"Ta cũng muốn tắm nha !"
Trữ Mạn Nhi nghe thấy tiếng nước chảy bỗng nhiên nhảy bật lên, chạy ào ào vào trong phòng tắm.
"Rào rào rào !”
Sở Mộ ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, thanh âm nước chảy truyền vào trong tai rõ ràng, tựa hồ dã nha đầu trực tiếp nhảy vào trong hồ nước nóng.
Sau đó hai nữ tử trêu chọc cười đùa ầm ĩ cả lên.
"Ha ha, thân thể tỷ tỷ mềm mại nha! Thật trơn, thật to aa...a...!"
"Nha đầu, không cho bóp !"
Bỗng nhiên Uyển Trữ hô lên một tiếng.
"Tại sao của người ta nhỏ như vậy chứ?"
"Quỷ nha đầu, có tin tỷ tỷ ném ngươi ra ngoài cửa sổ không?"
"Ca ca, ca ca, mau tới hỗ trợ, tỷ tỷ khi dễ ta !"
Sở Mộ còn chưa kịp tĩnh tu đã bị hai nàng quấy phá không thể tập trung tinh thần, hắn chỉ biết cười khổ mở mắt nhìn dòng nước chảy ra ngoài phòng.
Xem ra bọn họ không tắm rửa xong thì mình đừng mong yên ổn tu luyện.
Tối trời gió lớn hiển nhiên là thời cơ giết người cướp của tốt nhất.
Đèn dầu trong thôn le lói chực tắt, chỉ có hai cái lồng đen to ở ngoài thôn làm dấu hiệu cho nhóm Hồn sủng sư biết đường đi tới.
"Vụt vụt vụt !”
Phía bên kia sườn núi tối đen như mực, mười thân ảnh lướt đi xuyên qua rừng cây.
"Là nơi này hả?"
Một bóng đen quanh quẩn ở giữa không trung, lạnh lùng nói.
"Hoàn toàn chính xác, thế nhưng trong thôn có không ít người."
Gã thám báo vội vàng hồi đáp.
"Càng tốt !"
Hai tròng mắt gã nam tử trung niên lóe lên hàn quang.
"Đại nhân, ý của ngài là …?"
"Ngụy trang thành yêu thú trong Cấm Vực đột kích, giết thêm một số người cũng không quan hệ. Nhưng nhất định phải lưu lại một người sống."
Nam tử trung niên nói.
Người này chính là Chu Hạo Đình được phái đi truy sát Sở Mộ, Chu Triêu đã dặn dò kỹ lưỡng phải giết hai người này rồi ngụy trang hoàn cảnh thật tốt. Không được để cho Hồn Điện tìm ra chứng cứ.
Thật ra hai phe đã chính thức khai chiến, ngụy trang giết người cũng không cần thiết lắm. Nhưng thân phận Sở Mộ và Uyển Trữ công chúa quá cao, sự tình liên hệ quá lớn. Chu Triêu sợ rằng Hồn Điện sẽ điên cuồng trả thù, quãng đời sau này của hắn cũng không có một ngày yên lặng.
"Mấy người các ngươi, dẫn bộ lạc phía nam Mê giới tới đây, động tác phải nhanh !"
Chu Hạo Đình ra lệnh cho đám thuộc hạ.
"Vâng !"
Mấy gã áo đen nhận lệnh khống chế Dực hệ Hồn sủng nhanh chóng bay về phía nam.
"Đại nhân, giết mấy người không cần thiết phí nhiều công sức như vậy?"
Trương Hà cảm thấy ngạc nhiên, mở miệng dò hỏi.
Trương Hà là thành viên của Tam Thập Nhị Ngân, theo ý nghĩ của hắn thì tự mình cũng có thể đối phó Sở Phương Trần. Thế nhưng, Chu Hạo Đình vốn là cường giả đế hoàng đỉnh phong lại không chịu xuất thủ, lúc này sử dụng mưu kế chẳng phải là lãng phí thời gian.
"Chỉ là bảo đảm không xảy ra sai lầm mà thôi, Sở Phương Trần phải chết càng sớm càng tốt. Nếu không, trong tương lai không xa Hồn Minh chúng ta sẽ bị uy hiếp."
Chu Hạo Đình nói.
Trương Hà gật đầu, không nói gì nữa, ánh mắt ngó chừng nhà trọ giữa thon, âm thầm cười lạnh:
"Sở Phương Trần, chỉ có thể nói ngươi quá mức bộc lộ tài năng rồi. Cả gan Hồn Minh đối nghịch không có một người nào có kết quả tốt."
Thời gian quá nửa đêm, bỗng nhiên có tiếng dã thú gầm rống từ đàng xa truyền đến, thanh âm phá vỡ thôn trang yên tĩnh.
"Ùng ùng ùng ~!"
Mặt đất và dãy núi bắt đầu chấn động, phòng ốc, nhà cửa bằng gỗ cũng lắc lư từng đợt.
"Chuyện gì xảy ra ?"
"Là thú họa sao?"
