Mục lục
[Dịch] Sủng Mị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ly Ngân nhìn thoáng qua Sơn Tĩnh lộ vẻ nhát gan, nhưng không có để ý tới lời nói của hắn, trực tiếp cưỡi Dực hệ Hồn sủng bay vào trong hậu Sa vực.

"Đại nhân …"

Ba gã Hồn Quan nhìn Ly Ngân khư khư cố chấp như thế cũng ngây ngẩn cả người, hồi lâu sau đành phải cắn răng kiên trì bay theo phía sau Ly Ngân.

Vào lúc này Sơn Tĩnh lại càng buồn bực không thể tả, Ly Ngân khống chế Dực hệ Hồn sủng chính là một trong Thất Đồ Thánh Sủng của Hồn Điện - Mính Tiên Điểu.

Mính Tiên Điểu là Hồn sủng cấp quân chủ, Ly Ngân đã điều huấn lên tới mười đoạn, hiển nhiên là có tư cách phi hành trong hậu Sa vực.

Mấy vị Hồn Quan khác cưỡi Dực hệ Hồn sủng không phải là Mính Tiên Điểu, nhưng thực lực đều đã đạt đến chín đoạn thống lĩnh và tám đoạn quân chủ trở lên, có Ly Ngân hộ tống cho nên bọn họ cũng không có chuyện gì.

Nhưng mà hắn là một Điện Chấp danh hiệu cấp bảy, trên người chỉ có một con tám đoạn cao giai Hồn sủng cấp thống lĩnh đỉnh phong, thực lực như vậy đừng nói là xông vào hậu Sa vực, chỉ cần phi hành ở Mê giới cấp bảy cũng là tự tìm đường chết.

"Mính Tiên Điểu, Mính Tiên Điểu, ài, phải bao lâu nữa mới có được một con Thất Đồ Thánh Sủng đây?"

Sơn Tĩnh nhìn con Dực hệ Hồn sủng hoa lệ ở trước mặt mà vô cùng hâm mộ.

Ly Ngân lẳng lặng đứng trên lưng Mính Tiên Điểu cấp quân chủ, dõi mắt nhìn xuống sa mạc hoang vu, bát ngát.

Tiến sâu vào trong sa mạc cảm giác càng lúc càng mông lung, bất định, dõi mắt nhìn lại giống như là một đại dương màu vàng trải rộng ra bốn phương tám hướng, trên đầu là trời xanh bao la khiến cho người ta cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.

"Gào gào !"

Bỗng nhiên Mính Tiên Điểu của Ly Ngân kêu lên mấy tiếng bén nhọn, nhắc nhở Ly Ngân phía trước có thứ gì đó xuất hiện.

Ly Ngân thi triển hồn kỹ, cặp mắt dần dần trở nên sắc bén giống như chim ưng.

"Chẳng lẽ là người?" Ly Ngân lầm bầm tự nhủ.

Xuất hiện ở trong tầm mắt Ly Ngân là một nam tử quần áo lam lũ, thương tích đầy mình, bên cạnh không có một con Hồn sủng nào, ở trong khu vực nguy cơ tứ phía nhưng vẫn bình thản đi bộ tiến về phía trước.

Phía sau lưng nam tử là một hàng dấu chân thật dài in trên bãi cát sa mạc, từ đó có thể đoán được hắn đã đi một quãng đường rất dài, trong thời gian rất lâu rồi.

"Đi xuống xem thế nào !" Ly Ngân nói với mình Mính Tiên Điểu.

Tốc độ Mính Tiên Điểu hạ xuống cực nhanh, từ trên độ cao ngàn thước đâm đầu lao xuống đất trong vòng vài giây, tốc độ kinh khủng y như thiên thạch xuyên phá bầu trời. Thế nhưng khi còn cách mặt đất vài chục thước, hai cánh của nó mạnh mẽ mở ra hóa giải tất cả lực lượng chấn động, nhẹ nhàng đáp xuống.

"Vù vù vù vù !" Mính Tiên Điểu hạ xuống đất tạo nên một cơn cuồng phong thổi tung phương viên hàng trăm thước.

Trận gió cát đập vào mặt nam tử trên người chồng chất vết thương kia, nhưng hắn không có ý định né tránh, mà vẫn sải bước nặng nề tiến về phía trước. Rõ ràng là Mính Tiên Điểu tạo thành khí lưu cuồng bạo không hề tạo thành ảnh hưởng gì đối với hắn.

