“Lúc này Mân Côi hoa yêu đã trải rộng khắp tòa thành, cho dù lực lượng của ngươi mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể cứu nổi quân đoàn Tinh Linh Điệp. Ngược lại chính ngươi sẽ bại lộ tung tích trong mắt các nàng.”
Manh lão tiên sinh nói.
“Nhưng mà…”
Sở Mộ không muốn để cho kế hoạch của thiếu nữ phản bội thành công như ý muốn.
Vong Mộng không giống những sinh vật khác, một khi tính mạng lực rơi xuống đến điểm thấp nhất sẽ bắt đầu chuyển thế nhằm kéo dài chủng tộc. Nhưng nó bị giết chết dưới tình huống này không thể nào kịp thời tiến hành chuyển giao sinh mệnh, nếu như trên thế giới này chỉ có một con Vong Mộng, vậy thì chủng tộc Vong Mộng sẽ chính thức diệt vong.
“Nó đang thủ hộ khối thổ địa này.”
Manh lão tiên sinh thở dài một hơi buồn bã, hồi lâu sau mới nói được một câu.
Tòa thành này nhìn qua càng lúc càng phồn vinh thịnh vượng, khí tức tự nhiên tràn đầy, bất luận đi đến nơi nào cũng có thể nhìn thấy sinh mệnh lực dạt dào.
Chẳng qua là người dân trong thành không biết ẩn sâu bên dưới cảnh tượng quang vinh vui sướng là cả quân đoàn tà ác đáng sợ. Mà quân đoàn này chính là tai nguyên làm cho linh khí cạn kiệt.
Hiện tại khối đại địa này vô cùng phì nhiêu, linh khí dồi dào. Nhưng quân đoàn Hoa Yêu ẩn núp bên dưới lòng đất không ngừng hấp thu linh khí, hậu quả trực tiếp nhất là linh vận đại biến trong vòng một trăm năm sẽ trở nên mảnh đất khô cằn không có một gốc cây ngọn cỏ.
Vong Mộng bảo vệ và thống trị khối lãnh thổ này, nó xuất hiện tại tòa thành thi triển kỹ năng Hắc Ám Điêu Linh là muốn hủy diệt mầm mống tai họa ẩn dưới lòng đất, chứ không phải là phá hư tòa thành nhân loại. Hơn nữa, tất cả tin đồn trước kia về Tinh Linh Điệp màu đen mang đến ôn dịch, tai nạn là do đám người Đế Cơ tuyên truyền. Bản thân Vong Mộng mới thật sự là kẻ cứu vớt Hướng Vinh thành thoát khỏi vận mệnh điêu tàn.
Nhưng mà mấy trăm vạn cư dân Hướng Vinh thành lại không biết sự thật chân tướng trong chuyện này, cho dù có người nói cho bọn họ biết cũng không có bao nhiêu người tin tưởng nữ thần Đế Cơ bồi dưỡng quân đoàn Hoa Yêu là căn nguyên tai nạn. Bọn họ làm sao tin được một nữ thần thánh thiện như vậy lại cướp đoạt linh nguyên của Hướng Vinh thành, mang đến cho người dân tai họa ngập trời?
Con rối hoa yêu điên cuồng sinh trưởng, rừng rậm màu lam dần dần lan tràn ra bốn phương tám hướng, tất cả ngõ hẻm, đường phố, mái nhà đều nằm trong phạm vi chúng nó hoạt động.
Đồng thời chúng nó còn thả ra phấn hoa thôi miên vào trong không khí, tràn ngập cả tòa thành. Con rối hoa yêu không có công kích cư dân trong thành, nhưng mà phấn hoa lại có tác dụng ru ngủ, ngay cả Hồn sủng sư cũng không khó lòng kiềm chế cảm giác mỏi mệt trong đầu.
Phấn hoa ẩn chứa lực lượng Quang thuộc tính hoàn toàn nhằm vào Tinh Linh Điệp màu đen. Không biết từ lúc nào rất nhiều Tinh Linh Điệp vỗ cánh chậm dần, sau đó bay tà tà hạ xuống đất nằm yên như lá rụng mùa thu.
Con rối hoa yêu biểu hiện màu lam thánh khiết ở trong mắt mọi người giống như đang bảo vệ tòa thành. Nhưng thời điểm Tinh Linh Điệp màu đen bị thôi miên quy mô lớn rơi xuống đất, chúng nó mới lộ nguyên hình tà ác của mình, những đóa hoa hồng bắt đầu hả cái miệng chứa đầy gai độc cắn xé Tinh Linh Điệp thành từng mảnh nhỏ.
Khắp tòa thành đang diễn ra một trận đồ sát cực kỳ đáng sợ, theo thời gian trôi qua số lượng Tinh Linh Điệp màu đen bị thôi miên càng lúc càng nhiều, sau đó trong lúc ngủ say lập tức bị con rối hoa yêu tàn sát.
“Phốc phốc phốc phốc phốc phốc !”
Một đám Tinh Linh Điệp màu đen kinh hoảng bay lướt qua ba người Sở Mộ, chúng nó mang theo thương tích đầy mình né tránh con rối hoa yêu từ một góc khuất nào đó trồi lên công kích.
Chỉ tiếc là con rối hoa yêu có năng lực khắc chế Dực hệ và Hắc Ám hệ gắt gao, cho dù là Tinh Linh Điệp màu đen cao cấp vẫn không thể thoát khỏi vận rủi tử vong.
“Nó biết rõ nơi này tồn tại bẫy rập vì sao vẫn tới ?”
Sở Mộ nhìn Tinh Linh Điệp giống như những đóa hoa tuyết đen nhánh tan rã vào trong không khí, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm xúc bi thương.