"Trời đất, hình như có một đàn yêu thú đang lao tới !"
"Còn không mau trốn !"
"Bộ lạc tập kích, mọi người chạy mau a...aa !"
Cả thôn trang nhất thời huyên náo hỗn loạn, những Hồn sủng sư đang nghỉ ngơi trong phòng vội vàng triệu hồi Hồn sủng bỏ chạy theo hướng ngược lại.
Bên trong nhà trọ giữa thôn, gã tiểu nhị hấp tấp chạy tới gõ cửa từng phòng, mở miệng thét to:
"Mấy vị đại nhân, chạy mau! Bộ lạc nam Cấm Vực phát động tập kích, không đi nữa sẽ mất mạng đó !"
Bên trong phòng, Uyển Trữ công chúa và Trữ Mạn Nhi thần sắc mông lung, mở mắt nhìn sang Sở Mộ ngồi trên ghế suốt cả đêm.
"Đám người kia cũng chịu khó ghê !"
Sở Mộ quả thật không ngờ rằng bọn họ lại dẫn cả bộ lạc Hồn sủng tới đây chỉ vì một mình hắn.
Thế nhưng, chuyện này cũng tốt. Thế cuộc càng hỗn loạn lại càng có lợi cho Sở Mộ thanh trừ bọn họ.
"Sở công tử, đã xảy ra chuyện gì?"
Uyển Trữ nghe thấy tiếng kêu sợ hãi bên ngoài thôn, từ từ trấn định tinh thần lại, mở miệng hỏi.
"Bộ lạc tiến công, hẳn là thủ hạ Chu Triêu giở trò quỷ. Ngươi triệu hồi Mính Tiên Điểu dẫn chúng ta bay về phía bắc, đoán chừng bọn họ sẽ đuổi theo."
Sở Mộ cười nói.
Uyển Trữ gật đầu, dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo rồi niệm chú ngữ triệu hoán Mính Tiên Điểu.
"Nghệ !"
Mính Tiên Điểu vỗ cánh phá vỡ mái nhà, chở ba người Sở Mộ tiến vào màn đêm thăm thẳm.
Sở Mộ cố ý đánh giá hoàn cảnh thôn trang, lúc này mới phát hiện bộ lạc Hồn sủng đã đến gần cổng thôn. Hiện tại đang vây công mấy gã Hồn sủng sư lạc đàn.
Dưới tình huống này không thể nào bận tâm đến người khác, đám người kia mạnh ai nấy chạy, mấy gã xui xẻo chạy trốn đầu tiên lại bị đàn yêu thú bao vây kín mít. Mấy trảo lướt qua lập tức xé xác bọn họ thành từng mảnh vụn, mùi máu tươi khiến cho chúng nó càng thêm hung hãn.
Không có người nào chú ý tới Uyển Trữ công chúa khống chế Mính Tiên Điểu bay về phía bắc, sau đó lại có mấy đạo thân ảnh từ trong rừng cây phóng ra đuổi theo.
Đêm tối phủ kín núi non, rừng cây âm u mù mịt, dùng mắt thường chỉ có thể thấy được đường viền bên ngoài sơn mạch. Mính Tiên Điểu vỗ mạnh hai cánh dần dần tăng tốc.
Một lúc sau, từ trong khe núi đột nhiên xuất hiện một bóng đen khổng lồ bổ nhào tới cản đường Mính Tiên Điểu.
"Trương Hà !"
Uyển Trữ công chúa nhận ra gã nam tử ngồi trên lưng Dực hệ Hồn sủng kia.
"Thì ra công chúa vẫn còn nhớ ta. Chẳng lẽ nàng có ý tứ khác đối với Trương mỗ ?"
Khóe miệng Trương Hà nở nụ cười bỉ ổi, ánh mắt thuận thế nhìn xuống đánh giá thân thể Uyển Trữ không hề kiêng kị.
Trương Hà không thèm che mặt, bởi vì lần này Sở Mộ và Uyển Trữ công chúa tuyệt đối không thể nào còn sống quay về.
"Đừng nhiều lời, động thủ đi !"
Chu Hạo Đình từ sau bay tới, lãnh đạm nói.
Theo sau Chu Hạo Đình là nhóm thủ hạ mặc áo đen. Cả đám người lập tức phân ra bốn hướng ngăn cản đường đào thoát của Sở Mộ và Uyển Trữ công chúa.
Uyển Trữ công chúa quay đầu lại nhìn Chu Hạo Đình, vẻ mặt tái nhợt dọa người.
Mặc dù Chu Hạo Đình đã cố gắng che giấu mình, nhưng Uyển Trữ công chúa vẫn nhận ra hắn từ giọng nói. Đây chính là thủ hạ đắc lực nhất của Chu Triêu, xem ra lần này nàng và Sở Mộ lành ít dữ nhiều rồi.
Chu Hạo Đình là cường giả có Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong, Uyển Trữ công chúa không ngờ Chu Triêu lại dám vọng động như thế. Chẳng lẽ không sợ ba thế lực lớn nổi điên liên thủ truy sát hắn sao?