"Xin hỏi có phải là Sở thiếu chủ?"

Ly Ngân cẩn thận dò xét nam tử kỳ lại này. Từ bề ngoài cho thấy hắn đã chiến đấu, chém giết trong đoạn thời gian rất dài, toàn bộ thân thể bị hành hạ đến mức thê thảm không nỡ nhìn. Vì thế Ly Ngân phải hỏi vô cùng thận trọng.

Gã nam tử chậm rãi ngẩng đầu lên, cặp mắt đen nhánh vô thần dần dần chuyển động, qua hồi lâu mới mở cái miệng khô khốc ra, dùng thanh âm khàn khàn mỏi mệt nói:

"Là ta !"

Toàn thân cơ hồ không có một lớp da nào đầy đủ, trên mặt dính đầy màu đen đặc quánh, nhìn qua tựa như một người may mắn sống sót bò ra từ trong đống thi thể, hài cốt.

Nhưng mà trong ánh mắt hắn tràn đầy khát vọng, tia sáng kiên định ẩn trong đó chưa bao giờ tắt.

Ly Ngân kinh ngạc nhìn người thanh niên trước mắt, trong lòng chợt sinh ra cảm giác dao động kỳ lạ, qua hồi lâu mới mở miệng hỏi:

"Sở thiếu chủ mới đi ra từ hậu Sa vực?"

"Hẳn là thế !"

Phạm vi hậu Sa vực căn bản không có giới hạn, bản thân Sở Mộ cũng không rõ ràng lắm mình đang ở vị trí nào trong hậu Sa vực.

Trong khoảng thời gian hai tháng này, có lẽ hắn đã một đường chém giết xuyên vào hậu Sa vực. Nếu không làm sao đụng phải nhiều chín đoạn Hồn sủng cấp thống lĩnh như vậy.

"Từ hậu Sa vực đi ra, ách, Không có nói đùa chứ?"

Ba gã Điện Quan khác cũng vừa hạ xuống trước mặt Sở Mộ, nghe thấy Ly Ngân nói chuyện với người này liền lộ vẻ quái dị.

Ba gã Điện Quan danh hiệu cấp tám này bây giờ còn không dám tự mình đột phá Mê giới cấp tám, không ngờ rằng người thanh niên thương tích đầy mình này dĩ nhiên lại đi ra từ hậu Sa vực.

"Sở thiếu chủ thật sự là long phượng của loài người." Ly Ngân cũng kinh ngạc rất lâu mới mở miệng nói được một câu.

"Có nước không?"

Sở Mộ không có để ý ánh mắt kinh ngạc của mấy người, chẳng qua là nhàn nhạt hỏi một câu.

Ly Ngân lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng lấy bình nước từ không gian giới chỉ ra, mở miệng nói:

"Cần dược tề chữa thương không? Trên người người bị thương rất nặng."

Sở Mộ lắc đầu, nhận lấy bình nước Ly Ngân đưa tới nhưng không vội uống, mà lại thi triển chú ngữ hồn ước.

Ly Ngân và ba gã Điện Quan nhìn thấy Sở Mộ hành động như thế đồng thời ngẩn người. Khi Sở Mộ hỏi nước thì tất cả mọi người cho rằng hắn đã khát tới cực điểm. Dù sao cái miệng hắn đã khô nứt hết rồi, đó là do trạng thái mất nước quá độ mới bị như thế.

"Đi thôi !” Sở Mộ mỏi mệt nói với Ly Ngân.

Ly Ngân gật đầu để cho Sở Mộ nhảy lên trên lưng Mính Tiên Điểu của mình.

"Vù vù vù vù !"

Mính Tiên Điểu vỗ cánh nhấc lên một trận bão cát cuồn cuộn, từ từ bay lên không trung, sau đó biến mất trên trời cao xanh thẳm.

Ba gã Điện Quan cũng khống chế Hồn sủng bay theo phía sau Mính Tiên Điểu, vẻ mặt bọn họ lộ ra mấy phần kỳ quái.

"Ly Ngân đại nhân để cho người khác ngồi trên người Mính Tiên Điểu của mình? Đó không phải là kiêng kỵ nhất của hắn sao?"

Một gã Điện Quan trong nhóm đề ra nghi vấn.

