Thiên Lục nhìn sang Sở Mộ nhưng không nói gì.
Còn nguyên thủ hải quân chỉ cười khẩy một tiếng:
“Dự định liên thủ đối phó mình sao?”
Cho dù nhân số gia tăng gấp mấy lần cũng chưa chắc ngăn nổi một con Hồn sủng của hắn, hình như tiểu tử này còn chưa hiểu rõ chênh lệch giữa cường giả Bất Hủ bình thường và nhân vật cấp lãnh tụ to lớn đến mức nào.
Thế nhưng, điều này cũng không sao, có lẽ thời điểm ở trên đường hoàng tuyền hắn tự nhiên sẽ biết vị trí chính xác của mình. Có một số người chỉ khi nào gần chết mới ý thức được mình nhỏ bé và buồn cười cỡ nào.
Nguyên thủ hải quân hiển nhiên không thèm để ý Sở Mộ và Thiên Lục liên thủ. Nếu như hắn muốn giết một con kiến, kết quả có hai con kiến đứng chung với nhau có khác gì không? Chẳng qua cũng chỉ là giẫm một cái mà thôi.
Nguyên thủ đi tới một bước, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua Yêu Linh Hồn sủng của mình.
Thâm Hải yêu linh bắt đầu huy động sóng nước ở chung quanh mình, một trận khí tức lạnh băng dần dần tràn tới đám người Thiên Lục.
Đây là một đầu Yêu Linh cực mạnh, khí tràng khổng lồ thậm chí có thể ép cho không gian hắc động ngừng lại, còn chưa bộc phát kỹ năng đã tạo ra uy áp khiến cho mọi người ngừng thở.
Mấy gã thành viên Ám Tông vội vàng phân ra đứng ở hai bên Thiên Lục, bọn họ đã triệu hoán tất cả Hắc Ám hệ Hồn sủng dàn thành trận thế chuẩn bị nghênh đón thế công của đối phương.
Một đám Hắc Ám hệ Hồn sủng ngó chừng Thâm Hải yêu linh như lâm đại địch, không khí đè nén trầm trọng dị thường. Chỉ cần có một bên xuất thủ sẽ lập tức dẫn phát hàng loạt kỹ năng mạnh mẽ phá hủy Ấn cốc triệt để.
Thâm Hải yêu linh không biết là chủng tộc gì, da của nó có màu lam bóng loáng, móng vuốt dài nhọn tương tự phần lớn Yêu Linh tộc. Điểm không giống chính là tại vị trí khuỷu tay mọc ra một lưỡi Tiêm đao sắc bén kéo dài đến tận bàn tay.
"Đại nhân, ngài đi trước. Tính mạng chúng ta là do ngài ban cho, bây giờ chính là thời điểm trả lại cho ngài."
Một gã thành viên Ám Tông mắt to mày rậm nói với Thiên Lục.
Bốn người gần nhất kiên quyết bước lên che chắn trước mặt Thiên Lục, bọn họ đối mặt địch nhân không thể nào chiến thắng cũng không hề sợ hãi, hay sinh ra ý nghĩ lùi bước. Trong số sáu thành viên Ám Tông đã chết một gã thám báo, Lãnh Lâu không phải là thủ hạ trực thuộc Thiên Lục, hắn tiến vào nơi này là vì am hiểu địa hình Ấn cốc. Còn lại bốn người đều là thủ hạ dưới trướng Thiên Lục, bọn họ cam nguyện dùng tính mạng của mình tranh thủ một ít thời gian cho chủ tử rời đi.
Ánh mắt Thiên Lục không có bất kỳ biến hóa nào, chẳng qua là gật đầu một cái rồi nói với Sở Mộ:
"Các ngươi theo ta !"
Thiên Lục nói xong lập tức khống chế Quan Giác Ma đi vòng qua vị trí nguyên thủ, hẩn là muốn xông vào thông đạo không gian ở trên đỉnh núi.
Thiên Lục đi lộ tuyến không phải là không gian bình thường, mà Dị Tông Yêu đi trước tạo ra một con đường đặc thù xuyên qua không gian hỗn độn. Quan Giác Ma tăng tốc chạy như bay trên đó né tránh thật xa tên nguyên thủ đáng sợ kia.
Sở Mộ lập tức dẫn Cẩn Nhu công chúa và Vũ Vân Long đuổi theo phía sau, Lãnh Lâu chạy ở vị trí sau cùng.
Cẩn Nhu công chúa quay đầu nhìn lại bốn gã thành viên Ám Tông, trước kia nàng vẫn nghe đồn thành viên Ám Tông đều là những kẻ lãnh huyết vô tình, tâm lý biến thái đến cực điểm. Nhưng mà bốn gã thành viên Ám Tông này biểu lộ thái độ kiên quyết hi sinh khiến cho Cẩn Nhu công chúa tin tưởng và khâm phục. Nàng bắt đầu suy nghĩ thì ra Ám Tông cũng không giống như tin đồn, ít nhất đối với những người bọn họ thần phục luôn luôn trung thành tuyệt đối. Thậm chí đối mặt với tử vong cũng không sợ hãi.
Con đường đặc thù xuyên qua không gian hỗn độn nhanh chóng sụp đổ, nguyên thủ lập tức khống chế Thâm Hải yêu linh đuổi theo.
Nhưng mà bốn gã thành viên Ám Tông vô cùng thông minh, bọn họ biết thực lực đối phương cường đại, cho dù Hồn sủng thi triển kỹ năng cũng không có cách nào đánh trúng. Cho nên bọn họ tập trung công kích vào những điểm yếu không gian, địa điểm Thiên Lục chạy qua lập tức biến thành khu vực không gian tan vỡ.
