Mặc dù nàng không biết kích hoạt Hoa Sát trận có thể giết chết bao nhiêu địch nhân, nhưng vẫn phải làm thử rồi mới biết, còn đỡ hơn để lại đống tài nguyên làm giàu cho địch nhân.
"Ta tự mình dẫn đội, Hạ thành chủ muốn ta làm gì cứ nói. Ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Dịch Vũ vỗ ngực nhận lệnh không hề do dự.
Nhiệm vụ xâm nhập vào trong trận doanh địch nhân bố trí trận nhãn còn nguy hiểm hơn việc Thẩm Mặc quấy rối hậu phương quân địch.
"Bố trí mắt trận Dẫn Hoa rất đơn giản, chỉ cần các ngươi chôn mầm mống ở những điểm cố định là được."
Hạ Chỉ Hiền ném một túi mầm mống cho Dịch Vũ.
"Cái trận đồ này có thể giết bao nhiêu địch nhân?"
Một gã đội trưởng Thánh vệ tên là Giản Phong hỏi thử một câu.
"Hai khối hồn tinh cấp đế hoàng có thể giết chết một địch nhân đồng cấp, cấp chúa tể cũng thế !"
Hạ Chỉ Hiền lập tức hồi đáp.
Thánh vệ đội trưởng Giản Phong cũng nhận lấy một túi mầm mống, sau đó đưa không gian giới chỉ của mình cho Hạ Chỉ Hiền, mở miệng nói:
"Hồn tinh trong này có thể giết thêm ba gã chúa tể và hai mươi gã đế hoàng."
Hạ Chỉ Hiền ngẩn người ngạc nhiên, đưa tay cầm lấy không gian giới chỉ.
"Nói cho ta biết phải chôn mầm mống ở đâu?"
Giản Phong mở miệng hỏi.
"Tốt nhất là ở khu vực phụ cận quân đoàn Nguyên Tố, đó là lực lượng uy hiếp chúng ta lớn nhất."
Hạ Chỉ Hiền biết rằng đề nghị của mình quá mức tàn nhẫn. Chỉ một câu nói đã đưa gã đội trưởng Thánh vệ trẻ tuổi này bước tới cánh cửa tử vong.
Giản Phong gật đầu một cái, không nói gì thêm. Hắn xoay người lại nhìn tới quân đoàn Nguyên Tố ở phía đối diện.
"Hạ thành chủ mau đi bày trận, Cẩn Nhu công chúa không thể trì hoãn quá lâu. Có lẽ nàng đã cố hết sức rồi !"
Dịch Vũ vội vàng nói:
"Chuyện ở đây cứ giao cho chúng ta."
"Ừ, bảo trọng !"
Hạ Chỉ Hiền khẽ gật đầu, khống chế Khung Điệp Nữ Vương bay về phía Vạn Tượng Đàn.
“Ầm ầm ầm !”
Từng đợt từng đợt kỹ năng oanh kích lên kết giới tinh thần thủ hộ, thế giới tinh thần Cẩn Nhu công chúa đã hỗn loạn triệt để. Ý thức nàng dần dần mơ hồ, thân thể gần như dung nhập vào trong không khí.
"Chuyện gì ?"
Bỗng nhiên Cẩn Nhu công chúa thấy được một chi đội ngũ Tân Nguyệt Địa xuất hiện ở bên ngoài kết giới.
Chính là đội ngũ do Thẩm Mặc tự mình suất lĩnh, hắn dẫn theo một nhóm cảm tử quân Tân Nguyệt Địa đột ngột xuất hiện ở hậu phương quân địch bắt đầu công kích lung tung.
Không có kết giới bảo vệ, chỉ một nhóm người đó hẳn là chống đỡ không được bao lâu, cuối cùng sẽ bị quân đoàn địch nhân khổng lồ mạt sát.
Bọn họ hiển nhiên sẽ chết, người nào người nấy giống như dã thú nổi điên, hai tròng mắt nổi đầy gân máu xông thẳng vào trận doanh địch nhân không ngừng buông thả kỹ năng.
Ngay lúc này lại có một nhóm thân ảnh Yêu Linh bay xuyên qua kết giới thủ hộ, nhanh chóng xuất hiện ở trong tầm mắt địch nhân.
Đây là một nhóm cường giả mạnh nhất Tân Nguyệt Địa hiện tại rồi, thủ lĩnh cầm đầu chính là Thánh vệ trưởng Dịch Vũ và đội trưởng trẻ tuổi Giản Phong. Cẩn Nhu công chúa thấy bọn họ liều chết xung phong, trong lòng thật sự không nỡ nhìn thấy kết cục bi thảm sắp tới.
Mỗi một người đang liều mạng bảo vệ Vạn Tượng thành, lúc này trong lòng bọn họ cảm thấy thời gian trôi qua quá mức chậm chạp.
"Sở Mộ, thành vẫn còn… các ngươi nhất định phải tới … !"