"Quả thật là kỳ lạ, lúc ban đầu thiếu chủ thứ tám còn tấm bé muốn cưỡi Mính Tiên Điểu nhưng Ly Ngân đại nhân vẫn lãnh đạm cự tuyệt.”

Ly Ngân thính lực rất tốt hiển nhiên đã nghe thấy mấy tên thuộc hạ nói chuyện. Hắn cố ý nhìn thoáng qua Sở Mộ đang nhắm mắt dưỡng thần trên lưng Mính Tiên Điểu, bỗng nhiên nở nụ cười khó hiểu.

Thân là một người thanh niên lại có thể bước vào hung địa trong Mê giới cấp tám lịch lãm, thân là một Hồn sủng sư trong lúc bị thương chồng chất, khát khô cổ họng nhưng việc đầu tiên nghĩ đến chính là Hồn sủng của mình. Ở trong mắt Ly Ngân đó mới là một Hồn sủng sư chân chính.

Trong một đại sảnh nội bộ Hồn Điện.

“Đã trở lại điều dưỡng rồi?" Vũ điện cầm một quyển sách trong tay, nhìn thoáng qua Ly Ngân nửa quỳ trước mặt mình, lạnh nhạt hỏi.

"Vâng, khi chúng ta đi tới hậu Sa vực đúng lúc nhìn thấy hắn đi ra." Ly Ngân cung kính hồi đáp.

"Hậu Sa vực?"

Vũ điện chủ buông quyển sách trên tay xuống, ánh mắt nhìn vào Ly Ngân lộ vẻ kinh ngạc.

"Thời điểm tìm được hắn thì trên người vết thương chồng chất không còn hình dáng, có lẽ đã chiến đấu trong thời gian rất lâu. Ngay cả ta cũng không thể tin nổi một người thanh niên lại dám lịch lãm trong hậu Sa vực. Vũ điện chủ, Hồn Điện chúng ta lại có thêm một quái tài rồi."

Ly Ngân thở dài một hơi, chậm rãi nói.

Vũ điện chủ nhớ lúc mình cấp nhiệm vụ cho Sở Mộ là ba tháng trước, lúc ấy Vũ điện chủ còn đang lo lắng Sở Mộ rốt cuộc có thể hoàn thành nhiệm vụ cấp tám hay không. Nhưng kết quả khiến cho Vũ điện chủ cảm thấy dở khóc dở cười chính là cái tên Sở thiếu chủ này hình như cũng … quá mức kinh khủng đi? Không ngờ cả gan chạy đến địa phương hung hiểm nhất Mê giới cấp tám rèn luyện, chẳng lẽ trong đầu hắn cảm thấy những địa phương khác trong Mê giới cấp tám không có tính khiêu chiến?

"Còn có nửa năm chính là đại hội Thiên Hạ Quyết diễn ra, Hồn Điện chúng ta xem như chắc chắn giành được một vinh quang tại bậc thang thứ ba rồi."

Vũ điện chủ nói xong lại cầm quyển sách lên.

Ly Ngân gật đầu, theo suy đoán của hắn thì vị Sở thiếu chủ này có thể trà trộn trong hậu Sa vực hiển nhiên là không có đối thủ ở bậc thang thứ ba.

Trở lại Hồn Điện, Sở Mộ dùng suốt bảy ngày tiến hành điều dưỡng mới từ từ khôi phục trở về trạng thái bình thường.

Đám Hồn sủng của hắn cũng thân mang trọng thương, may mà Ly Ngân cung cấp không ít dược tề chữa thương cao cấp giúp cho Hồn sủng hồi phục rất nhanh.

"Thiếu chủ, trong khoảng thời gian này ngươi tu luyện quá điên cuồng rồi, tiếp tục như vậy đoán chừng ngươi sẽ giống như Hồn Minh - Tần Dạ, biến thành một người hiếu chiến chỉ biết tàn sát và tàn sát, không còn biết chuyện gì khác."

Ly lão nhi đã tận mắt chứng kiến Sở Mộ điên cuồng như thế nào trong thời gian hai tháng, mà quá trình chém giết điên cuồng đó khiến cho trái tim Ly lão nhi cũng cảm thấy băng giá, rất khó tưởng tượng nổi trong nội tâm Sở Mộ tồn tại tín niệm thâm căn cố đế tới mức nào.

