Mục lục
[Dịch] Sủng Mị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

May mà trước đó không lâu Sở Mộ đã hiểu được phương pháp sử dụng hồn niệm tiến hành né tránh ở tốc độ cao, đồng thời Dạ Lôi Mộng Thú cũng tăng cường năng lực né tránh lên một cảnh giới. Bằng không dọc theo con đường này khẳng định hắn đã sớm bị đám hung vật bao vây rồi.

"Hí !”

Dạ Lôi Mộng Thú hí dài một tiếng, chân trước hơi co lại, chân sau dậm xuống mặt đất mạnh mẽ trực tiếp nhảy lên bầu trời đêm, thừa dịp Phong Long Triền bảo vệ bay thẳng lên độ cao gần ba mươi thước.

Nhai Vũ Cầm của Đông Thanh có năng lực phi hành và khống chế tốc độ rất tốt, khi Dạ Lôi Mộng Thú đạt tới điểm cao nhất liền bay xuống phía dưới vững vàng tiếp đón Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú.

"Tê tê... tê tê tê ~!"

Bảy tám đầu hung vật u ám mượn lực trên nóc nhà nhảy lên thật cao, trảo nhận mở ra thi triển hàng loạt công kích vào không trung nhằm đánh rớt Nhai Vũ Cầm xuống đất.

"Quang Mộ !"

Chú ngữ hoàn thành trong nháy mắt, hai tay Đông Thanh giơ lên cao tạo thành một tầng phòng hộ ánh sáng bao phủ trên người Nhai Vũ Cầm.

Những đầu hung vật kia công kích vào quầng sáng của hồn kỹ Quang Mộ, có mấy đạo trảo nhận uy lực mạnh xuyên thấu qua hàng phòng ngự chém tới Dạ Lôi Mộng Thú và Nhai Vũ Cầm, máu tươi đỏ bừng nhất thời tuôn trào như suối.

"Lên cao !"

Thương thế tương đối nặng làm cho thân thể Nhai Vũ Cầm khẽ run lên, nhưng cũng không ảnh hưởng đến năng lực phi hành của nó. Vào lúc này hai cánh Nhai Vũ Cầm vỗ thật mạnh nhanh chóng gia tăng độ cao.

Khi Nhai Vũ Cầm từ từ bay lên cao, đám hung vật phía dưới không ngừng kêu lên tức giận, một dãy kiến trúc gần đó bị chúng nó tàn phá biến thành phế tích.

Ánh mắt Sở Mộ nhìn xuống những đầu hung vật quỷ dị ở trên nóc nhà, chốc lát sau những bóng đen u ám dần dần mờ đi rồi biến mất vào trong hẻm nhỏ. Trên mặt Sở Mộ hiện ra vẻ lo lắng trầm trọng.

"Có bị thương không?"

Đông Thanh cũng bất an hỏi thăm, bộ dáng con nhà giàu ăn chơi trước đó thoáng cái mất sạch.

"Mộng Thú của ta bị thương, những cái móng vuốt kia có độc, Nhai Vũ Cầm hẳn là cũng trúng độc rồi, mau bay tới chỗ bằng hữu của ta, nàng là Linh sư có thể trị liệu." Sở Mộ chậm rãi nói.

Lúc này Đông Thanh mới phân tâm xem xét vết thương trên người Nhai Vũ Cầm, quả nhiên phát hiện mảng da trên đó đã hiện ra màu xanh bất thường.

"Độc này có trí mạng không?" Đông Thanh mở miệng hỏi.

"Tạm thời không biết, trước tiên tìm cách giải độc rồi hãy nói sau." Sở Mộ trả lời.

Đông Thanh bất an dõi mắt nhìn xuống khu vực nội thành vắng lặng, tựa hồ không yên tâm với mấy con Hồn sủng hung tàn kia. Nhưng bây giờ phải giải độc cho Nhai Vũ Cầm trước đã, vì thế hắn bảo Hồn sủng của mình thay đổi phương hướng bay về phía cửa hàng linh dược.

Sở Mộ chạy trốn thường xuyên thay đổi phương hướng, lúc này quay trở về đại khái mất chừng mười phút, may mà chung quanh cửa hàng linh dược không có những sinh vật cổ quái kia xuất hiện.

Đông Thanh khống chế Nhai Vũ Cầm trực tiếp hạ xuống hậu viện của cửa hàng linh dược, mới vừa chạm đất đã nhìn thấy hai tròng mắt đen nhánh xuất hiện từ trong góc phòng, khí tức lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Đông Thanh và Nhai Vũ Cầm

Đông Thanh lập tức ý thức được nguy hiểm, đang định niệm lên chú ngữ thì Sở Mộ ở bên cạnh phất tay ngăn cản hắn”

"Là bằng hữu của ta."

Chiến Đình Ô Thú từ từ hiện ra ở trong bóng tối, ánh mắt hờ hững và cao ngạo nhìn lướt qua Đông Thanh và Hồn sủng của hắn.

Chiến Đình Ô Thú của Diệp Khuynh Tư hiển nhiên nhận ra Sở Mộ, nó chậm rãi sải bước đi vòng quanh Nhai Vũ Cầm một vòng. Sau đó thái độ mới từ từ dịu lại quay trở về vị trí cũ, nằm gục xuống đất dung nhập vào trong bóng tối.

Đông Thanh cố ý nhìn lướt qua vị trí Chiến Đình Ô Thú, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Vị bằng hữu Sở Thần cũng rất được nha! Không ngờ lại có một con Hồn sủng khí thế kinh người như vậy.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Diệp Khuynh Tư mặc trường bào mỏng manh hiện ra trước cửa.

Có lẽ lúc nãy Diệp Khuynh Tư đang ngủ, một đầu tóc dài nhẹ nhàng thả ra rũ xuống gần nửa ngực, khuôn mặt tinh xảo mang theo mấy phần mơ hồ càng thêm hấp dẫn.

Diệp Khuynh Tư cũng không phải là nữ tử đơn giản, chỉ thoáng điều chỉnh tinh thần lại một lát đã hoàn toàn thanh tỉnh. Cặp mắt mỹ lệ lẳng lặng quan sát Sở Mộ và Đông Thanh.

"Các ngươi ngồi đi !"

Diệp Khuynh Tư nở nụ cười nhợt nhạt xem như chào khách.

Từ khi Diệp Khuynh Tư xuất hiện thì ánh mắt Đông Thanh đã cứng đờ ra rồi. Hắn đúng là không nghĩ tới ở nơi này lại có một mỹ nhân như thế, trong lòng không tự kìm hãm được lộ ra một tia mê mẩn.

"Hồn sủng của chúng ta trúng độc, Khuynh Tư, ngươi có thể giải độc không?"

Sở Mộ dùng hồn niệm nói với Diệp Khuynh Tư mình đang sử dụng thân phận "Sở Thần", sau đó mới kể lại chuyện vừa phát sinh cho Diệp Khuynh Tư nghe.

Hình như Diệp Khuynh Tư đã điều chế xong dược tề giải độc từ lâu rồi vậy, nàng vừa nghe Sở Mộ nói liền đi tới phòng khách, chừng một phút sau đã quay lại trong tay cầm hai bình dược tề màu xanh.

"Cứ bôi lên trên vết thương Hồn sủng các ngươi, độc tố sẽ biến mất rất nhanh." Diệp Khuynh Tư nói.

Sở Mộ nhận lấy một lọ bắt đầu bôi lên vết thương cho Dạ Lôi Mộng Thú.

Đông Thanh cũng chậm rãi xoa dược tề cho Hồn sủng của mình, thỉnh thoảng ánh mắt còn nhìn lướt qua Diệp Khuynh Tư mấy lần.

"Ngày hôm qua ta đã cảm giác được nơi này có chuyện bất thường rồi, chỉ có điều không nghĩ tới hôm nay lại phát sinh nhiều chuyện lớn như vậy."

