Mục lục
[Dịch] Sủng Mị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vù vù vù vù !"

Ma diễm màu bạc bốc cháy kịch liệt, thoáng cái đã bao phủ toàn bộ cơ thể Yêu Linh.

"Tê tê !"

Đầu Yêu Linh kia kêu lên thảm thiết, thân thể chật vật giãy dụa cố gắng thoát ra khỏi bàn tay Sở Mộ.

Chỉ có điều chung quanh thân thể nó không chỉ tồn tại ma diễm, mà còn có lực lượng không gian Dị hệ chèn ép. Vì thế, mặc kệ nó giãy dụa thế nào cũng chỉ là vô ích mà thôi.

"Ầm !”

Bỗng nhiên cơ thể Yêu Linh nổ tung.

Xương cốt, huyết tương, nội tạng bắn ra bốn phía, đỉnh đầu dữ tợn lăng lông lốc tới dưới chân Chu Triêu.

Ánh mắt Chu Triêu co rụt lại, thần sắc vừa kinh vừa giận.

Bởi vì đó là chủ sủng Oán Nhận Yêu Linh tối cường của hắn.

Thực lực Oán Nhận Yêu Linh mạnh hơn Nữ Hoàng Thiên Đình Xà rất nhiều, lân giáp trên người cũng cứng rắn dị thường. Thậm chí Hùng Mạt Mạch Lăng gọi ra Thái Thản cự nhân cũng không có cách nào giết được nó.

Thế mà bây giờ thi thể Oán Nhận Yêu Linh đã biến thành vô số mảnh vụn nằm rải rác dưới chân hắn.

Một tia hàn ý bỗng nhiên chạy dọc sống lưng khiến cho Chu Triêu run rẩy sợ hãi, hắn ngẩng đầu nhìn tới người thanh niên lúc này đã thay đổi thành hình thái hoàn toàn khác.

Ma nhân, Ngân Sắc Ma nhân?

Rõ ràng chỉ là một người thanh niên có thể tùy ý xâm lược, tại sao hiện ra ở trước mặt hắn lại là Ma nhân?

Chu Triêu đã từng đi xuyên qua Ám Thiên Hải thế giới, tận mắt nhìn thấy không ít sinh vật cấp chúa tể. Thậm chí có một lần hắn dựa vào Oán Nhận Yêu Linh chạy trốn dưới trảo của một đầu Thú hệ Hồn sủng cấp chúa tể.

Chính vì đã có kinh nghiệm khắc cốt minh tâm, cho nên cuộc đời hắn không thể nào quên được sinh vật cấp chúa tể đáng sợ cỡ nào. Đồng thời bản thân Chu Triêu cũng biết rõ chênh lệch thực lực song phương như trời với vực.

"Cấp chúa tể? Đây không phải là sự thật !”

Tinh thần Chu Triêu suy sụp trong nháy mắt.

Khuôn mặt đối diện hắn đang bốc cháy ma diễm màu bạc, chỉ khi nào Hồn sủng Bạch Yểm Ma đạt tới cấp chúa tể mới nhận được loại lực lượng kinh khủng này.

"Ngươi… ngươi là ai? Tại sao ngươi lực lượng lại có cấp chúa tể ?"

Chu Triêu chỉ vào mặt Sở Mộ, điên cuồng hét lớn.

Mười mấy năm qua, hắn vẫn luôn sống trong bóng tối là vì né tránh sự kiện Phong Khẩu. Mà cái người gây ra chuyện này chính là cường giả cấp chúa tể.

Hắn hao hết tâm tư xuyên qua Ám Thiên Hải là muốn thoát khỏi cuộc sống như thế, hi vọng có thể tìm ra con đường đặc thù đột phá bình cảnh đế hoàng. Nhưng cuối cùng hắn đã thất bại trở về.

Nếu không có cách nào tiến vào hàng ngũ cường giả cấp độ này, cả đời hắn sẽ phải vĩnh viễn sống trong bóng tối, không dám ló mặt nhìn người.

Vì thế khát vọng trong lòng hắn càng ngày càng lớn, giống như tù nhân bị giam trong tù ngục khát vọng có một ngày được thấy ánh mặt trời. Cuộc sống cả ngày lúc nào cũng thấp thỏm lo âu, không ngừng chạy trốn, né tránh khiến cho đầu óc hắn như muốn phát điên.

