng ta phải sử dụng tất cả tài nguyên trong lãnh thổ bù đắp trở lại."
Cố lão gia chủ hồi đáp.
"Lãnh thổ tư nhân vốn thuộc về tư nhân quản lý, di chuyển hay không phải do vương giả lãnh thổ quyết định. Điểm này thành chủ Ti Minh thành cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt Lâm Hàm nhìn sang Hạ Âm.
Chương 1512 : Chủng tộc độc lập. (Hạ)
Thành chủ Hạ Âm liếc nhìn Lâm Hàm, trong lòng thầm nghĩ rõ ràng tên này muốn kéo mình xuống nước.
Thế nhưng, hoàng tộc quyết định đúng là quá đáng, mệnh lệnh quản chế những khu vực biên giới di chuyển coi như xong. Tại sao bọn họ lại còn thu luôn lãnh thổ tư nhân? Phải biết rằng lãnh thổ tư nhân vốn không nằm trong phạm vi quyền lực của bất kỳ thế lực nào.
"Ừ, ta cảm thấy chuyện này nên do vương giả lãnh thổ tư nhân quyết định."
Thành chủ Hạ Âm gật đầu nói.
Nếu hai vị đại biểu lãnh thổ tư nhân đã có ý kiến phản đối, vậy thì những lãnh thổ tư nhân còn lại dĩ nhiên cũng không đồng ý với quyết định này. Dù sao Tân Nguyệt Địa chính là vết xe đổ rành rành ra đó, lỡ may sau này quyết định xui xẻo kia đập lên đầu bọn họ thì trách ai đây? Vì thế bọn họ nhất định phải đứng chung một chiến tuyến. Đại biểu lãnh thổ tư nhân trên hội nghị cũng không nhiều, mặc dù có Hòa thành và Ti Minh thành đứng ra phản đối, nhưng phản đối thế nào cũng không thể thay đổi hoàng tộc quyết định.
"Tiến hành biểu quyết !"
Cố lão gia chủ không muốn nhiều lời, trực tiếp ra lệnh cho mọi người biểu quyết.
Kết quả biểu quyết hiển nhiên là không cần suy đoán, ngay cả thằng ngu cũng biết nhất định là hoàng tộc chiếm đại đa số.
Liễu Băng Lam nhìn thoáng qua Vũ Sa, nhưng Vũ Sa khẽ lắc đầu không nói. Hẳn là bản thân nàng cũng không có phương pháp xử lý, bọn họ đã chuẩn bị âm mưu này từ lâu rồi.
Trên hội nghị Lưỡng Khôn sơn đột nhiên bộc phát làm cho Vũ Sa trở tay không kịp.
Vũ Sa ý bảo tạm thời thỏa hiệp, dù sao chuyện tình Giao Nhân cổ xưa quả thật không dễ giải quyết. Cho dù có giải quyết được nó, Tân Nguyệt Địa nhất định sẽ rơi vào cảnh lãnh thổ hoang tàn, sinh linh đồ thán.
Nhưng Liễu Băng Lam không muốn thỏa hiệp, nàng tuyệt đối không thể dâng tặng Tân Nguyệt Địa cho đám lang sói này.
"Biểu quyết thông qua, Tân Nguyệt Địa trong vòng hai năm phải hoàn thành di dân. Địa điểm di chuyển sẽ do các thế lực lớn thương lượng, chúng ta sẽ bố trí thỏa đáng !"
Cố lão gia chủ bình thản nói.
"Ta không quản các ngươi biểu quyết cái gì, Tân Nguyệt Địa sẽ không di chuyển."
Ánh mắt Liễu Băng Lam quét qua toàn trường, nói như chém đinh chặt sắt.
"Chuyện này không phải một mình ngươi cố chấp là được, chúng ta đang thủ hộ nhân loại."
Cố lão gia chủ lạnh giọng nói.
"Tân Nguyệt Địa từ đầu tới cuối vẫn là lãnh thổ độc lập, chúng ta không cần các ngươi thủ hộ."
Liễu Băng Lam nói.
"Hai đại hoàng tộc thủ hộ tất cả cương thổ nhân loại. Độc lập? Trừ phi các ngươi muốn thoát ra khỏi thế giới nhân loại."
Hỏa phu nhân cười lạnh nói.
"Vậy thì độc lập."
Liễu Băng Lam kiên quyết nói không cần suy nghĩ.
Rời khỏi thế giới nhân loại sao?
Đây hiển nhiên là một câu uy hiếp và châm chọc. Trên thực tế trong lịch sử đã từng phát sinh chuyện này, không ít thế lực chán ghét hai đại hoàng tộc và thế lực lớn quyết định đã lựa chọn tách ra độc lập. Nhưng kết quả độc lập chính là tất cả thế lực lớn sẽ liên thủ chinh phạt, thu hồi khối lãnh thổ phản nghịch trở lại.