Diệp Khuynh Tư dẫn Sở Mộ và Đông Thanh đi vào trong một gian phòng rồi mời bọn họ ngồi xuống.

"Ngươi biết chúng nó là thứ gì không?" Đông Thanh lập ý mở miệng hỏi.

"Đại khái hiểu rõ một chút, nhưng cũng không thể xác định." Diệp Khuynh Tư nhẹ nhàng hồi đáp.

Diệp Khuynh Tư đứng dậy, chậm rãi đi vào bên trong dược phòng ở, sau đó lấy ra một bình dược tề trong suốt.

Bình dược tề chứa đầy chất lỏng, trong đó đang có một cái thú trảo màu sắc kỳ lạ, bên trên có lớp chất sừng rất giống vảy rắn.

"Đây là móng vuốt của một con hung vật mấy ngày hôm trước bị ta đánh rớt. Sinh vật đó vô cùng đặc thù, cho dù là tử vong hay gãy chi, bất kỳ bộ phận nào rời khỏi thân thể cũng sẽ biến thành tro bụi trong nháy mắt. Vì thế rất khó tìm được đầu mối chứng minh nó là loại Hồn sủng gì. Chỉ có cách dùng chất lỏng ngâm mới bảo tồn được thi thể của chúng nó." Diệp Khuynh Tư chậm rãi nói.

Diệp Khuynh Tư vừa nói như thế, lúc này Đông Thanh mới tỉnh ngộ vì sao trước đó mấy ngày rõ ràng là có hiện trượng Hồn sủng sư chiến đấu với nhau, nhưng lại không thể nào tìm thấy bất kỳ mảnh da hay giọt máu nào. Khó trách trong vòng mấy ngày qua, không trung vệ đội không có cách nào tra ra đầu mối, cái loại Hồn sủng này đúng là quá mức quái dị rồi.

"Nơi này có rất nhiều bình dân cư ngụ nhưng rất ít khi bị chúng nó tấn công. Từ điểm này suy tính thì loại quái vật này không phải ăn thịt đơn thuần, hoặc là chúng nó không thích ăn thịt người. Dựa theo suy đoán của ta, đám hung vật này đang muốn hấp thu năng lượng."

Diệp Khuynh Tư đặt bình dược tề xuống bàn, sau đó từ từ mở nắp.

Nàng lấy ra một khối hồn hạch, chậm rãi nghiền nát nó ra rồi sử dụng hồn niệm rót nguồn năng lượng này vào trong bình dược tề.

Năng lượng hồn hạch lấp lánh từ từ hòa tan vào trong bình dược tề, chất lỏng trong đó cũng bắt đầu thay đổi màu sắc vốn có.

Sở Mộ và Đông Thanh đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn vào bình, không biết Diệp Khuynh Tư làm như thế là có ích lợi gì.

"Kịch kịch kịch !”

Bỗng nhiên yêu trảo trong bình vốn đã tử vong lại bắt đầu cử động, nó điên cuồng va chạm vào bình muốn chạy thoái ra ngoài.

Trảo nhận điên cuồng hấp thu năng lượng hồn hạch, sau đó càng lúc càng chuyển động với tần số nhanh hơn, thậm chí cái bình đã xuất hiện một vài vết nứt mờ mờ.

Hồn hạch cũng mờ dần đi, cái yêu trảo giống như biến thành một sinh vật đáng sợ phát hiện phía trên có thể chạy trốn, bỗng nhiên chìm xuống đáy bình rồi móng vuốt khẽ cong lại lấy đà nhảy lên cao.

"Bụp !”

Ngay khi móng vuốt muốn nhảy ra khỏi bình, Diệp Khuynh Tư bình thản đậy nắp bình vào, hất cái yêu trảo rớt ngược xuống dưới đáy bình.

"Chuyện này..."

Sở Mộ và Đông Thanh cũng lộ vẻ kinh hãi, bọn họ trà trộn trong lĩnh vực Hồn sủng lâu như vậy nhưng đât là lần đầu tiên nhìn thấy sinh vật quỷ dị cỡ này. Thậm chí bộ phận đã thoát khỏi chủ thể vẫn có năng lực tự mình hoạt động độc lập.

"Chúng nó cũng giống như thây ma vậy, chỉ cần dùng năng lượng kích hoạt thân thể là chúng nó sẽ hoạt động, năng lượng càng nhiều thì lực chiến đấu càng mạnh. Đây cũng là nguyên nhân chính chúng nó rất ít khi công kích bình dân, bởi vì thân thể dân chúng bình thường không thể nào cung cấp đầy đủ năng lượng cho chúng nó." Diệp Khuynh Tư trầm giọng nói.

Đông Thanh đã há miệng ra thật to, không nghĩ tới không trung vệ đội bọn họ vắt hết trí óc và tìm kiếm mấy ngày vẫn không mò ra nửa điểm tin tức hữu dụng. Nhưng vị mỹ nữ trước mắt này lại có thể giải thích gọn gàng và đơn giản như thế.

"Nhưng mà… hôm nay chúng nó đã công kích bình dân, chỉ một đêm đã giết hơn ba mươi người rồi." Đông Thanh nghi ngờ hỏi lại.

Sở Mộ gật đầu, khi hắn di chuyển trong thành đã phát hiện trên mặt đất có không ít thi thể. Hơn nữa chỉ cần có người đi một mình trong những địa phương vắng vẻ, đám hung vật kia sẽ không chút do dự phát động công kích bọn họ.

"Thi thể có bị gặm sạch không?" Diệp Khuynh Tư dò hỏi.

"Hình như không, chỉ bị giết chết đơn thuần thôi." Sở Mộ nói.

"Mấy ngày qua ta đã phối trí dược tề để tìm hiểu và lý giải đặc điểm của những con hung vật này. Nếu ta suy đoán không sai thì trong thân thể bình dân vốn không có bao nhiêu năng lượng, công kích bọn họ cũng không thể ăn no hoặc là tăng cường thực lực. Tối nay chúng nó giết rất nhiều người đúng là không phù hợp với lẽ thường, trừ phi trong nội thành còn có hung vật nào khác."

Diệp Khuynh Tư vừa cúi đầu trầm tư vừa tự mình lẩm bẩm.

"Theo như tiểu thư nói, chuyện này hẳn là không hề đơn giản, xem ra ta phải báo cáo lên cho thành chủ rồi, trong tình cảnh này bắt buộc phải tăng thêm một ít nhân thủ." Đông Thanh nghiêm túc nói.

"Những sinh vật này vô cùng nguy hiểm, bảo thuộc hạ của ngươi cẩn thận một chút, tốt nhất là mời một vị Linh sư đi cùng. Cho dù bị trúng độc cũng có thể hóa giải ngay lập tức nhằm tránh khỏi thương tổn không đáng."

Diệp Khuynh Tư đã nhận ra được Đông Thanh thuộc đội hộ vệ thành, cho nên thuận miệng nhắc nhở một câu.

"Ừ, cảm tạ tiểu thư tương trợ." Đông Thanh ôm quyền, hơi khom người thi lễ.

"Sở Thần huynh đệ, ta đi tuần tra, các ngươi ở chỗ này cũng nên cẩn thận một chút. À, chúng ta đang treo giải thưởng, bằng hữu của ngươi rất hiểu biết về những sinh vật này, thực lực lại là nhân tài kiệt xuất trong nhóm thanh niên đồng lứa. Nếu như có thời gian tranh thủ giúp chúng ta giải quyết chuyện này, chúng ta sẽ gửi phần thưởng cho các ngươi." Đông Thanh cười nói.

"Ừ, chúng ta sẽ suy nghĩ." Sở Mộ gật đầu nói.

Diệp Khuynh Tư đưa cho Đông Thanh vài bình dược tề giải độc. Sau khi Đông Thanh cảm tạ lần nữa liền nhảy lên lưng Nhai Vũ Cầm bay lên không trung, tiếp tục đợt tuần tra tối nay.