Nhưng mà loại lực lượng hắn nằm mơ cũng muốn có, trăm phương ngàn kế truy cầu lại xuất hiện trên người một gã nam tử hơn hai mươi tuổi.

Sở Mộ không nói lời nào, chậm rãi đi tới trước mặt lão giả Chu Triêu.

Sở Mộ nở nụ cười tràn đầy miệt thị, thản nhiên nói:

“Trân trọng giới thiệu với các hạ, tại hạ là Bán Ma Sở Mộ.”

Ma diễm màu bạc nhẹ nhàng bốc cháy cách Chu Triêu không tới năm thước, vào lúc này hắn đã cảm nhận được mùi vị tử vong tới gần.

Tròng mắt Chu Triêu giãn to ra, sợ hãi tột độ khiến hắn quên mất triệu hoán Hồn sủng. Hoặc có thể là hắn biết cho dù gọi ra Hồn sủng cũng chỉ là hành động vô ích.

Tất cả Hồn sủng của hắn cộng lại cũng không thể nào ngăn cản Bán Ma cấp chúa tể. Hiện tại trong đầu hắn vốn không có ý định đối kháng.

"Sở Mộ… Sở Mộ? Ngươi là cái tên có thể tự chủ Bán Ma hóa, Thiên Hạ Cảnh Vương ?"

Chu Triêu lập tức nhớ lại cái tên này.

Cho dù tại Thiên Hạ Cảnh hay là Vạn Tượng Cảnh, hẳn là không ai không biết cái tên Sở Mộ này.

Bởi vì hắn là tồn tại biến dị duy nhất trong lĩnh vực Hồn sủng sư.

Nhìn thấy Bán Ma hiện ra ở trước mắt mình, nội tâm Chu Triêu rung động khó thể hình dung. Bởi vì hắn biết Bán Ma Sở Mộ còn sống nhất định sẽ có thực lực sánh ngang với Minh chủ Hồn Minh.

Sở Mộ đưa tay ra nắm lấy đỉnh đầu Chu Triêu, từ từ nhấc lên không trung.

"Ta có vài vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi tốt nhất là trả lời thật chi tiết và chính xác. Ít nhất có thể được chết thống khoái một chút !"

Giọng nói Sở Mộ như lưỡi đao sắc bén đâm thẳng vào linh hồn Chu Triêu.

Lúc này Chu Triêu yếu ớt như một gã thư sinh trói gà không chặt, hắn già nua, nhỏ yếu không có năng lực phản kháng chút nào.

"Ban đầu tại sao Minh chủ tiến hành sự kiện Phong Khẩu?"

Sở Mộ mở miệng dò hỏi.

Hai tròng mắt Chu Triêu lập tức co rụt lại, sau đó nhanh chóng ảm đạm xuống.

"Ta... ta không trả lời được !"

Chu Triêu hiển nhiên không dám nói. Bởi vì linh hồn hắn còn có một đạo ấn ký độc ác, bất kỳ lúc nào cũng khiến cho hắn thần hình câu diệt.

"Dùng phương thức nào đó mà ngươi có thể trả lời !"

Sở Mộ biết lời thề linh hồn cũng có phương pháp né tránh, lần này Chu Triêu trốn không thoát.

"Ta trả lời không được, ta trả lời không được !"

Chu Triêu sợ hãi lắc đầu lia lịa, quãng hai mươi năm qua hắn không dám sống dưới ánh mặt trời là vì nguyên nhân này. Hắn tình nguyện bị Sở Mộ giết chết chứ không dám nói ra một câu, bởi vì Minh chủ Hồn Minh đáng sợ hơn Bán Ma nhiều lắm.

Bàn tay Sở Mộ từ từ bốc lên ma diễm, sau đó xuyên qua thân thể Chu Triêu thiêu đốt linh hồn hắn.

Toàn thân Chu Triêu lập tức co giật liên hồi, nhưng mặc cho linh hồn ma hành hạ cỡ nào, trong tâm khảm hắn vẫn tồn tại một loại sợ hãi không tên. Cho dù đã trôi qua mấy chục năm vẫn không ngừng lớn mạnh, đây cũng là nguyên nhân tâm tính Chu Triêu bị lệch lạc, không còn suy nghĩ và phản ứng giống như người bình thường.

"Ngươi sống quá đáng buồn, đáng tiếc rồi. Sống sót như vậy còn có ý nghĩa gì chứ ?"

Sở Mộ đã nhìn thấu suy nghĩ của Chu Triêu, chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ.