Cẩn Nhu công chúa chắp hai tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện.
Phương bắc Tân Nguyệt Địa, trên bầu trời băng tuyết vần vũ xuất hiện mấy thân ảnh đang bay tới cực nhanh.
Vũ Bá khống chế Hồn sủng một đầu Lôi Đình cự long bay tại phía trước nhất.
Lôi Đình cự long còn chưa được trị liệu thương thế, trên người vẫn còn mấy vết thương kinh khủng. Thế nhưng, nó vẫn không ngừng tăng tốc bay về phía Vạn Tượng thành.
Lôi Đình cự long đã bị trọng thương trong trận chiến cách đây không lâu, lỗ mũi nó phun ra từng đợt khí nóng, bộ dạng vô cùng mệt mỏi.
Vũ Bá lấy tay vuốt ve đầu Lôi Đình cự long, trong đôi mắt đã ẩn hiện một giọt lệ trong suốt.
"Ông bạn già, được rồi, dừng lại đi !"
Vũ Bá nhỏ giọng nói với Lôi Đình cự long.
Lôi Đình cự long làm bạn với Vũ Bá đã mấy trăm năm rồi. Hồn sủng cấp Bất Hủ hẳn là có tuổi thọ rất dài, nhưng trăm năm chiến đấu đã khiến cho thân thể và linh hồn nó ẩn giấu rất nhiều tai họa ngầm. Vì thế nó cũng tiến vào thời kỳ già nua giống như Vũ Bá.
Lôi Đình cự long tiếp tục vỗ cánh, có lẽ nó muốn dùng tốc độ phi hành để chứng minh mình vẫn còn sức lực. Hoặc là nó muốn sử dụng một phần lực cuối cùng bay lượn trên bầu trời bao la, chờ đợi thời điểm tính mạng đi đến điểm cuối.
Theo sát Vũ Phong Địch và Lôi Đình cự long là một nhóm người mặt mày lo lắng. Bao gồm Bạch Ngữ, Liễu Băng Lam khống chế Tinh Hà điểu, Diệp Khuynh Tư ngồi trên lưng tiểu Chập Long, còn có Chiến Dã và Vũ Vân Long theo sát phía sau.
Diệp Khuynh Tư quay đầu lại nhìn thoáng qua Chiến Dã và Vũ Vân Long.
Tiểu Hoàng Tuyền Họa của Sở Mộ thực lực tối cường, lấy tốc độ của nó khẳng định kịp thời chạy tới Vạn Tượng thành trong thời gian nhanh nhất.
Nhưng mà Hoàng Tuyền Họa đã bị thương khi giao chiến với Thâm Hải yêu linh và nguyên thủ hải quân, bắt buộc phải lưu lại Thiên Sơn nghỉ ngơi hồi phục.
Chiến Dã kết thúc chiến đấu, hiệu quả Dũng Triết Chi Tâm cũng từ từ biến mất, thực lực nó khôi phục trở về trạng thái ban đầu. Tốc độ của nó cũng không nhanh hơn người khác bao nhiêu.
Về phần Sở Mộ còn đang hôn mê bất tỉnh, Diệp Khuynh Tư đang cố gắng trị liệu, hi vọng hắn có thể mau chóng tỉnh lại.
"Quá chậm, tốc độ chúng ta quá chậm !"
Liễu Băng Lam nhìn tới phương hướng Vạn Tượng thành, giọng nói vô cùng lo lắng.
Lấy tốc độ này trở về sợ rằng Vạn Tượng thành đã biến thành phế tích từ lâu rồi. Lần này địch nhân do cường giả lãnh tụ chỉ huy, dẫn theo một chi quân đoàn khổng lồ hoàn toàn có thể công chiếm Vạn Tượng thành trong thời gian ngắn. Hơn nữa, bọn họ đã bị thương trong trận chiến lúc trước, cho dù kịp thời trở về cũng chưa chắc đủ sức ngăn cản quân đoàn Trữ Thị thế triều.
"Ngao !"
Tiểu Chập Long ra sức vỗ cánh cố gắng gia tăng tốc độ đến mức cao nhất.
Trong đội ngũ chỉ có Tiểu Chập Long đang ở trạng thái tương đối tốt, tốc độ phi hành của nó có thể chạy tới Vạn Tượng thành trước tiên.
"Khuynh Tư, tại sao tiểu trên người Chập Long có quang mang màu lam?"
Bạch Ngữ đột nhiên hỏi một câu.
Ánh mắt Diệp Khuynh Tư tập trung quan sát mới phát hiện trên người tiểu Chập Long quả thật đang phát ra quang mang đặc thù, tia sáng này lúc ẩn lúc hiện tương đối yếu ớt.
"Tiểu Chập Long có năng lực thôn phệ linh hồn tăng cường thực lực, trạng thái nó bây giờ sắp sửa lên cấp rồi."
Diệp Khuynh Tư nói.
