Địa hình này ảnh hưởng mọi người vượt qua, làm cho người ta nhức đầu nhất là sinh vật sinh sống trong nơi này là cả đàn cả lũ, thường thường bay qua lưng chừng núi là có thể trông thấy một đám sinh vật thổ dân không ngừng dùng ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào khách không mời mà tới, sau đó là gào thét vọt tới!
Trong Trận Cốc này sáu người đi về phía trước đại bộ phận là khu vực của không có sinh vật nên chiến đấu không tính là nhiều lần.
Nhưng mà thời điểm bước vào di chỉ hoảng tộc này thì cơ hồ chưa từng ngừng chiến đấu bao giờ, dùng cách mở đường máu tiến lên còn chưa đủ để hình dung.
- Trời ơi, ta không muốn tiến lên.
Đằng Lãng khống chế Băng Sơn Sư chạy tới nơi mọi người đang nghỉ ngơi.
Mọi người nghỉ ngơi là một vách núi, vách núi này sơn thể phía trước bị đứt gãy, hình thành một thung lũng sâu hun hức, phía dưới thung lũng nhìn thấy không ít tinh thạch lỏm chỏm dựng ngược.
Những tinh thạch này giống như bảo thạch được đánh sáng bóng, nếu như có thể thu thập toàn bộ, những năng lượng này có thể chế tạo ra vô số Đế Hoàng.
Nhưng mà dưới vách núi của thung lũng này làm mọi người không dám đi cầm lấy, bởi vì dưới cốc bên dưới không phải là những tinh thạch năng lượng tràn đầy, mà là những đôi mắt vô cùng đáng sợ!
Số lượng con mắt còn lớn hơn cả tinh thạch, rậm rạp chằng chịt biến mất dưới thung lũng, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu kinh tâm động phách!
Sáu người nhìn thấy cả tộc đàn này xuất hiện, hiện tại đã không có quá nhiều tinh lực đi thu thập tài nguyên, chỉ cần có thể đi lên đỉnh núi là suy nghĩ duy nhất của mọi người hiện giờ, bởi vì mệt mỏi không chịu nổi.
Có thể trực tiếp bay qua thung lũng này, bọn họ cần đi lên phía trên, không đáng chạy xuống dưới thung lũng chiến đấu với tộc đàn bên dưới.
Nhưng mà Đằng Lãng nhìn xuống dưới thung lũng nghiên cứu lại sầu mi khổ kiểm, nghĩ đến tình hình trước mặt cũng giống như ở dưới thung lũng làm hắn mệt mỏi.
- Như thế nào?
Trầm Mặc hỏi.
- Không thể hình dung được, lại nghỉ ngơi một hồi. Mọi người ở lại đây nhìn đi, chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Đằng Lãng cười khổ nói nói.
Nghe Đằng Lãng vừa nói như vậy, mọi người đã biết rõ phía trước nhất định là có một đoàn sinh vật.
Trong khoảng thời gian này liên tục chiến đấu làm cho tinh thần của mọi người có chút mệt mỏi. Trừ từ đầu đến cuối là Sở Mộ khống chế một hồn sủng chiến đấu ra, những người khác rất bất đắc dĩ.
Sau khi nghỉ ngơi một hồi thì sáu người tiếp tục đi về phía trước.
Bay qua thung lũng mà bên dưới tràn ngập tài nguyên, sáu người theo địa thế đi đỉnh núi.
Sau khi đi lên đỉnh núi thì địa hình là được độ dốc trượt, hiện ra xu thế thung lũng núi cao.
Nhưng mà đứng ở biên giới thung lũng núi cao này, năm người dõi mắt nhìn chung quanh, trông thấy thung lũng có đầy đầu của sinh vật bản địa, trong lúc nhất thời mặt của bọn họ đen lại.
- Có ít nhất là năm vạn đấy!
Triêu Lãnh Xuyên hít sâu một hơi, nhìn qua vô số điểm đen kia.
Thung lũng núi cao này cực lớn, nếu không cân nhắc độ cao so với mặt nước biển thì thậm chí có thể đem cảnh bên dưới là một biển sinh vật, những sinh vật đen thui kia không khác gì nước biển!
Tình cảnh này làm cho bọn người Sở Mộ cảm thấy nhức đầu.
Sở Mộ chỉ có thể khống một sủng. Tác dụng trong chiến đấu vô cùng có hạn, mà Bạch Yểm Ma thực lực mạnh nhất tự nhiên phải áp trục, không thể chưa đi tới nơi cao nhất mà tiêu hao chiến lực của nó được. Hiện tại muốn khôi phục thể lực cũng phải mất bốn năm ngày a.
Rất rõ ràng có thể quần cư trong thung lũng này phải là đại tộc quần có thực lực mạnh mẽ, nếu như đi đường vòng thì không biết phải mất bao lâu, hơn nữa đường vòng không có nghĩa là không đụng những sinh vật này.