Sở Mộ đã biết mình không thể moi ra được tin tức gì từ miệng Chu Triêu. Một người bị sợ hãi bao phủ hai mươi năm đã thấm sâu vào trong xương cốt, trên đời này hẳn là không có loại cực hình nào làm cho hắn sợ hãi nữa.

Sự tình đã biến thành như vậy, Chu Triêu đã không còn giá trị sống sót.

Sở Mộ quay đầu lại nhìn thoáng Diệp Khuynh Tư, mở miệng hỏi:

"Hắn là kẻ thù của ngươi !"

"Giết… giết hắn đi !"

Diệp Khuynh Tư thấp giọng nói.

Mặc dù Chu Triêu không tiết lộ tin tức gì, nhưng Diệp Khuynh Tư đã biết được vì sao hắn năm đó phản bội lão sư Ứng Vinh, nhiêu đó đã đủ với nàng rồi.

Hơn nữa, kẻ thù chân chính lại là Minh chủ Hồn Minh, nói thật ra bản thân Chu Triêu cũng là kẻ bị hại.

Cho đến tận lúc này nàng vẫn khó thể tưởng tượng nổi Chu Triêu vì sợ hãi người kia mới quyết định trốn chui trốn nhủi hơn hai mươi năm, quanh năm suốt tháng không dám ló mặt ra ngoài.

Sở Mộ khẽ gật đầu, linh hồn ma diễm bùng cháy mãnh liệt thiêu đốt cơ thể và linh hồn Chu Triêu.

Sở Mộ không cần thiết tiếp tục hành hạ Chu Triêu, bởi vì hắn đã bị sợ hãi tàn phá nửa tàn rồi. Thậm chí thống khổ do linh hồn ma diễm mang đến cũng không thể tạo ra bao nhiêu uy hiếp đối với Chu Triêu. Có lẽ tử vong lại là một biện pháp giải thoát bình an và nhẹ nhàng dành cho hắn.

"Không nên vọng tưởng đối kháng với người kia... không nên vọng tưởng..."

Ma diễm từ trong cổ họng Chu Triêu trào ra, thanh âm của hắn dần dần yếu ớt.

Diệp Khuynh Tư đứng sau lưng Sở Mộ, lẳng lặng nhìn kẻ thù của mình bị ma diễm đốt cháy. Chẳng biết tại sao Diệp Khuynh Tư không có cảm giác trút được gánh nặng, ngược lại bên tai vẫn lượn lờ câu nói của Chu Triêu.

Minh chủ Hồn Minh đến tột cùng cường đại tới mức nào lại có thể khiến cho một cường giả đỉnh cấp sợ hãi như thế?

Trên thực tế, Chu Triêu chỉ là tay sai và kẻ bị hại. Hung thủ giết hại Ứng Vinh chính là cái tên Minh chủ thần bí kia. Nhưng nàng có năng lực báo thù không? Cảm giác thù hận và bất lực hòa trộn vào nhau nặng như núi, khiến cho nàng hít thở cực kỳ khó nhọc.

Trong lòng Sở Mộ suy nghĩ tương tự Diệp Khuynh Tư, thấy bộ dạng Chu Triêu thất hồn lạc phách như thế rất dễ tưởng tượng ra Minh chủ Hồn Minh đáng sợ cỡ nào.

Ma diễm từ từ rút lui, Sở Mộ giải trừ trạng thái Bán Ma.

Hắn xoay người đi lại gần Diệp Khuynh Tư, thấy nàng vẫn đang thất thần trầm tư mới hỏi một câu:

“Nghĩ chuyện gì ?"

"Ngươi bây giờ đã có thể tự nhiên chuyển hóa giữa hai trạng thái Bán Ma và nhân loại ? Không còn bị linh hồn nhiệt độ ảnh hưởng ?"

Diệp Khuynh Tư mở miệng hỏi.

Sở Mộ không muốn nói quá rõ về chuyện tình của Trữ Mạn Nhi, chỉ lắc đầu nói:

"Đã được bia khóc hóa giải !"

Trên thực tế, bia khóc chỉ có tác dụng thức tỉnh linh hồn Sở Mộ, còn vấn đề linh hồn nhiệt độ Bán Ma hóa lại là một nguyên nhân khác.

Bởi vì Sở Mộ bây giờ đã là Bán Ma, không còn thuộc phạm trù nhân loại nữa.

"À? Khuynh Tư, mặt của nàng ?"