Lúc Đông Thanh đã rời khỏi, trong phòng khách chỉ còn lại Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư. Sở Mộ còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, Diệp Khuynh Tư yên lặng ngồi ở bên cạnh quan sát Sở Mộ.

"Tại sao?"

Sở Mộ nhận thấy ánh mắt Diệp Khuynh Tư có gì đó khác lạ, hơi ngẩng đầu lên hỏi.

Diệp Khuynh Tư nhẹ nhàng cười một tiếng, dung nhan mỹ lệ giống như một đóa hoa nở rộ ngập tràn quyến rũ. Ta chỉ lấy làm kỳ quái tại sao ngươi cũng biết giao tiếp với người khác."

Sở Mộ bất đắc dĩ cười khổ, thở dài một hơi rồi nói:

“Ta cũng không phải là hạng người lạnh lùng, chỉ là vì lúc trước thường xuyên đối mặt với một đám tù nhân cùng hung cực ác, cảm giác đầu tiên khi đối diện người lạ sẽ xem như là địch nhân. Bây giờ đã trải qua cuộc sống bình thường khá lâu rồi, làm sao còn có thể giữ vững tâm thái như vậy được. Nghe ngươi nói lời này, làm cho ta đột nhiên có cảm giác hình như ngươi rất hiểu ta nhỉ?"

Diệp Khuynh Tư khẽ đỏ mặt, vội vàng chuyển sang đề tài khác: "Có tìm được trái cây Cổ Thương Ma Thụ không?"

"Ừ, tìm được rồi, ngươi đã thu mua đủ những thứ cần thiết chưa?" Sở Mộ hỏi.

"Còn thiếu một chút, vốn là dự định mua tại Ly thành nhưng mấy ngày hôm trước lại không có hàng. Ngày mai ta sẽ đi xem một vòng." Diệp Khuynh Tư cười nói.

"Đúng lúc ta cũng muốn đi xử lý vài chuyện, ngày mai chúng ta cùng đi một chuyến tới sở giao dịch." Sở Mộ nói.

Hiện tại Sở Mộ phải nhanh chóng thu mua linh vật để cường hóa Ma Thụ chiến sĩ và Quỷ Khung Quân Vương. Nếu không chiến đấu Vu Hạ sẽ không có bao nhiêu phần thắng.

"Ừ."

Diệp Khuynh Tư gật đầu đồng ý.

"Ca ca ngươi tình huống thế nào?" Sở Mộ hỏi.

"Khá hơn rồi, ta dẫn ngươi đi tới một gian phòng nghỉ ngơi, hôm nay ngươi mới vào trong Ly thành đúng không?" Diệp Khuynh Tư nói.

Sau khi Diệp Khuynh Tư dẫn Sở Mộ vào một gian phòng trống trải, hai người hàn huyên mấy câu rồi nàng cũng rời khỏi trở về phòng của mình.

Vì lý do an toàn, Sở Mộ cố ý triệu hồi Mạc Tà ra ngoài nằm trên giường cạnh mình. Lỡ may bộc phát tình huống gì cũng có thể lập tức cho ra phản ứng sớm nhất.

Mạc Tà nằm trên giường mềm mại vô cùng thoải mái, chín cái cái đuôi khả ái khẽ lắc lư vài vòng rồi trực tiếp ngủ luôn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Mộ cùng Diệp Khuynh Tư đi tới quảng trường trung tâm thành.

Quảng trường này vô cùng rộng lớn, có thể đồng thời chứa được hàng vạn người mà không có cảm giác chật chội.

Mặt đường được lát bằng nham thạch bóng loáng, vòng ngoài cũng là vô số cột trụ thẳng đứng chỉa mũi nhọn lên trời. Chính giữa quảng trường là một pho tượng khổng lồ vô cùng uy vũ, thần thái trang nghiêm.

Bốn phía quảng trường theo thứ tự là cung điện của những thế lực lớn. Giới thành cuối cùng vẫn là Giới thành, các thế lực lớn tọa lạc tại nơi này đều xây dựng cung điện khí thế bàng bạc, kiến trúc huy hoàng nối liền với nhau lên tới vài trăm thước. Nếu như đứng ở trung ương quảng trường dõi mắt nhìn quanh sẽ có cảm giác y như lạc vào cung điện đế vương.

Sở Mộ muốn ưu tiên xử lý đống vật phẩm trong giới chỉ, sau đó mới có đầy đủ tài chính thu mua những linh vật quý giá.

Diệp Khuynh Tư thì trước tiên đi tới sở giao dịch, chậm rãi dạo quanh trong đó tìm kiếm linh vật và dược liệu mình cần.

Khi trước Sở Mộ còn dư lại chừng ngàn vạn kim tệ tài chính, nhưng sau khi đến Hồn sủng cung thì Sở Mộ phát hiện số hồn hạch tồn kho đã không còn đủ dùng, trải qua quá trình mua một tháng lương thực cho đám Hồn sủng thì toàn bộ kim tệ đã biến mất không còn thấy tăm hơi gì nữa. Bây giờ Sở Mộ lại trở thành kẻ nghèo rớt mồng tơi.

"Linh Âm Thiếp hi vọng bắn được vài trăm vạn kim tệ, cấp tám hồn tinh không biết có bán được hai ngàn vạn kim tệ không đây."

Sở Mộ tự mình tính toán một phen, sau khi bán Linh Âm Thiếp và cấp tám hồn tinh hẳn là có thể thu về chừng ba ngàn vạn kim tệ. Cộng thêm một đống linh vật thu thập được trong Mật Lâm, hồn tinh, hồn hạch cùng với các loại Hồn sủng chắc chắn không dưới năm ngàn vạn kim tệ.

"Hy vọng có thể bán được giá tốt."

Sở Mộ tính toán xong liền ủy thác cho một vị Mại sư uy tín giúp mình bán đống vật phẩm đi.

(Mại trong thương mại, Mại sư tạm thời xem như là người trợ giúp giao dịch.)

Mại sư là một nghề nghiệp tương đối đặc thù ở Hồn sủng cung, bọn họ là những Hồn sủng sư thường xuyên thu mua và trao đổi những thứ đáng giá trong tay những kẻ săn thú hoặc thành viên các thế lực ra ngoài lịch lãm. Sau đó thu về phí dụng nhất định, lấy công làm lời.

Những vị Mại sư phải là người có danh dự cao, có thân phận và địa vị trong một thế lực nào đó. Thông thường bọn họ sẽ cố gắng làm hết phận sự, mang đồ được ủy thác bán ra với một cái giá tốt nhất, mà giá tiền càng cao chính bọn họ cũng sẽ thu về khoản lợi ích càng lớn.

Những người giống như Sở Mộ không am hiểu mua bán sẽ tìm một vị Mại sư chịu trách nhiệm làm việc này cho đơn giản. Đồng thời cũng có thể an tâm chờ đợi khoản tiền thu về phù hợp nhất mà không cần phải vất vả tính toán nhiều.

Khi Sở Mộ tới Hồn sủng cung thì vị Mại sư kia kia đã bán xong Linh Âm Thiếp rồi, cuối cùng Sở Mộ đành phải chấp nhận bi kịch mua ngược Linh Âm Thiếp của mình trở lại, còn thừa vài chục vạn kim tệ cũng đưa cho vị Mại sư xem như tiền thù lao.

Vị Mại sư kia có hiệu suất làm việc rất cao, không ngờ chỉ qua vài tiếng đã tìm được người chịu thu mua vật phẩm của Sở Mộ. Cho nên Sở Mộ chỉ chờ đợi ở nơi đó chừng một giờ là bán sạch tất cả mọi thứ ra ngoài. Nhưng làm cho Sở Mộ hơi thất vọng chính là sau khi bán xong chỉ thu về được 2800 vạn kim tệ, so sánh với Sở Mộ dự trù vẫn còn thiếu một chút.