Trên người Hồn sủng xuất hiện quang mang này có nghĩa là nó sắp đột phá bình cảnh, tùy thời đều có thể đề thăng cảnh giới.
Lúc trước chiến đấu, tiểu Chập Long đã thôn phệ mười linh hồn cấp Bất Hủ, chỉ cần kiếm thêm một linh hồn trung đẳng Bất Hủ nữa là có thể lên cấp rồi. Nhưng cả tòa thành bị lỗ đen không gian nuốt mất làm cho cho mất đi cơ hội hiếm có.
"Đợi một chút !"
Bỗng nhiên Vũ Bá kêu gọi tiểu Chập Long một tiếng.
Diệp Khuynh Tư hơi nghi ngờ ra hiệu cho tiểu Chập Long bay chậm lại, ánh mắt nàng nhìn vào Vũ Bá chờ xem hắn định nói gì.
"Có phải là nó sắp lên cấp rồi?"
Ánh mắt Vũ Bá nhìn vào tiểu Chập Long rất là kỳ lạ.
Diệp Khuynh Tư gật đầu nói:
"Hẳn là thế, chỉ thiếu một linh hồn trung đẳng Bất Hủ nữa thôi !"
"Cầm lấy đi !"
Vũ Bá nói.
Diệp Khuynh Tư hiển nhiên là không hiểu ý tứ Vũ Bá.
"Lấy linh hồn của nó đi !"
Vũ Bá dùng ngữ khí kiên định nói với Diệp Khuynh Tư.
Diệp Khuynh Tư ngây ngẩn cả người, ánh mắt nhìn xuống Lôi Đình cự long dưới chân Vũ Bá.
“Lấy đi linh hồn Lôi Đình cự long?”
Vũ Bá muốn bảo tiểu Chập Long thôn phệ linh hồn Lôi Đình cự long, nhưng làm như vậy cũng có nghĩa là giết nó?
"Đây … không thể được, nó là Hồn sủng của ngươi !"
Diệp Khuynh Tư lắc đầu nói.
"Vũ Bá, chúng ta vẫn có thể cứu viện kịp mà."
Liễu Băng Lam cũng nói chen vào.
"Đúng vậy, tuổi thọ Lôi Đình cự long còn rất dài. Ta sẽ trị liệu cho nó, sống thêm một trăm năm cũng không thành vấn đề.”
Diệp Khuynh Tư nói tiếp.
Đây là một đầu Hồn sủng làm bạn với Vũ Bá mấy trăm năm, tình cảm song phương thâm hậu đã vượt qua thân tình và huyết thống. Nếu như tiểu Chập Long cướp đi tính mạng Lôi Đình cự long đúng là một chuyện vô cùng tàn khốc.
Diệp Khuynh Tư không thể làm được, Sở Mộ cũng nhất định không cho phép tiểu Chập Long làm như vậy.
Tiểu Chập Long chỉ thôn phệ linh hồn địch nhân, không phải là linh hồn đồng đội và bằng hữu.
Tất cả mọi người cũng nhao nhao phản đối quyết định bất thình lình của Vũ Bá, nhưng mà Vũ Bá vẫn lắc đầu, lấy tay vuốt ve Long giác trên đầu Lôi Đình cự long, mở miệng nói:
"Đây là ý của nó !"
“Ý của Lôi Đình cự long?”
Chính nó muốn dâng tặng linh hồn cho tiểu Chập Long?
Mọi người mở to mắt ngạc nhiên nhìn tới Lôi Đình cự long.
Lôi Đình cự long hô hấp dồn dập, lỗ mũi không ngừng phun ra nhiệt khí nóng rực, bộ dạng nhìn qua cực kỳ mỏi mệt. Ánh mắt nó đã đục ngầu, thời điểm nhìn sang tiểu Chập Long giống như là một vị trưởng bối hiền từ.
"Long tộc không cho phép mình tử vong vì già yếu, đó là biểu hiện hèn yếu nhất trong cuộc đời nó. Thế nhưng, lúc này trạng thái thân thể nó cực kỳ không tốt, cho dù tiểu Chập Long không lấy đi linh hồn thì nó cũng không sống được bao lâu. Đến lúc đó nó sẽ bay vào Đệ Nhị trọng thiên, hoặc là Đệ Tam trọng thiên chờ đợi thời khắc tử vong."
Vũ Bá bình tĩnh nói.
Mặc dù trong lòng hắn cũng không nỡ xa rời người bạn này, nhưng Vũ Bá không thể không thừa nhận bản thân mình và Hồn sủng đã già rồi.
Ở thời kỳ gia nua vẫn có thể đánh một trận mang ý nghĩa trọng đại như thế, trong lòng Vũ Bá đã không còn gì tiếc nuối. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân Vân Môn lão nhân lựa chọn tử trận sa trường.
Đến độ tuổi này rồi, phần lớn người đã nhìn thấu sinh tử.