Sở Mộ bỗng nhiên trợn mắt nhìn Diệp Khuynh Tư. Bởi vì hắn phát hiện làn da vốn đen thui, sẹo lồi sẹo lõm chẳng biết từ lúc nào biến thành trắng nõn như ngọc, nhẵn nhụi như lụa đào.

Diệp Khuynh Tư bối rối sửa mặt nạ của mình lại, trước khi khuôn mặt nàng hoàn toàn khôi phục. Cho dù thế nào đi nữa, nàng cũng kiên quyết không cho Sở Mộ thấy mặt của mình, một mảnh da cũng không được.

"Ý của ta là… mặt của nàng hình như khôi phục. Lúc nãy ta thấy được làn da bình thường, ha ha !"

Tâm tình Sở Mộ lập tức nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, lúc này mới mở miệng đùa giỡn một câu.

"Ngươi… ngươi đừng hòng gạt ta !"

Diệp Khuynh Tư vẫn lắc đầu, bộ dạng có chết cũng không tin lời Sở Mộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Vii0728
13 Tháng tám, 2022 15:57
uyên thú tộc là loại thú nào vậy mọi người
sliver
11 Tháng tám, 2022 18:02
lki9098u9. 9on
sliver
11 Tháng tám, 2022 18:02
l8u8p98om9iogb9b jph.ohloon.8k n ohhnj
sliver
11 Tháng tám, 2022 18:01
m0n9n9pknm 8
sliver
11 Tháng tám, 2022 18:01
i
Amagedon
17 Tháng tư, 2022 07:34
sao thiếu mất mấy trăm chương
TranNgocKimNgan
12 Tháng hai, 2022 19:11
làm ơn ra phần 2 đi mà tui chờ mấy năm ròng rã rồi huhu
Hieu Le
25 Tháng mười hai, 2021 19:33
ủa 114 sang 115 là sao
Hieu Le
24 Tháng mười hai, 2021 20:13
đoạn đầu t cứ nghĩ tới pokemon :))
kage1
04 Tháng mười, 2021 23:26
có truyện nào như vậy không cho mình xin đi
Hàn Thiên
19 Tháng sáu, 2021 21:35
Olympus r***
TuKii
10 Tháng sáu, 2021 20:28
Nói ít ý nhiều: Lớn!
Hoàng Minh
09 Tháng hai, 2021 16:16
rơi nước mắt c486 luôn
Ngọc Trường
16 Tháng mười một, 2020 10:38
từ 114 nhảy phát mấy trăm chương thì ai mà đọc dc
Hieu Le
31 Tháng mười, 2020 05:17
sao k ai làm đồng nhân về bộ sủng mị này nhỉ
Nguyễn Ngọc
18 Tháng chín, 2020 09:45
Tên đủ có 1 chữ là Loạn Chính là tác giả viết Toàn chức pháp sư, mục long sư
Hửu Lộc
14 Tháng chín, 2020 17:06
ông nghỉ 1tr bên trung lớn lắm à :)
Thắng Lê
30 Tháng bảy, 2020 06:56
Một bộ truyện không xuất sắc nhưng đủ để cho hơn 1tr người đọc bên trung yêu cầu tác sửa đổi chương kết. không xuất sắc nhưng lại là bộ truyện đầu tiên mở ra hệ thống sủng vật lưu. Nếu đây không phải là bộ truyện sủng vật lưu xuất sắc thì mình cũng không biết bộ nào xuất sắc nữa.
06021219
18 Tháng bảy, 2020 22:51
mucj long suw
Alviss88
26 Tháng sáu, 2020 18:02
bộ gì vậy bạn??
Alviss88
26 Tháng sáu, 2020 17:57
tên đầy đủ tác giả lảo Loạn là gì bạn
leolazy
12 Tháng tư, 2020 17:03
Pokemon bản 16+, cũng đủ hay để giết thời gian, nhưng không đủ để gọi là xuất sắc!
Võ Việt
04 Tháng tư, 2020 08:40
giờ mới biết Ngư đích thiên không chính là lão Loạn @@!
グエン トラン
17 Tháng ba, 2020 06:58
Tác viết bộ mới Sủng Vật Lưu nữa kìa, lần này toàn pet Rồng
Ruan.Yu
25 Tháng hai, 2020 14:56
Đọc mấy năm rồi, giờ vẫn ám ảnh không quên được.
BÌNH LUẬN FACEBOOK