"Còn kém 200 vạn kim tệ, Nhiên Mộc Huyết Tinh, ai dà !" Sở Mộ thở dài bất đắc dĩ.

Tất cả tài chính gom lại vẫn chưa đủ để cường hóa Ma Thụ Chiến Sĩ, huống chi còn phải tìm mua kết tinh áp súc cho Quỷ Khung Quân Vương nữa.

Cẩn thận cất giữ số kim tệ còn lại vào không gian giới chỉ, Sở Mộ chậm rãi quay trở lại sở giao dịch, lúc này Diệp Khuynh Tư đã mua xong những linh vật cùng dược liệu trong buổi đấu giá hội rồi.

"Ta đã mua cho ngươi Nhiên Mộc Huyết Tinh với giá 2900 vạn kim tệ." Diệp Khuynh Tư cười cười nói với Sở Mộ.

Sở Mộ còn đang lo lắng cho mình sẽ phải bỏ qua Nhiên Mộc Huyết Tinh, vừa nghe Diệp Khuynh Tư nói thế xem như là chuyện vui ngoài ý muốn. Bộ dạng tươi cười hớn hở giao hết tài sản trong túi cho Diệp Khuynh Tư, thuận tiện giao luôn Linh Âm Thiếp cho nàng.

Diệp Khuynh Tư nhận lấy số tiền Sở Mộ đưa cho rồi trả ngược lại ngàn vạn kim tệ, nói đó là số tiền mua Linh Âm Thiếp. Vào lúc này Sở Mộ đúng là đang ở thời điểm thiếu tiền nên cũng không từ chối.

"Ngươi còn muốn mua Hồn tinh áp súc cấp sáu dành cho Quỷ hệ đúng không? Ta đây không giúp được ngươi rồi, bây giờ ta chỉ còn lại có mấy trăm vạn kim tệ, mấy ngày hôm trước thu mua dược liệu cho ca ca gần như sạch sẽ tiền của đề dành." Diệp Khuynh Tư lắc đầu bất đắc dĩ.

Sở Mộ cười khổ, hiện tại mấy ngàn vạn tài chính cũng đã rất khó thỏa mãn nhu cầu của Sở Mộ, chớ nói chi là mua Hồn trang tăng cường chiến lực cho đám Hồn sủng của mình.

"Nếu không, ngươi giành lấy giải thưởng kia đi, số tiền đó cũng không thấp, ta sẽ giúp ngươi một tay." Diệp Khuynh Tư suy nghĩ một lát rồi nói.

"Ừ, đành phải như vậy thôi." Sở Mộ thở dài một hơi bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn phải tìm cách thu về phần thưởng kia.

Bởi vì Diệp Khuynh Tư còn phải đợi nhóm linh vật tiếp theo, cho nên Sở Mộ cũng phụng bồi Diệp Khuynh Tư ngồi tại chỗ chờ đến buổi đấu giá thứ hai kết thúc, thu mua đủ tất cả tài liệu giải độc mới cùng nhau rời khỏi sở giao dịch.

Thời gian lúc này đã là giữa đêm rồi, Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư cưỡi hai con Mộng Thú chậm rãi đi về phía khu Tây Nhai.

"Tại sao không chọn lựa một phòng trọ hoặc cửa hàng linh dược nào gần trung tâm thành? Như vậy ngươi mua linh dược và làm việc sẽ dễ dàng hơn?" Sở Mộ nhàn nhạt hỏi.

"Chẳng qua là..." Diệp Khuynh Tư định nói rồi thôi, sau khi chần chờ mãi nhưng không tìm được một lý do thích hợp.

Sở Mộ lại càng nghi hoặc, chỉ là thấy Diệp Khuynh Tư không muốn nói liền không có tiếp tục hỏi tới.

Từ trung tâm quảng trường đến khu Tây Nhai cũng là một đoạn đường khá xa, Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư tiến vào Tây Nhai đã cảm giác được nơi này cực kỳ vắng lạnh, đó là do tất cả cư dân ở nơi này đã tạm thời dời đến chỗ khác sinh sống né tránh tai họa.

"Có cảm giác không khí là lạ không ?" Diệp Khuynh Tư nhỏ giọng hỏi Sở Mộ một câu.

"Ừ, có thể lại là đám hung vật kia lui tới, chúng ta phải cẩn thận một chút." Sở Mộ trầm giọng nói.

"Trước tiên đừng tùy tiện triệu hoán Hồn sủng, Hồn sủng càng nhiều lại càng hấp dẫn chúng nó mò tới." Diệp Khuynh Tư nói.

Sở Mộ gật đầu, để cho Dạ Chi Lôi Mộng Thú che dấu hơi thở của mình cho kỹ, đồng thời buông thả hồn niệm ra tìm tòi tình huống chung quanh.

Trên đường phố trống trải lượn lờ sương mù kỳ quái bao phủ, thỉnh thoảng còn có thanh âm quái dị từ trong ngõ hẻm truyền ra khiến cho không khí nơi này càng thêm rét lạnh.

"Kỳ quái, cái tên đội trưởng Đông Thanh không phải đã nói hôm nay sẽ tăng thêm nhân thủ hay sao? Vì sao đi lâu như thế vẫn không thấy bóng dáng thành vệ nào hết vậy?" Diệp Khuynh Tư nhỏ giọng hỏi.

Sở Mộ lúc trước vẫn cảm thấy là lạ, nhưng lạ ở chỗ nào lại không nói ra được. Hiện tại nghe Diệp Khuynh Tư nói như thế, hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ khu Tây Nhai yên lặng quá mức khác thường.

Trên một khu vực gần trung tâm thành liên tục xuất hiện hung án tại sao nhóm thành vệ không cẩn thận tra xét chứ? Nhưng mà hai người Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đi đường từ nãy tới giờ vẫn không thấy một gã thành vệ nào, vì thế cả hai không nhịn được cảm thấy sự tình có điểm cổ quái.

"Khuynh Tư, đám hung vật xuất hiện ở chung quanh đây đã bao lâu rồi?" Sở Mộ hỏi.

"Chắc cũng hơn một tuần lễ rồi, trên thực tế ta cảm thấy chúng nó tồn tại trong thành đã rất lâu, chỉ có điều lúc trước ở vào thời kỳ tương tự ngủ đông, thời gian gần đây mới thường xuyên lui tới tìm kiếm thức ăn." Diệp Khuynh Tư hồi đáp.

"Vậy ngươi cảm thấy có mấy phần xác định với khả năng chúng không công kích bình dân?" Sở Mộ tiếp tục hỏi.

"Ít nhất là chín thành, chúng nó cần năng lượng tương tự Hồn hạch và Hồn tinh để duy trì tính mạng, mà huyết nhục Hồn sủng cường đại mới có thể thỏa mãn nhu cầu của bọn chúng. Lạm sát bình dân vô tội không hề có chỗ nào ích lợi, ngược lại có thể mang đến tai vạ đối với chúng nó và còn bại lộ hành tung. Cho nên ta kết luận chúng nó không giống như dã thú, mà chỉ đặc biệt nhằm vào Hồn sủng sư." Diệp Khuynh Tư.

Diệp Khuynh Tư vừa nói như thế, Sở Mộ khẽ nhíu mày lại rơi vào trầm tư, trái tim bắt đầu đập lên bất an.

"A !!!”

Một tiếng kêu bi thảm bỗng nhiên vang lên ở đâu đó, thanh âm sợ hãi quanh quẩn ở trong màn đêm khiến cho bầu không khí càng thêm âm trầm kinh khủng.

Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư cũng ngây ngẩn cả người, đưa mắt nhìn vào nhau cực kỳ kinh ngạc.

"Ở bên kia, chúng ta mau tới." Sở Mộ dẫn đầu khống chế Dạ Chi Lôi Mộng Thú phóng chạy như bay theo hướng thanh âm truyền tới.