"Không có gì lớn, ta có thể khống chế được bản thân." Sở Mộ bình thản trả lời.

"Nhưng mà ngươi đừng có quên con ma quỷ trong thân thể kia, Bán Ma chính là một con quỷ máu tanh ưa thích giết chóc. Nếu tiếp tục như vậy rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, đến khi đó ngươi không thể khống chế nổi mình." Ly lão nhi vẫn cố gắng khuyên giải.

"Sẽ có một ngày, ta có thể hoàn toàn nắm giữ lực lượng Bán Ma." Sở Mộ vẫn bình chân như vại.

Cuộc chiến Ly thành giúp cho Sở Mộ nhận thức rõ ràng lực lượng Bán Ma khổng lồ tới mức nào. Sở Mộ biết mình không có cách nào khống chế Bán Ma là do bản thân mình bây giờ quá yếu. Một khi thực lực đầy đủ thì Sở Mộ tin tưởng mình tuyệt đối có năng lực tùy thời tùy khắc hóa thân Bán Ma, tùy ý nắm giữ lực lượng linh hồn ma diễm mà không cần kiêng kỵ thứ gì.

"Tốt lắm, đi trả nhiệm vụ thôi." Sở Mộ đứng dậy hoạt động gân cốt một chút, sau đó chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Sau khi đánh một trận với hoàng tộc Mặc Dã của Tần Dạ, Sở Mộ đã ý thức được hồn trang vô cùng trọng yếu. Sở Mộ bây giờ không có cách nào tăng cường đẳng cấp chiến lực cho Mặc Dã, nhưng hoàn toàn có thể thông qua hồn trang để đạt được hiệu quả như ý.

Bây giờ cấp sáu hồn trang hầu như không có hiệu quả đối với Chiến Dã, Chiến Dã đã tăng cường đẳng cấp chiến lực lên tới chuẩn quân chủ, nhưng cộng thêm trang bị chỉ mới miễn cưỡng tiếp cận sơ đẳng quân chủ, mức độ tăng cường quá ít.

Dựa theo Sở Mộ đoán chừng, Chiến Dã trang bị cấp bảy hồn trang khẳng định chiến lực sẽ trực tiếp đạt tới sơ đẳng quân chủ. Hơn nữa Chiến Dã có sáu lần sinh mệnh lực, Đoạn Chi Trọng Sinh cùng với Dũng Triết Chi Tâm, dưới tình huống chiến đấu cùng giai đoạn thì Chiến Dã dư sức đánh bại trung đẳng Hồn sủng cấp quân chủ.

"Thiếu gia, có người tìm ngài." Giai Tĩnh từ xa vội vàng chạy tới, và thở gấp vừa nói.

"Là hai người trước kia ta dặn dò hả?"

Ánh mắt Sở Mộ sáng lên, chẳng lẽ là Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh đã tới Thiên Hạ thành.

"Không phải, người kia tự xưng là thành viên Liệp sủng hội, hắn nói đã chờ ngài hơn một tháng rồi, còn nói ngài nhát gan không dám tái chiến với hắn." Giai Tĩnh nhanh chóng hồi đáp.

"À, là vậy hả?”

Hai mắt Sở Mộ lại ảm đạm xuống, khoát tay áo nói với Giai Tĩnh”

"Nói rằng ta không có ở đây."

Lạc Bành đã không thể làm cho Sở Mộ có hứng thú chiến đấu, cho nên hắn không muốn lãng phí thời gian của mình.

"Sở Thần, ta biết ngươi ở bên trong."

Bỗng nhiên một thanh âm thiếu niên từ ngoài cửa truyền vào.

Giai Tĩnh nhìn Sở Mộ, do dự hồi lâu không biết nên làm gì.

Sở Mộ đau đầu vuốt vuốt huyệt thái dương trên đầu, suy nghĩ một chút rồi mới quyết định:

“Quên đi, đánh thì đánh, cũng có thể nhân cơ hội nhìn xem mình đã tăng cường thực lực bao nhiêu rồi.”

Sở Mộ đi tới mở cửa liền nhìn thấy thiếu niên Đằng Hải đứng ở trước mặt, trên mặt thiếu niên này có mấy phần quật cường và không cam lòng.

"Tại sao ngươi trốn ở chỗ này, có phải là biết Lạc Bành tăng cường thực lực mãnh liệt trong khoảng thời gian này, vì thế không dám đánh một trận với hắn?" Đằng Hải thở phì phò tức giận nói.