Rơi vào đường cùng, sáu người chỉ có thể lựa chọn tiềm hành.
Nếu như giết vào thì bọn họ khẳng định phải tiêu hao đại bộ phận sức chiến đấu của hồn sủng, biện pháp tốt nhất chính là dùng yêu linh hoặc là sinh vật ám hệ tiến hành tiềm hành vượt qua, nếu không cách nào tiềm hành hoàn toàn thì có thể giết qua mà thôi.
Sở Mộ không có yêu linh hồn sủng, tự nhiên chỉ có thể đi theo Mục Thanh Y.
Thực lực Bàng Duyệt yếu kém. Nhất định phải có một cường giả bảo hộ, nhiệm vụ này tự nhiên là giao cho Triêu Lãnh Xuyên có sức chiến đấu thứ hai.
Triêu Lãnh Xuyên tốt xấu gì có thể năm khống, hơn nữa đã được truyền thừa tôn vị, thực lực của hắn không kém hơn Bạch Ma Quỷ của Sở Mộ quá nhiều, tạm thời còn không có thấy hắn triệu hoán ra ngoài, tóm lại cam đoan Bàng Duyệt an toàn không có bất cứ vấn đề gì.
Mà Trầm Mặc cùng Đằng Lãng tự nhiên phải gom thành một đội. Khi Đằng Lãng bò lên lưng yêu linh của Trầm Mặc thì nhìn qua đôi nam nữ trước mặt, mở miệng nhìn Trầm Mặc nói:
- Hình tượng này có chút quen thuộc... Dựa vào cái gì là hai ta cùng cưỡi!
- Đi, ngươi đi bảo hộ Bàng Duyệt, bảo Triêu thư sinh theo ta.
Trầm Mặc nói ra.
- Ách, xem như ta không nói.
Đằng Lãng cũng không dám nói thêm nữa.
Sở Mộ chỉ có thể một khống, hơn nữa thằng này có thể làm cho hồn sủng hảm sâu vào trong vòng vây, sau đó chính mình lẻ loi một mình nghênh ngang đi loạn chiến, có thể nói có đôi khi thằng này còn cần bảo vệ hơn cả Bàng Duyệt.
Nhiệm vụ bảo hộ một khống Sở Mộ tự nhiên có Mục Thanh Y, những người khác không cần chen tay vào, trải qua Đằng Lãng không ngừng tuyên dương, ba người khác khẳng định cho rằng Sở Mộ cùng Mục Thanh Y có gian tình.
Mà Bàng Duyệt với tư cách phụ trợ hồn sủng sư, nàng đứng bên người của Triêu Lãnh Xuyên, Triêu Lãnh Xuyên bộ dáng thư sinh khiếm tốn nhu hòa ít nói, nhưng mà thực lực bưu hãn của hắn làm cho người ta sợ hãi thán phục.
Thằng này chủ sủng toàn bộ đạt tới Đế Hoàng đỉnh phong, thậm chí một ít hồn sủng cũng bước vào cấp bậc này, không cân nhắc hồn sủng cấp chúa tể hồn sủng thì thực lực bình quân của Triêu Lãnh Xuyên phải mạnh hơn Sở Mộ không ít.
Cho nên tuyệt đại bộ phận thì Đằng Lãng đều theo chân Trầm Mặc.
Trầm Mặc ít xuất hiện và ẩn tàng không ít thực lực, ít nhất không thể cho người khac thấy rõ mình, kết quả tiến vào cự sơn này không bao lâu thì thực lực của hắn bạo lộ gần như toàn bộ, ai bảo Đằng Lãng tên kia chỉ là ký sinh cóc ghẻ Đế Hoàng đỉnh phong.
Đi ra ngoài thì gặp được tất cả loại tình huống, mà Sở Mộ thương yêu hồn sủng của mình không dứt, thời điểm này đang nhớ lại chiến đấu với tiểu Chập Long.
- Địch nhân phía trước quá dày đặt, đoán chừng sẽ bị phát hiện.
Mục Thanh Y nhìn qua Hắc Ô Giáp Uyên Thú dày đặc ở chung quanh, đưa mắt nhìn Sở Mộ noi ra.
- Giết vào đi, nếu như cẩn thận tiến lên phía trước còn không bằng trực tiếp tiến lên.
Sở Mộ nói ra.
- Ngươi nói thật nhẹ nhõm.
Mục Thanh Y tức giận nói ra.
- Ta sẽ đi giải quyết kẻ thống trị của chúng, hấp dẫn lực chú ý của chúng, các ngươi tiềm hành đi qua đi.
Sở Mộ nói.
- Ngươi muốn triệu hoán Bạch Yểm Ma?
Mục Thanh Y cảm thấy hiện tại dùng át chủ bài là không thỏa đáng.
- Không cần đâu!
Sở Mộ nói ra.