Diệp Khuynh Tư đuổi theo Sở Mộ rất nhanh, đồng thời tỉ mỉ quan sát mới phát hiện Sở Mộ lộ vẻ lo âu, điều này làm cho Diệp Khuynh Tư cảm thấy hơi kỳ lạ. Cho dù có người vô tội bị giết nhưng lấy tính cách Sở Mộ không nên vội vàng bất an như thế mới đúng.

Sở Mộ lúc này đã rất khó giữ vững tĩnh táo rồi, sau khi liên hệ với tình huống vừa phát sinh, hắn đã suy đoán được một khả năng cực kỳ đáng sợ.

"Đến tột cùng là tại sao?"

Diệp Khuynh Tư đã nhìn thấu cảm xúc trong lòng Sở Mộ, mở miệng hỏi.

"Hãy tới đó trước đã !"

Sở Mộ cũng không có thời gian trả lời Diệp Khuynh Tư, vội vàng ra lệnh cho Dạ Chi Lôi Mộng Thú thi triển kỹ năng Truy Phong Trục Nguyệt bắt đầu gia tăng tốc độ.

Dạ Chi Lôi Mộng Thú phóng chạy như tia chớp dưới ánh trăng, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng thậm chí không còn nhìn thấy thân ảnh nữa. Từ đàng xa nhìn lại chỉ thấy một cơn gió lốc mạnh mẽ cuốn qua đường phố là dấu hiệu chứng minh Dạ Chi Lôi Mộng Thú vừa mới xẹt qua.

Cũng là địa phương ngày hôm qua, chốc lát sau Dạ Chi Lôi Mộng Thú đã xuất hiện ở trong khu vực Cổ Đồng.

Diệp Khuynh Tư một mực đuổi theo sau lưng Sở Mộ, vượt qua một con đường chợt phát hiện Sở Mộ dừng ở trước một ngã tư đường, cả người bị một tầng khí tức u ám bao phủ tản ra sát khí cực kỳ đáng sợ.

Diệp Khuynh Tư khống chế Tử Sam Mộng Thú dừng lại bên cạnh Sở Mộ, trong lúc đang định hỏi thăm Sở Mộ thì trong giây lát đó nàng bất chợt phát hiện một sự tình kinh khủng. Ngoại trừ con đường hai người vừa mới chạy tới, phương hướng ba con đường khác đều chảy xuôi một dòng máu tươi bốc mùi tanh nồng lợm giọng.

Ánh trăng xuyên thấu qua màn sương mù chiếu xuống vũng máu đã đặc quánh khiến cho khung cảnh càng thêm thê lương đáng sợ."Tại sao các ngươi khẳng định con Thanh Chập Long còn ở trong thành, mà không phải đã chạy trốn tới những địa phương khác? Dù sao đó là chuyện của hai tháng trước rồi mà?" Diệp Khuynh Tư hỏi.

“Ta cũng không rõ lắm, nhưng mà phụ thân ta đã khẳng định nó còn ở trong thành, hơn nữa chúng ta cần phải đề phòng khắp mọi nơi, thế nào cũng có lúc nó chịu ngoi đầu lên. Nguyên nhân chính là như vậy đó, con Thanh Chập Long mới là vấn đề trọng đại, còn chuyện tình Tây Nhai chúng ta phải tự xử lý thôi." Đông Thanh nói.

Vốn là tin tức về Thanh Chập Long phải giữ bí mật thật tốt, nhưng Đông Thanh xem như tin tưởng Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư mới miêu tả tình huống lại cho bọn họ biết. Sau khi nói xong, ánh mắt Đông Thanh rơi vào trên người Sở Mộ, bất chợt phát hiện Sở Mộ trầm mặc suy nghĩ đã rất lâu.

"Sở Thần, tại sao ta có cảm giác ngươi là lạ ?" Đông Thanh nghi ngờ hỏi một câu.

Sở Mộ giật mình tỉnh lại, cười cười xin lỗi:

"Không có gì, chẳng qua là đột nhiên nghĩ tới một khả năng."

"Khả năng gì?"

"Ngươi nói Thanh Chập Long ẩn núp dưới đất. Hiện tại chúng ta đụng phải Bách Mẫu cũng sinh tồn ở trong cống thoát nước, hơn nữa số lượng cực kỳ khổng lồ. Lúc trước ngươi đã nói là một gã Hồn sủng sư đang điều khiển đám hung vật Ly thành, cho nên ta liền suy nghĩ tới có phải là cái tên Hồn sủng sư ác độc kia cũng muốn tìm được Thanh Chập Long. Hắn thông qua năng lực đặc thù của Bách Mẫu khống chế đám Nô sủng đi chung quanh tìm tòi dưới lòng đất, cũng có thể nói là ban ngày chúng nó tìm kiếm đầu mối Thanh Chập Long, buổi tối sẽ ngoi lên tòa thành kiếm ăn." Sở Mộ chậm rãi giải thích suy nghĩ của mình.

Sở Mộ vừa nói xong lời này đã làm cho Đông Thanh mở to hai mắt ra nhìn, sau đó đột nhiên vỗ mạnh vào bắp đùi mình, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Lời ngươi nói quả thật là có khả năng rất lớn."

"Ngươi suy nghĩ đúng là nhạy cảm." Diệp Khuynh Tư cũng khen tặng một câu.

Sở Mộ chỉ cười cười ngại ngùng, mới vừa rồi hắn vẫn đang suy tư vấn đề tại sao Thiên Thương Thanh Chập Long xuất hiện ở nơi này. Sau lại nghe Đông Thanh nhắc tới mọi người trong thành đang tìm kiếm, đồng thời Tây Nhai xuất hiện quái sự. Mới nhìn qua có lẽ đây là hai chuyện khác nhau, nhưng mà liên lạc ở chung một chỗ lại cực kỳ thông thuận. Dù sao trên đời này cũng không thiếu những tên Hồn sủng sư ác độc chỉ vì ích lợi mà làm ra những chuyện táng tận lương tâm.

"Vấn đề Thanh Chập Long thì chúng ta không thể tham dự. Nhưng bất kể như thế nào cũng không thể tha thứ cho cái tên tàn ác kia được." Đông Thanh cắn răng lẩm bẩm.

"Thật ra thì bản thân ta có một ý kiến, nhưng chưa chắc có thể chân chính diệt trừ Bách Mẫu và tên Hồn sủng sư kia. Nhiều lắm chỉ có thể tiêu diệt được một đám Nô sủng, coi như là giảm bớt thực lực của Bách Mẫu."

Lúc này Diệp Khuynh Tư chợt nói chen vào.

"Làm thế nào?"

Đông Thanh kích động nhìn sang Diệp Khuynh Tư. Hắn rõ ràng là một quý tử nhà giàu, không ngờ lại làm việc rất tận tâm đối với chức vị của mình.

Diệp Khuynh Tư ngẩng đầu lên nhìn vào màn mưa dày đặc, chậm rãi nói:

"Mặc dù đám Nô sủng có thể sinh hoạt ở dưới nước, nhưng rõ ràng là không thể nào hô hấp trong thời gian dài. Nếu chúng nó tụ tập rất nhiều ở trong cống thoát nước, vậy thì chúng ta có thể phân ra bịt mấy cửa cống ngầm ở khu Tây Nhai lại, sau đó để cho tất cả Hồn sủng sư điều khiển Thủy hệ Hồn sủng đổ nước xuống dưới cống ngầm, tiến hành rót đầy nước ở dưới đường cống luôn. Cho dù chúng nó đã đào ra một mật thất an toàn, nhưng mà Nô sủng nhiều như vậy, chỉ cần duy trì khoảng thời gian một ngày thì dưỡng khí trong đó nhất định sẽ thiếu thống. Như vậy chúng nó sẽ chết đi không ít rồi."