"Sở công tử, ngươi trốn đi, người kia là Chu Hạo Đình, ngươi phải đối thủ của hắn."
Lúc này Uyển Trữ lại bày ra một mặt kiên định của mình.
Uyển Trữ công chúa biết Sở Phương Trần có ý nghĩa trọng đại đối với Hồn Điện, thậm chí còn hơn tính mạng của nàng nhiều lắm.
"Tỷ tỷ, đừng sợ, có ca ca ở đây là được rồi."
Trữ Mạn Nhi vẫn bình chân như vại, mỉm cười nói với Uyển Trữ.
"À, còn tự tin như thế? Tiểu cô nương còn nhỏ không hiểu chuyện a...aa !"
Trương Hà cười khẩy một tiếng, sau đó khống chế Dực hệ Hồn sủng đánh tới Sở Mộ.
Sở Mộ trấn định như thường, vươn tay vỗ vỗ Mạc Tà đang nằm trên vai.
Tiểu Mạc Tà thấy có một đám địch nhân cường đại bay đến, ánh mắt lập tức sáng rực lên hưng phấn.
Cuối cùng đã tới lúc thi triển thân thủ rồi, tiểu Mạc Tà nhảy xuống khỏi vai Sở Mộ, bốn chân chậm rãi bốc cháy Hồng Viêm.
Thân thể Mạc Tà bắt đầu lớn dần lên, chín cái đuôi giãn ra hình quạt tràn đầy khí thế.
“Vụt !”
Ngay sau đó, thân ảnh Mạc Tà đột nhiên biến mất.
"Xẹt !"
Trảo nhận đỏ rực xé rách bầu trời đêm, một trảo kinh tâm động phách lướt qua cổ họng Dực hệ Hồn sủng của Trương Hà.
Đáng thương cho một đầu Hồn sủng đế hoàng, còn chưa kịp phản ứng đã bị chém thành hai mảnh, đầu thân hai ngã tử vong ngay tại đương trường.
Hồng Viêm men theo vết thương thiêu đốt thân thể nó thành tro tàn.
Tất sát.
Mạc Tà đánh một kích kia quá nhanh, căn bản không cho Trương Hà có cơ hội phòng ngự.
"Làm sao có thể ?”
Trương Hà nhìn mà ngây dại.
Dực hệ Hồn sủng của hắn đã là cao đẳng đế hoàng, làm sao lại bị một kích tất sát?
Đám sát thủ ở chung quanh cũng bị trấn trụ, Trương Hà là một trong Tam Thập Nhị Ngân lại không đỡ nổi một đòn của đối phương? Chuyện này thật sự khó thể tin tưởng.
"Hồn sủng hai chủ thuộc tính."
Chu Hạo Đình kinh ngạc tột đỉnh, bất giác hô lên một tiếng.
Hồn sủng cao đẳng đế hoàng hai chủ thuộc tính đã có chiến lực tiếp cận đế hoàng đỉnh phong rồi. Thậm chí đế hoàng đỉnh phong bình thường cũng đánh không lại nó, Chu Hạo Đình cũng không ngờ thực lực Sở Phương Trần đã đạt tới trình độ này.
"Người này một ngày chưa diệt trừ, trong tương lai chắc chắn là tâm phúc đại họa của Hồn Minh."
Chu Hạo Đình cắn răng hạ quyết định.
Hắn còn trẻ như vậy đã là cao niệm Hồn Hoàng, lại còn có Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong. Nếu cho hắn thêm thời gian mấy năm, cả Vạn Tượng Cảnh còn có bao nhiêu người đủ sức ngăn cản hắn?
Uyển Trữ công chúa cũng thất thần trong chốc lát. Giờ phút này, nàng hoàn toàn khâm phục Sở Mộ. Hắn đã vượt qua thanh niên đồng lứa rất xa, thậm chí Hồn sủng sư trung niên, cao niên biết được chuyện này cũng phải lắc đầu than thở. Thế lực Hồn Điện đã mấy chục năm không có xuất hiện thiên tài kiệt xuất như vậy rồi.
"Các ngươi tìm cơ hội bắt giữ hai nữ nhân kia, tiểu tử này để ta đối phó."
Vẻ mặt Chu Hạo Đình trầm trọng mấy phần, cẩn thận dặn dò đám thủ hạ.
Cường giả đế hoàng đỉnh phong hiển nhiên là đối thủ khó nhằn đối với hắn, Chu Hạo Đình không dám khinh thường chút nào, trước tiên niệm chú ngữ triệu hoán chủ sủng ra trước mặt mình.
Chu Hạo Đình triệu hoán chủ sủng chính là một đầu Thâm Uyên giác thú đế hoàng đỉnh phong.
Hình thể Thâm Uyên giác thú khổng lồ như tòa núi nhỏ, làn ra mọc đầy lân giáp bóng loáng như cương thiết, tứ chi to lớn ẩn chứa sức mạnh kinh khủng dị thường.