"Người khác đâu?"

Sở Mộ cũng lười giải thích với tên tiểu tử này, nhàn nhạt hỏi.

"Trên chiến trường bên ngoài điện, ta bây giờ đi tỷ tỷ, hừ hừ, nếu như ngươi lùi bước sau này đừng có danh hiệu thành viên Hồn Điện ra làm xấu mặt." Đằng Hải mở miệng nói.

"Giai Tĩnh, dẫn đường !"

Sở Mộ nói vô cùng dứt khoát.

"À, vâng !"

Giai Tĩnh vội vàng gật đầu, đi trước dẫn đường cho Sở Mộ.

Giai Tĩnh đã làm thiếp thân thị nữa của Sở Mộ ba tháng, thật ra nàng cực kỳ tò mò đối với hết thảy mọi chuyện xung quanh Sở Mộ. Bây giờ nam tử này chuẩn bị chiến đấu cho nên trong lòng nàng sinh ra cảm giác hưng phấn, dù sao hắn đã hoàn thành nhiệm vụ cấp tám, thanh niên đồng lứa trong Hồn Điện làm được điều đó chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.

Đằng Hải biết Đình Lan đang ở trong Hồn Điện, nóng lòng giúp Lạc Bành đoạt lại tôn nghiêm trước mặt tỷ tỷ. Cho nên Sở Mộ vừa tiếp nhận khiêu chiến, Đằng Hải khẩn cấp chạy đi gọi Đình Lan đến xem cuộc chiến.

"Chuyện gì mà vội vã như vậy?" Đình Lan mỉm cười hỏi đệ đệ.

"Lạc Bành và Sở Thần đối chiến rồi."

Đằng Hải trực tiếp lôi kéo Đình Lan ra khỏi phòng.

"Ta đang bận ít chuyện của Phược Phong Điện, một mình ngươi đi xem cuộc chiến vậy." Đình Lan cũng không có hứng thú đối với chuyện này.

"Không được, ngươi nhất định phải đi." Đằng Hải đã có vẻ kích động.

Đằng Hải phụng mệnh Lạc Bành dặn dò nhất định phải mời Đình Lan tới. Nếu không làm thế nào mới cho nàng thấy hắn đã phấn đấu tới mức nào trong ba tháng qua.

Đình Lan khẽ nhíu mày, cặp mắt mỹ lệ đột nhiên trở nên lãnh đạm.

Đằng Hải nhận thấy thái độ Đình Lan biến hóa, trong lòng cũng sợ hãi vội vàng buông lỏng tay, không dám lôi kéo Đình Lan nữa.

Đằng Hải biết tính cách Đình Lan, nàng bình thời ôn nhu nhĩ nhã, hiền lành hào phóng, là một vị tỷ tỷ hoàn mỹ. Nhưng một khi nàng lộ ra ánh mắt lãnh đạm cũng có nghĩa là nàng tức giận, một khi nàng tức giận sẽ rất là đáng sợ.

Đằng Hải không dám nói lời nào, có chút sợ hãi nhìn Đình Lan.

"Quên đi, dẫn đường đi !"

Đình Lan thấy Đằng Hải bày ra cái bộ dáng này khẽ thở dài một hơi, chậm rãi thay đổi tâm tình của mình lại, dần dần trở về thái độ nhu hòa như trước.

"Sở Thần? Hẳn là cái tên nam tử kia."

Đình Lan thấp giọng tự nhủ. Trên thực tế nàng cải biến chủ ý đi xem cuộc chiến tuyệt đối không phải vì Lạc Bành, mà là do nam tử thần bí làm cho nàng cảm thấy vài phần hứng thú.

Sở Mộ đi theo Giai Tĩnh dẫn đường tiến vào một chiến trường trống trải trong khu vực do Hồn Điện quản lý.

Liệp sủng hội Lạc Bành lúc này đã đứng ở chính giữa chiến trường, khi hắn nhìn thấy Sở Mộ xuất hiện ánh mắt liền sáng lên, trên mặt lặng lẽ nở nụ cười tràn đầy tự tin.

"Rốt cuộc cũng xuất hiện, còn tưởng rằng hắn đã trốn chết trong Hồn Điện luôn chứ !"