Diệp Khuynh Tư vừa nói dứt lời, cặp mắt Đông Thanh bỗng nhiên sáng choang.

"Chuyện này chơi tốt, tại sao ta không nghĩ tới nhỉ? Diệp tiểu thư, ngươi đúng là một vị mỹ nữ tài mạo song toàn nha!" Đông Thanh trực tiếp khen tặng một câu mãnh liệt.

Nếu đã không thể đối kháng vậy thì dùng trí mà đánh, Diệp Khuynh Tư và Sở Mộ luôn luôn quán thông tư tưởng này từ trong những chuyến lịch lãm ở bên ngoài.

Mặc dù Sở Mộ rất muốn đi tìm hiểu tình huống của Thiên Thương Thanh Chập Long, nhưng hắn cũng biết hiện tại tất cả cao thủ mạnh nhất Ly thành đều đang tập trung nhìn chằm chằm vào nó. Cho dù đã biết Thiên Thương Thanh Chập Long có mặt ở chỗ này nhưng không thể nào vọng động được. Vì thế hắn đành phải yên lặng theo dõi kỳ biến, trước tiên nên tìm cách xử lý những Hồn sủng sư có ý đồ với Thiên Thương Thanh Chập Long.

Vào một ngày nọ, thành quan Lý Cốc tiếp thu ý kiến Diệp Khuynh Tư cố ý đi đến Hồn sủng cung thu mua một ít Hồn sủng giá rẻ, sau đó ném vào trong khu vực Tây Nhai để xác nhận đám hung vật kia còn sống ở đó hay không.

Giữa đêm khuya, những con Hồn sủng bị vứt vào khu Tây Nhai phát ra từng tiếng kêu rên thảm thiết, trong chốc lát đã trở thành thức ăn trong bụng đám hung vật kia.

Đến ngày thứ ba, các thành vệ đội lặng yên không một tiếng động mang theo Hồn sủng lẻn xuống đường cống ngầm dưới khu Tây Nhai. Sau đó ra lệnh cho Nham Hệ Hồn sủng tiến hành bịt kín lỗ cống thoát nước và gắn liền các bức tường lại với nhau.

Mưa to đã kéo dài vài ngày rồi, đến ngày thứ ba thì lượng nước mưa đã giảm đi một chút, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch Thủy công của bọn họ. Bởi vì bọn họ đã thuê rất nhiều Hồn sủng sư có Hồn sủng Thủy hệ và Thủy tộc đến đây.

Màn trời vẫn tối thui như mực, nước mưa rơi tí tách cọ rửa thành thị cổ xưa bốc lên mùi vị ẩm ướt tương đối khó chịu.

Trải qua vài ngày mưa gió bão bùng, bên trong thành thị đã sạch sẽ và yên tĩnh hơn trước vài phần. Dòng nước đổ vào trong đường cống thoát nước rất là thuận buồm xuôi gió, giai đoạn đầu kế hoạch xem như trót lọt.

Ở trong đường cống thoát nước vốn không có ánh sáng, bởi vì thành thị vô cùng phồn hoa và rộng lớn cho nên con đường cống ngầm phía dưới mặt đất cực kỳ phức tạp. Có thể nói bên dưới đó chính là một mê cung chân chính.

Dĩ nhiên, địa phương âm u và tối mịt cực kỳ khó chịu đối với mọi người, nhưng lại là hoàn cảnh đặc thù vô cùng thích hợp với Lam Thực Trùng Quái.

Nếu như trời không mưa, có lẽ đám hung vật sẽ vĩnh viễn ẩn núp phía dưới rồi biến toàn bộ cống ngầm thành sào huyệt của mình rồi.

Đúng như Sở Mộ dự đoán, Lam Thực Trùng Quái chính là Nô sủng cho nên tính mạng của chúng nó phải dựa vào năng lượng từ mẫu thể duy trì. Một khi rời khỏi mẫu thể thời gian quá lâu, chúng nó sẽ hóa thành một đống tro bụi xám xịt trên mặt đất.

Chúng nó là tộc quần định cư ở chung một chỗ, mỗi khi kiếm ăn sẽ xuất động cả tập thể, rất ít khi nhìn thấy Lam Thực Trùng Quái một mình du đãng bên ngoài.

Lúc này những con Lam Thực Trùng Quái đang tụ tập ở trong một thông đạo khá lớn.

"Đời này ta không bao giờ muốn tiếp xúc với đám hung vật này nữa, ác tâm muốn ói quá đi."

Trong cống thoát nước, một gã Hồn sủng sư chừng ba mươi tuổi vẻ mặt phiền chán lầm bầm.

"Ta cũng đâu có muốn, quỷ mới biết nếu như chúng nó đói bụng có thể ăn luôn chúng ta hay không."

Một gã Hồn sủng sư mập mạp ở bên cạnh cũng phụ họa một câu.

Thế nhưng, gã Hồn sủng sư mập mạp này lại không có vẻ ác tâm như tên kia, ngược lại còn cầm trong tay một khối thịt khô đứng trong đường cống thoát nước đầy phân và nước tiểu gặm lấy gặm để.

"Muốn ăn thì tự ngươi ăn đi, ghê tởm muốn chết !" Gã nam tử kia cười khổ nói.

"Đại nhân cũng thật là gan lớn, nếu không phải vì những cao thủ Ly thành dồn lực chú ý vào Thiên Thương Thanh Chập Long thượng, sợ rằng đám thú nuôi của đại nhân đã bị những cao thủ Ly thành thanh trừ sạch sẽ rồi." Gã Hồn sủng sư mập mạp nói.

"Ngươi có chỗ không biết, trước giờ đại nhân thường xuyên làm những chuyện như vậy. Đừng nói là Ly thành, coi như là các giới khác ..."

Vừa nói tới chỗ này, gã nam tử này bỗng nhiên ý thức được không thể nói quá nhiều, hơi dừng một lát rồi lập tức dời sang đề tài khác:

"Đại nhân nói là con cần chúng ta trông coi nơi này hai ngày hả?"

"Đúng thế, có lẽ hắn đã có phát hiện gì đó." Gã Hồn sủng sư mập mạp nói.

Lúc này gã Hồn sủng sư mập mạp phát hiện chung quanh toàn là những thứ ác tâm do Lam Thực Trùng Quái bài tiết càng ngày càng nhiều, đã dần dần ảnh hưởng đến khẩu vị của hắn liền bỏ hết khối thịt vào miệng rồi đi tới bên cạnh đồng bạn.

"Rào rào rào !”

Dòng nước đột nhiên xao động kỳ lạ, theo là tiếng nước chảy nho nhỏ truyền tới, mực nước cũng dâng lên đến gót giày tên mập.

"Kỳ quái, tại sao mực nước lại dâng lên cao nhỉ? Chẳng lẽ bên trên đang có mưa lớn?"

Gã Hồn sủng sư mập mạp vội vàng đi tới chỗ không có nước, miệng vẫn không ngừng oán trách.

"Hẳn là không sai đâu, thời tiết càng ngày càng khó chịu. Thôi kệ nó đi, con cần trông coi đám hung vật hai ngày thì chúng ta đã hoàn thành công việc của mình rồi."

Giữa trưa, trong khu vực Tây Nhai xuất hiện gần hai trăm con Hồn sủng thuộc Nguyên Tố giới Thủy hệ và Yêu Thú giới Thủy tộc. Tất cả chia ra đứng ở vị trí cạnh miệng cống chờ đợi, tùy thời nghe theo hiệu lệnh đồng loạt phát động kế hoạch.

Rốt cuộc một luồng lửa diễm lệ bỗng nhiên nở rộ ở giữa không trung, từ từ bay lên cao tới mấy trăm thước. Nhất thời ánh lửa chói mắt tràn ngập không gian, biến đám mây đen gần đó thành một màu đỏ rực.

"Bắt đầu !"