Đại biểu Tân Nguyệt Địa không đồng ý hai đại hoàng tộc và các thế lực lớn quyết định, đồng nghĩa với lựa chọn hoàn toàn phản nghịch, như vậy sắp tới Tân Nguyệt Địa phải đối mặt với liên quân chinh phạt.
"Liễu Băng Lam, độc lập ở đây không phải là lãnh thổ độc lập, mà là chủng tộc độc lập. Đầu tiên, chủng tộc độc lập chính là tai họa đối với nhân loại, bởi vì các ngươi không được coi là đồng tộc. Tiếp theo, lãnh thổ các ngươi không chịu di dân, chúng ta không có cách nào tiến hành phòng ngự Giao Nhân cổ xưa tiến công. Ngươi làm vậy chẳng khác gì trợ giúp Giao Nhân cổ xưa bạo ngược, tiếp tay cho ác. Cho nên Tân Nguyệt Địa hành động ngoan cố sẽ khiến cho tất cả biên giới lân cận lâm nguy."
"Nói cách khác, nếu như ngươi muốn thừa nhận chủng tộc độc lập, như vậy hội nghị Lưỡng Khôn sơn kế tiếp sẽ phải thảo luận làm thế nào thanh trừ các ngươi. Bởi vì các ngươi sẽ mang đến nguy hiểm cho thế giới nhân loại."
Cố lão gia chủ nói lời này ý nghĩa rất nặng, phảng phất giống như Liễu Băng Lam không đồng ý sẽ biến thành địch nhân của tất cả thế lực.
Thử hỏi ở nơi này có ai dám làm ra hành động phản nghịch như vậy?
Những kẻ có âm mưu với Tân Nguyệt Địa lộ vẻ hả hê, âm thầm cười nhạo. Còn Liễu Băng Lam đã tức giận chí cực, hai tay run rẩy.
Những người này chính là muốn hủy diệt Tân Nguyệt Địa, sau đó cướp đoạt tất cả tài nguyên.
Đây là âm mưu chuẩn bị từ lâu, hẳn là bọn họ đã tiến hành thỏa thuận kỹ càng. Thậm chí hai đại hoàng tộc cũng muốn phân một chén canh, cùng nhau tiêu diệt Tân Nguyệt Địa, không cho người ta có một con đường sống.
Nếu sự tình đã phát triển đến mức này, vậy thì nàng còn phải do dự cái gì?
Liễu Băng Lam chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua những đại biểu thế lực lớn, mở miệng nói:
"Các ngươi muốn chiếm đoạt Tân Nguyệt Địa?"
"Vậy các ngươi cứ việc xua quân tới chiếm !"
Nói xong câu đó, Liễu Băng Lam không đợi hội nghị kết thúc, trực tiếp phất tay áo rời khỏi.
Tân Nguyệt Địa vừa lúc bắt đầu đã lựa chọn con đường độc lập, không cần thiết tiếp nhận người khác quản lý và thủ hộ. Nếu như một khối lãnh thổ mất quyền tự do, vậy thì nó còn có ý nghĩa độc lập gì nữa?
Nếu Tân Nguyệt Địa cần sự thủ hộ và che chở bá quyền như vậy, vậy có khác gì tự mình diệt vong?
Muốn cướp đoạt Tân Nguyệt Địa sao?
Muốn đoạt hết tài nguyên Tân Nguyệt Địa?
Muốn chiếm lĩnh không gian độc lập của Tân Nguyệt Địa?
Rất tốt, nhưng các ngươi phải ra sức mới có được.
Giao Nhân cổ xưa không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là cái đám hám lợi mang danh thủ hộ nhân loại này.
"Đứng lại cho ta, chẳng lẽ đây là nơi ngươi muốn tới là tới, muốn đi là đi ?"
Cố lão gia chủ thấy Liễu Băng Lam nghênh ngang rời đi, nhất thời tức giận quát lớn.
Hội nghị Lưỡng Khôn sơn là nơi nghiêm túc, trang trọng, không cho phép bất kỳ người nào tự ý rời khỏi. Điều này giống như là cố ý khiêu khích uy nghiêm hoàng tộc.
Liễu Băng Lam hành động như thế chẳng khác gì kiếm cho mình thêm một nhóm địch nhân cường đại.
Hỏa phu nhân thấy Liễu Băng Lam đã bị chọc giận, che mờ lý trí. Khóe miệng nàng nhếch lên lộ vẻ khinh miệt.
Sợ rằng Liễu Băng Lam không có cơ hội trở về Tân Nguyệt Địa, bởi vì hoàng tộc xưa nay rất trọng sĩ diện.
Liễu Băng Lam căn bản không có để ý Cố lão gia chủ, tiếp tục cất bước rời khỏi đại sảnh.
Thấy Liễu Băng Lam vẫn bước đi như thường, Cố lão gia chủ phẫn nộ càng sâu.