Một gã thành viên danh hiệu cấp bảy Hội Chấp của Liệp sủng hội, đi tới trợ uy cho Lạc Bành cười nói.

Thành viên Liệp sủng hội đi tới xem cuộc chiến tổng cộng có bốn người, ba người là thanh niên cao thủ có giao hảo tốt với Lạc Bành. Bọn họ đều cố gắng phấn đấu vì huy chương vinh quang tại bậc thang thứ ba, lần này bọn họ và Lạc Bành tạo thành đội ngũ cùng nhau dự thi Thiên Hạ Quyết.

Một người nữa chính là thanh niên đỉnh phong Uông Húc thi đấu tại bậc thang thứ hai. Lần này Uông Húc đi tới Hồn Điện là có chuyện khác, đúng lúc nghe nói người trước kia đánh bại Lạc Bành là Sở Thần vừa mới quay trở lại Hồn Điện, trong lúc nhàn hạ vô sự liền ngồi trên khán đài tham quan trận tỷ thí này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Vii0728
13 Tháng tám, 2022 15:57
uyên thú tộc là loại thú nào vậy mọi người
sliver
11 Tháng tám, 2022 18:02
lki9098u9. 9on
sliver
11 Tháng tám, 2022 18:02
l8u8p98om9iogb9b jph.ohloon.8k n ohhnj
sliver
11 Tháng tám, 2022 18:01
m0n9n9pknm 8
sliver
11 Tháng tám, 2022 18:01
i
Amagedon
17 Tháng tư, 2022 07:34
sao thiếu mất mấy trăm chương
TranNgocKimNgan
12 Tháng hai, 2022 19:11
làm ơn ra phần 2 đi mà tui chờ mấy năm ròng rã rồi huhu
Hieu Le
25 Tháng mười hai, 2021 19:33
ủa 114 sang 115 là sao
Hieu Le
24 Tháng mười hai, 2021 20:13
đoạn đầu t cứ nghĩ tới pokemon :))
kage1
04 Tháng mười, 2021 23:26
có truyện nào như vậy không cho mình xin đi
Hàn Thiên
19 Tháng sáu, 2021 21:35
Olympus r***
TuKii
10 Tháng sáu, 2021 20:28
Nói ít ý nhiều: Lớn!
Hoàng Minh
09 Tháng hai, 2021 16:16
rơi nước mắt c486 luôn
Ngọc Trường
16 Tháng mười một, 2020 10:38
từ 114 nhảy phát mấy trăm chương thì ai mà đọc dc
Hieu Le
31 Tháng mười, 2020 05:17
sao k ai làm đồng nhân về bộ sủng mị này nhỉ
Nguyễn Ngọc
18 Tháng chín, 2020 09:45
Tên đủ có 1 chữ là Loạn Chính là tác giả viết Toàn chức pháp sư, mục long sư
Hửu Lộc
14 Tháng chín, 2020 17:06
ông nghỉ 1tr bên trung lớn lắm à :)
Thắng Lê
30 Tháng bảy, 2020 06:56
Một bộ truyện không xuất sắc nhưng đủ để cho hơn 1tr người đọc bên trung yêu cầu tác sửa đổi chương kết. không xuất sắc nhưng lại là bộ truyện đầu tiên mở ra hệ thống sủng vật lưu. Nếu đây không phải là bộ truyện sủng vật lưu xuất sắc thì mình cũng không biết bộ nào xuất sắc nữa.
06021219
18 Tháng bảy, 2020 22:51
mucj long suw
Alviss88
26 Tháng sáu, 2020 18:02
bộ gì vậy bạn??
Alviss88
26 Tháng sáu, 2020 17:57
tên đầy đủ tác giả lảo Loạn là gì bạn
leolazy
12 Tháng tư, 2020 17:03
Pokemon bản 16+, cũng đủ hay để giết thời gian, nhưng không đủ để gọi là xuất sắc!
Võ Việt
04 Tháng tư, 2020 08:40
giờ mới biết Ngư đích thiên không chính là lão Loạn @@!
グエン トラン
17 Tháng ba, 2020 06:58
Tác viết bộ mới Sủng Vật Lưu nữa kìa, lần này toàn pet Rồng
Ruan.Yu
25 Tháng hai, 2020 14:56
Đọc mấy năm rồi, giờ vẫn ám ảnh không quên được.
BÌNH LUẬN FACEBOOK