Một gã đội trưởng trực thuộc không trung vệ đội khống chế Dực hệ Hồn sủng cao giọng hô lớn đối với đám Hồn sủng sư đứng dưới đất.

Một tràng thanh âm chú ngữ lập tức vang vọng khắp khu vực Tây Nhai, hàng loạt hào quang màu lam từ từ bao phủ khắp quảng trường và đường phố.

Kỹ năng Thủy hệ phát ra tia sáng nhàn nhạt chậm rãi lan tràn ra bốn phía, thậm chí đã bao trùm cả một khu vực rộng lớn. Hơn hai trăm con Hồn sủng đồng loạt phát động kỹ năng cơ hồ nhuộm cả không gian nơi này thành một màu xanh thuần túy.

Thời gian qua chừng mười phút, cả khu vực Tây Nhai đã xuất hiện dòng nước thật lớn tràn vào, sau đó bắt đầu ngưng tụ thành quả cầu nước khổng lồ ở trên miệng cống ngầm.

Diệp Khuynh Tư cho rằng đã hành động là phải làm cho quyết liệt, dù sao lấy trình độ thực lực của đám hung vật rất dễ dàng sử dụng lực lượng phá vỡ các bức tường cản nước. Vì thế nàng góp ý cho các Hồn sủng sư cùng nhau phát động kỹ năng tạo thành nước lũ mạnh mẽ bất ngờ tập kích, khiến cho chúng nó không có cơ hội phá nát bức tường tìm cách đào thoát. Chỉ có làm như vậy mới có hi vọng tung một lưới bắt hết bọn chúng.

"Đổ xuống !"

Rốt cuộc lượng nước đã tập trung lên tới mức lớn nhất, những Hồn sủng thiên về lực lượng tru lên kinh khủng, móng vuốt hung hăng đánh xuống mở rộng miệng cống ngầm.

Lượng nước ngưng tụ đã hình thành một cái hồ lơ lửng giữa không trung, vào lúc này những Thủy hệ Hồn sủng sử dụng tinh thần lực khống chế dẫn dắt dòng chảy đổ xuống miệng cống ngầm.

"Ù ù ù ù ~~~!"

Tiếng nước chảy vang vọng như sấm, sau khi tiến nhập xuống lòng đất liền hóa thành một con dã thú hung mãnh điên cuồng va chạm vách tường bốn phía, bắt đầu chảy xuôi xuống chỗ sâu hơn.

Thủy thuộc tính vốn có lực công kích yếu nhất trong tất cả các hệ, nhưng một khi tập hợp lại đến trình độ nhất định sẽ tạo thành lực lượng vô cùng đáng sợ, hết thảy mọi thứ sẽ bị nó nuốt hết, không thứ gì không bị phá hủy.

Lượng nước khổng lồ rót vào trong đường cống ngầm chỉ mới một phút nhưng toàn bộ không gian phía dưới mặt đất đã bị dòng chảy hung mãnh lấp đầy, xung quanh khu vực Tây Nhai lần lượt truyền đến tiếng nước chảy dữ dội.

"Ngươi có nghe thấy thanh âm gì không?"

Gã Hồn sủng sư mập mạp có tính cảnh giác tương đối cao, chỉ thoáng cái đã nhận ra tình hình khác thường trong đường cống thoát nước.

"Hình như là tiếng sấm? Có thể là bên trên đang có sấm sét, trời mưa mà."

Gã Hồn sủng sư kia không quá để ý tới chuyện này, thuận miệng trả lời một câu cho qua.

"Tê tê ~~~ tê tê tê tê ~~~~~~~~~~~~!"

Lúc này những con Lam Thực Trùng Quái đang nằm ngủ trong sào huyệt đột nhiên bàng hoàng mở mắt.

Dòng nước cuồng bạo đã dâng lên gần như lấp kín thông đạo do chúng nó đào ra, hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục tràn tới. Đám hung vật này có năng lực cảm giác rất mạnh, mặc dù mới vừa rồi đang ở trạng thái ngủ say nhưng chỉ cần phát sinh động tĩnh thì chúng nó sẽ lập tức tỉnh lại. Sau đó cả đám dùng ánh mắt kinh hoảng nhìn vào dòng nước trong bóng tối.

"Tê tê tê tê ~~~!"

Ở ngay chính giữa lối đi là một con hung vật hình thể khổng lồ, đỉnh đầu nó cơ hồ chạm vào nóc gian phòng, bộ dạng lười nhác sải bước đi ra ngoài xem xét tình hình.

Con quái vật này hiển nhiên là đầu lĩnh của đám hung vật, những con Lam Thực Trùng Quái hình thể nhỏ hơn vội vàng né qua một bên nhường đường cho nó đi.

"Ù ù ù ù ~~~!"

Thanh âm càng ngày càng vang dội, lối đi dưới đất chấn động kịch liệt, thậm chí đã có từng mảng tường đất sụp đổ rớt xuống đầu chúng nó.

Bỗng nhiên, con quái vật đầu lĩnh nhận ra tình huống có vẻ khác thường, khuôn mặt lập tức vặn vẹo cực kỳ dữ tợn.

"Ào ào ào ào !"

Rốt cuộc dòng nước bắt đầu tràn vào sào huyệt, ngay sau đó dòng chảy mãnh liệt biến thành cơn sóng thần ập vào mặt con quái vật đầu lĩnh trong nháy mắt.

Trên mặt con quái vật lập tức lộ ra vẻ khủng hoảng, căn bản không kịp thông báo cho đám Lam Thực Trùng Quái ở bên trong sào huyệt, vội vàng quay đầu chạy trốn về phía không có nước.

"Nước... nước..."

Gã Hồn sủng sư mập mạp cũng hoảng sợ cùng cực, không đợi hắn nói cho hết lời thì sóng nước cuồn cuộn đã đập vào người hắn. Sau một cái nháy mắt, cả người hắn đã chìm vào trong dòng nước lũ, hoàn toàn không có cơ hội triệu hoán Hồn sủng.

Gã Hồn sủng sư kia phát hiện sự tình hơi chậm, ngay cả chú ngữ cũng không kịp niệm đã bị dòng nước lũ nuốt mất, thân thể bị cơn sóng cuồng bạo cuốn lao di, không ngừng xoay vòng vòng rồi va đập vào bức tường chung quanh.

Dòng nước lũ hung mãnh tràn vào trong sào huyệt Lam Thực Trùng Quái. Hàng trăm con Lam Thực Trùng Quái không có cơ hội chạy trốn, bởi vì hai đầu lối đi đã bị nước lũ ập vào cùng một lúc.

"Tê tê tê tê ~~~~~~~~~!"

Những con hung vật kêu lên kinh hoảng, không ngừng nhặt gạch đá và tường đất chung quanh lên, cố gắng ngăn cản dòng chảy từ bên ngoài tràn vào.

Nhưng dòng nước đổ vào sào huyệt quá nhanh, chỉ mới có vài giây nhưng mực nước đã dâng lên một nửa sào huyệt. Vào lúc này những con hung vật tạm thời hoàn thành bức tường chắn sóng, khiến cho dòng nước không đến nổi lấp đầy khu vực sinh sống của chúng nó.

"Ù ù ù ù ~~~~~~~!"

Tiếng nước chảy vẫn không ngừng quay cuồng truyền vào tai chúng nó, chỉ chốc lát sau đám hung vật đã phát hiện ra bức tường tạm thời kia đã khống chế được dòng nước. Mực nước trong sào huyệt đã ngừng dâng lên, lúc này trên trăm con Lam Thực Trùng Quái kêu lên mấy tiếng hưng phấn.

Trí tuệ của đám Nô sủng hiển nhiên thua kém Hồn sủng bình thường rất nhiều, cho nên đám hung vật này không có ý thức được mặc dù đã ngăn chặn được dòng nước, nhưng bọn chúng cũng bị vây khốn trong thông đạo cực kỳ nhỏ hẹp.