“Nó đã đáp ứng Thừa Mặc sẽ xuất hiện bảo hộ khi khối cương thổ này gặp nguy hiểm.”
Manh lão tiên sinh nói.
“Giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, không đáng giá !”
Diệp Khuynh Tư đã không dám nhìn nữa, Tinh Linh Điệp màu đen tử vong quá mức thê lương rồi, hễ là người còn có chút lương tri đều không đành lòng khi thấy cảnh này.
Sở Mộ nhìn thoáng qua Diệp Khuynh Tư, rồi lại nhìn xuống quân đoàn Hồn sủng sư đang hoan hô vang dội.
Đám Hồn sủng sư này hiển nhiên không hề tiếc thương gì đối với Tinh Linh Điệp màu đen, bọn họ vốn tưởng rằng chúng nó mang đến ốm đau, bệnh tật và tử vong. Cho nên chúng nó chết càng nhiều, bọn họ lại càng cảm thấy an toàn hơn.
“Đám người vô tri kia còn không biết thực hư, Vong Mộng hi sinh vô ích rồi.”
Sở Mộ thở dài một hơi, có chút oán giận nói.
Tình huống thiêu thân lao vào lửa thông thường phát sinh trên người những sinh vật nhỏ yếu, chỉ cầu một tia sinh tồn mới phải liều mạng.
Vong Mộng chính là vương giả của khối lãnh thổ này, nhưng nó chưa từng có thái độ cao ngạo xuất hiện ở nơi này, cũng không đòi hỏi bất kỳ tài nguyên nào.
Nhưng thời khắc nguy cơ tiếp cận, nó lập tức xuất hiện dốc toàn lực bảo hộ không cho địch nhân phá hoại vương quốc của mình.
Nó chỉ im lặng thi hành chức trách của mình, cho dù nhân loại nơi này xem nó là điềm xấu không ngừng phỉ nhổ, mắng chửi, nó vẫn không hề để ý chút nào.
Sở Mộ tin tưởng nó hiểu hết tất cả mọi chuyện, nhưng nó không quan tâm những điều đó.
Thậm chí trăm năm sau khối lãnh thổ này suy kiệt, mọi người đổ hết tội lỗi lên người nó, nhưng vậy thì thế nào? Cùng lắm xem như là mảnh đất này khí số đã tận, từ từ đi đến con đường diệt vong. Mà nhiệm vụ của nó cũng kết thúc.
Trong thế giới tự nhiên vẫn luôn tồn tại quy luật bất thành văn, hễ sinh vật gì màu sắc càng sặc sỡ thì chắc chắn không người nó ẩn chứa kịch độc.
Khắp tòa thành lúc này tràn ngập Thánh hoa màu lam mỹ lệ, nhưng ẩn giấu bên trong vầng sáng rực rỡ kia là một trận đồ sát kinh hồn tán đảm.
Sở Mộ chưa bao giờ xem mình là chúa cứu thế, cũng không có bao nhiêu cảm tình với con người, thành thị, lãnh thổ … bởi vì hắn đi trên con đường Hồn sủng sư là dựa vào đôi chân của mình, chưa từng nhờ vả hay dựa dẫm vào bất kỳ ai.
Vì thế Hướng Vinh thành an nguy cũng không thể ảnh hưởng gì đến tâm tình của hắn, cho dù trong thành phát sinh chuyện gì hắn cũng sẽ lựa chọn bàng quan. Mà hắn để ý chân chính chỉ có Vong Mộng đang thiêu đốt tính mạng của mình chỉ vì một lời hứa hẹn từ xa xưa.
Đám mây đen che đậy bầu trời dần dần mỏng manh.
Trăm vạn Tinh Linh Điệp bị con rối hoa yêu không ngừng thôn phệ, màu lam thánh khiết bắt đầu chiếm cứ ưu thế, lấn áp dần màu đen tăm tối.
“Phốc phốc phốc phốc !”
Một con Tinh Linh Điệp màu đen bay loạng choạng rơi xuống bả vai Sở Mộ, nó mỏi mệt nằm đó, trên người hiện rõ vết thương sâu hoắm cơ hồ muốn cắt đứt nó làm hai mảnh.
Mặc dù đây chỉ là một phân thân nhỏ nhoi của Vong Mộng, nhưng mà Sở Mộ thấy được rất nhiều cảm xúc từ ánh mắt nó. Có lẽ tâm tình Vong Mộng cũng là như thế.
“Ta biết địa phương chôn cất Thừa Mặc, ngươi đi cùng ta một chuyến xem sao !”
Manh lão tiên sinh nói.
“Được !”
Sở Mộ khẽ gật đầu.
Cường giả hai trăm năm trước mạnh hơn cả Minh chủ Hồn Minh, hắn lưu lại di vật hẳn là không phải vật phàm. Tóm lại chỉ đơn giản bằng một câu, thiếu nữ phản bội âm mưu chuyện gì thì hắn phải phá hủy triệt để.
“Còn chỗ nào chưa lục soát ?”
Đế Cơ đứng trên một đóa Thánh Lam Hoa, vẻ mặt hờ hững nhìn con rối hoa yêu tàn sát Tinh Linh Điệp màu đen.
“Bây giờ chỉ còn lại một nơi cuối cùng, đó là khu mộ kỷ niệm trong thành. Trần lão tiên sinh nói rằng đó là khu mộ lịch sử, hơn nữa thổ địa nơi đó tương đối đặc thù, mầm móng và rễ cây Hoa Yêu không thể vươn vào trong đó.”
Vị thủ tịch Hoa nữ nhanh chóng hồi đáp.