Những nhân vật đạt tới cấp lãnh tụ hiển nhiên là không e ngại lỗ đen thôn phệ, nhưng hắn cũng không thể đi lại tự nhiên ở trong không gian loạn lưu.
Khu vực không gian sụp đổ làm cho nguyên thủ cau mày khó chịu, quay đầu lại nói:
"Các ngươi đã muốn chết, ta sẽ hoàn thành ý nguyện của các ngươi. Trên đường hoàng tuyền nhớ dừng lại đợi chủ tử của mình cùng đi."
Thanh âm còn chưa kết thúc, Thâm Hải yêu linh đã phát động công kích về phía bốn gã thành viên Ám Tông.
Bốn gã thành viên Ám Tông chỉ thấy hoa mắt một cái, Thâm Hải yêu linh và thân ảnh nguyên thủ đã biến mất ngay tại chỗ. Tốc độ nhanh đến mức khiến cho lòng người khiếp sợ.
“A…aa…aaa !”
“Gào ~!”
Phía sau lưng truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết, không gian sụp đổ biến thành một mảnh hắc ám, cho dù Sở Mộ quay đầu lại cũng không biết bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Bọn họ chết hết rồi."
Cẩn Nhu công chúa thu hồi cảm giác của mình, vẻ mặt ảm đạm thêm vài phần.
Bốn gã thành viên Ám Tông đều là cường giả Bất Hủ, nhân loại sống trong Tranh Minh đại địa hàng tỷ người, nhưng Hồn sủng sư đạt tới cảnh giới Bất Hủ thưa thớt chí cực. Mỗi một vị cường giả Bất Hủ đều có trải nghiệm khiến cho người ta rung động tâm can, ngay cả thành viên Ám Tông cũng thế.
Chẳng qua là bọn họ trải qu không biết bao nhiêu đau khổ, tu luyện tới cấp độ này cũng không thể trì hoãn địch nhân mấy giây thời gian. Đó không phải là bọn họ vô năng, mà là vì thực lực địch nhân quá mạnh mẽ, bọn họ đối mặt là một vị lãnh tụ có quyền uy vô thượng trong thế giới nhân loại.
Ám Tông Thiên Lục vẫn đi trước dẫn đường, không nói một câu, cũng không quay đầu nhìn lại thuộc hạ của mình.
Bọn họ không sợ chết là vì không có bất kỳ nhớ thương, không có gì để vương vấn. Tính mạng bọn họ là do hắn nhặt về, sau đó cấp cho bọn họ lý do sống sót, một khi hắn chết thì bọn họ cũng sẽ lựa chọn tự vận.
Cho nên từ đầu tới cuối Thiên Lục không hề quay đầu nhìn lại, bởi vì đó là vận mệnh của bọn họ.
Thiên Lục đã vượt qua nguyên thủ một đoạn khá xa, đồng thời vẫn ra lệnh cho Dị Tông Yêu tiếp tục phá hủy không gian phía sau gây trở ngại nguyên thủ truy kích.
Bốn gã thành viên Ám Tông không thể trì hoãn nguyên thủ quá lâu, nhưng bọn họ đã tranh thủ cho Thiên Lục một đường sinh cơ. Chỉ cần chạy tới thông đạo, hắn sẽ có hi vọng sống sót.
"Hắn đuổi tới !"
Cẩn Nhu công chúa lên tiếng nhắc nhở.
Sở Mộ quay đầu lại lập tức phát hiện nguyên thủ trực tiếp bay trong không gian hỗn độn nhanh chóng tiến lại gần bọn họ.
Không gian loạn lưu luôn tồn tại lực lượng phong bạo và hắc động kinh khủng, quả thật tạo thành lực cản đối với nguyên thủ. Nhưng nhiêu đó lực lượng không thể nào gây khó khăn cho hắn, Sở Mộ cũng không dám tin tưởng nhân loại lại mạnh đến trình độ này, ngay cả lực lượng phong bạo của Đệ Tam trọng thiên cũng đánh không chết hắn.
Toàn bộ Hồn sủng trong Ấn cốc không thể chạy trốn vận mệnh tử vong, thế mà gã nguyên thủ hải quân này hoàn toàn áp đảo lực lượng không gian hỗn độn. Sở Mộ nghĩ tới đây trái tim không nhịn được khẽ co giật mấy cái.
Đối mặt nguyên thủ từng bước ép sát, Thiên Lục biểu hiện vô cùng tĩnh táo, hắn vẫn giữ vững tốc độ tiếp tục đi về phía trước.
Rốt cuộc mọi người đã nhìn thấy cánh cửa không gian ở điểm cuối sơn cốc, trên cánh cửa đang lập lòe quang mang đặc thù chính là một đường sinh cơ cuối cùng của đám người Sở Mộ.
Sở Mộ cũng thấy được Ty tiểu thư, thì ra nàng không có rời khỏi Ấn cốc, mà đứng chờ ở bên cạnh thông đạo không gian, vẻ mặt bồn chồn lo âu đi đi lại lại.
Khi Ty tiểu thư thấy Thiên Lục chạy tới, trên mặt nàng lập tức nở nụ cười vui sướng. Chẳng qua là một thân ảnh xuất hiện ở sau lưng Thiên Lục lại khiến cho nàng sợ hãi tái mặt.
"Mau… mau lên chút nữa ... !"
Ty tiểu thư vội vàng thúc dục.