Không ngờ rằng trên đời này còn có người to gan lớn mật, dám không nhìn uy nghiêm hoàng tộc?
"Biểu quyết kết thúc, hội nghị cũng nên dừng nhỉ? Ta còn có việc, xin cáo từ trước !"
Vào lúc này, thành chủ Lâm Hàm đúng lúc đứng lên khiến cho sắc mặt Cố lão gia chủ càng thêm khó coi.
Sau khi nói xong, thành chủ Lâm Hàm lập tức xoay người đi về phía cửa.
Tốc độ hắn đi rất nhanh, nhìn qua giống như là đuổi theo Liễu Băng Lam.
"Ai dà, hội nghị diễn ra suốt một ngày, mọi người cũng mệt mỏi rồi, còn có chuyện gì ngày mai nói đi?"
Thành chủ Hạ Âm cũng đứng lên, cười nói.
Ngay sau đó Tiêu phán quan cũng đứng lên nói:
"Cáo từ !"
"Nữ nhân này rất có tính cách a...aa !"
Trữ Thị thế triều - Trữ vương cười nói văng vẳng, chậm rãi đứng dậy.
Trữ vương đứng dậy vào lúc này chính là vì Vũ Sa dùng tinh thần nhờ vả. Nàng bảo hắn đề nghị hội nghị kết thúc, nếu không Liễu Băng Lam tự ý rời đi sẽ phạm vào tội lớn, sợ rằng khó lòng thoát khỏi Lưỡng Khôn sơn.
Vũ Sa để cho Trữ vương trợ giúp, đồng thời cũng ra hiệu cho mấy vị lãnh tụ thuộc ẩn hình vương quốc cùng nhau rời đi, như vậy hoàng tộc sẽ không có cớ làm khó Liễu Băng Lam.
"Đào gia chủ, cái này …"
Phó tông chủ Nguyên Tố tông - Bành Mạnh trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, vội vàng hỏi nhỏ một câu
"Tản hết đi, cũng không phải là đại sự to tát gì !"
Đào gia chủ đứng dậy, sau đó đưa tay đỡ Vinh gia chủ.
Vinh gia chủ thuận thế đứng lên, hiển nhiên là nàng cũng không muốn nhiều lời với đám thương nhân hám lợi kia.
Cố lão gia chủ thấy một màn như vậy, gương mặt nhất thời đỏ bừng, trán nổi gân xanh.
Đám người này rõ ràng là cố ý giải vây cho Liễu Băng Lam. Nếu như mọi người không tản đi, Cố lão gia chủ sẽ có thể áp đặt cho nàng một tội danh.
"Quên đi, mục đích của chúng ta đã đạt được. Không cần làm khó bọn họ !"
Lúc này, một luồng tinh thần âm truyền vào trong tai Cố lão gia chủ.
Cố lão gia chủ nhìn thoáng qua vị trí dành cho nhân vật cấp lãnh tụ. Nơi đó có một gã nam tử trẻ tuổi, bộ dạng không có gì đặc biệt. Hắn khẽ gật đầu lĩnh ý, không có tiếp tục truy cứu chuyện này.
Sau khi Sở Thiên Mang rời khỏi sơn trang lập tức phát hiện một đạo Tinh quang bay đi xa, hắn biết đó là dấu hiệu Hồn sủng của Liễu Băng Lam.
Hắn vội vàng niệm chú ngữ, triệu hồi ra Dực hệ Hồn sủng.
Xuyên qua sơn mạch nguy nga, bay lên một đỉnh núi mây trắng vờn quanh, Sở Thiên Mang thấy được Liễu Băng Lam cô độc ngồi trên vách đá, dưới chân là vực sâu thăm thẳm.
Hắn thấy bóng lưng Liễu Băng Lam thê lương như thế, trong lòng đột nhiên hoảng hốt.
Nữ nhân này định làm cái gì đây?
Hai đại hoàng tộc và các thế lực lớn đã hai lần hiếp người quá đáng rồi. Hơn nữa, toàn bộ áp lực đều đè lên vai Liễu Băng Lam, dưới tình huống không có người trợ giúp, một mình nàng quả thật khó lòng chống lại đám lang sói ác độc kia.
Sở Thiên Mang đứng ở phía xa xa nhìn nàng, sau khi suy nghĩ cẩn thận mới chậm rãi bay tới gần nàng.
Liễu Băng Lam hơi ngẩng đầu lên, thấy là thành chủ Lâm Hàm vội vàng lau khóe mắt, chỉnh lại tư thái cho phù hợp.
Đây là lần đầu tiên Sở Thiên Mang thấy được nước mắt của nàng, hẳn là lần này hội nghị Lưỡng Khôn sơn tạo thành đả kích rất lớn. Chuyện này làm cho nàng thấy được một mặt đáng sợ và xấu xí của đám người gọi là lãnh tụ kia.