Dòng chảy càng lúc càng mạnh, hầu như tất cả lối thoát nước ở Tây Nhai đã bị bịt kín. Tốc độ nước chảy cũng nhanh hơn rất nhiều, không khí phía dưới mặt đất cũng dần dần thiếu thốn.

Sau khi đường cống ngầm đã bị tràn đầy nước, vị trí sào huyệt Lam Thực Trùng Quái cũng bị mực nước dâng lên đến hai phần ba.

Khu vực chỗ này cũng không rộng lắm, hơn nữa tụ tập trên trăm đầu Lam Thực Trùng Quái nên không gian chỉ còn lại có hai phần ba. Những con quái vật phải bám vào vách tường để né tránh mặt nước, có một số bị ngập vào trong nước hơn một nửa thân hình.

"Phốc phốc !”

Một con Lam Thực Trùng Quái không cẩn thận rớt vào trong nước liền kêu lên một trận kinh hoảng, tứ chi không ngừng đập mạnh làm bắn lên vô số bọt nước.

Đến lúc này đám Lam Thực Trùng Quái mới ý thức được không khí đang dần dần giảm bớt, phát hiện đồng bọn của mình từ từ chìm vào trong nước nhưng cặp mắt chúng nó vẫn hờ hững, vô tình, hoàn toàn không có một con nào có ý định chạy tới trợ giúp. Cho dù chỉ có một con Lam Thực Trùng Quái rũ cái đuôi xuống cũng có thể kéo đồng bọn lên trên, nhưng chúng nó vốn không nghĩ đến điều đó. Sự khác biệt giữa Nô sủng và Hồn sủng chân chính đã biểu hiện rõ ràng vào lúc này.

Chỉ cần lướt mắt qua một vòng là nhìn thấy phương hướng nào cũng có không ít thi thể Hồn sủng, những thi thể này đã bị gặm sạch sẽ xương cốt và tứ chi, từ vũng máu chảy đầm đìa và mảnh vụn thịt tươi rải rác trên mặt đất để phán đoán thì những Hồn sủng này tử vong cách đây không lâu.

Tổng cộng có mười bốn cỗ thi thể, cơ hồ bên cạnh mỗi thi thể đều có một gã Hồn sủng sư ngã gục trong vũng máu, trang phục trên người giống nhau như đúc, rõ ràng những Hồn sủng sư này chính là thành vệ đội của Ly Thành.

Cảnh tượng tàn nhẫn như thế hiện tại trong tòa thành làm cho trong lòng Diệp Khuynh Tư cũng dâng lên vài phần bất an, nàng dùng ánh mắt khủng hoảng nhìn về phía Sở Mộ.

Sở Mộ không nói gì, để cho Dạ Chi Lôi Mộng Thú chậm rãi đi dọc theo đường phố tiến về phía trước.

Giẫm qua mấy cỗ thi thể đi thêm được một đoạn đường, Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đã đến trung tâm quảng trường.

"Vù vù vù vù !”

Một làn gió lạnh lẽo từ sâu trong ngõ hẻm thổi qua cuốn theo mùi máu tươi xộc vào trong mũi, sương mù tử vong trôi nổi lơ lửng trên bầu trời, không khí càng lúc càng âm u ghê rợn.

Chung quanh an tĩnh đến mức đáng sợ, ánh trăng chiếu rọi lên thi thể tạo nên một bức tranh kinh khủng khiến cho người ta sinh ra cảm giác gục vào tường muốn nôn mửa.

Càng lúc càng có nhiều thi thể Hồn sủng và chủ nhân chúng nó hiện ra trước mặt Sở Mộ, toàn bộ những người này đều là thành vệ đội chịu trách nhiệm tuần tra tòa thành. Bao gồm cả đội tuần tra mặt đất và không trung đều không có một người nào may mắn sống sót.

"Tại sao có thể như vậy?" Nhìn một đống thi thể nằm trải dài trên mặt đường, sắc mặt Diệp Khuynh Tư đã tái nhợt không còn chút máu.

Nơi này là tòa thành nhân loại nhưng lại làm cho người ta có cảm giác còn âm trầm và kinh khủng hơn cả núi rừng và đầm lầy nơi hoang dã. Đến tột cùng là sinh vật tàn bạo cỡ nào mới có thể biến nội thành sinh khí thịnh vượng ra hoàn cảnh như thế này?

"Chúng ta trở về đi thôi, bọn họ hẳn là chết hết rồi."

Sở Mộ không muốn tiếp tục đi về phía trước, bởi vì hắn biết càng đi về phía trước rất có thể sẽ gặp phải tình cảnh giống như thành vệ đội, nếu lọt vào cạm bẫy của đám hung vật kia chắc chắn hai người bọn họ không thể nào thoát khỏi.

"Đến tột cùng đã chuyện gì xảy ra?" Ngay cả Diệp Khuynh Tư luôn luôn bình tĩnh cũng phải sinh ra cảm giác hoảng hốt.

"Đây là một tràng âm mưu, đám hung vật kia cố ý bố trí bẫy rập." Sở Mộ trầm giọng trả lời.

Trước kia Sở Mộ cũng chỉ mới cho ra suy đoán ban đầu, nhưng lúc này nhìn thấy số thành vệ bị giết trong một khu vực lên tới hàng chục thì hắn đã xác nhận rõ ràng suy đoán của mình.

"Âm mưu, những thứ này là vì sao?" Diệp Khuynh Tư vẫn không có minh bạch chuyện này lắm.

Sở Mộ lắc đầu nói: "Tạm thời còn chưa rõ ràng có phải là người hay là hung vật tạo ra sự việc này."

Sở Mộ quay đầu lại nhìn thoáng qua vũng máu chảy dài trên đường phố, ra lệnh cho Dạ Chi Lôi Mộng Thú tăng nhanh tốc độ, đồng thời bảo Diệp Khuynh Tư chạy theo sát bên cạnh mình.

"Ngươi đã nói những thứ này sẽ không công kích bình dân mà?"

"Ừ, ít nhất ta cho rằng như vậy."

"Bởi vì tên hung thủ hoặc là đám hung vật biết một khi phát sinh tử vong sẽ có rất nhiều thành vệ tập trung vào một khu vực, ngày hôm qua chúng nó giết chết hơn ba mươi người bình dân cũng chính là vì mục đích này." Sở Mộ nhỏ giọng nói.

Sở Mộ vừa nói như vậy, Diệp Khuynh Tư đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt hiện lên nét kinh ngạc tột đỉnh, nếu thật sự là như vậy thì hung thủ quá mức đáng sợ rồi.

Bởi vì tên đó cố ý dụ dỗ thành vệ đội tập trung lại một chỗ, sau đó mới triệu hoán số lượng lớn Hồn sủng ra tập kích biến thành vệ đội thành thức ăn.

"Nếu như ngày hôm qua chúng ta có thể suy nghĩ đến chuyện này, có lẽ bọn họ sẽ không phải chết rồi." Trên mặt Sở Mộ lộ ra một tia buồn bã.

Sinh vật hung tàn lại có trí khôn, hay là do một gã Hồn sủng sư nhân loại cố ý tạo ra sự việc này?

Hành động xem thành vệ đội như mục tiêu đúng là không thể nào tin tưởng nổi, rồi lại dùng tính mạng bình dân để bố trí bẫy rập, lấy thi thể Hồn sủng làm thức ăn…v…v tất cả những hành vi đó không có cái nào không thuộc về cùng hung cực ác, chắc chắn không ai chấp nhận nổi và không bao giờ tha thứ cho hung thủ.

Nếu là một tộc quần Hồn sủng hung tàn như thế sinh tồn trong tòa thành rộng lớn, lúc bình thường ẩn núp ở đâu đó chờ đợi đến ban đêm lại ra ngoài hành động. Chỉ cần nghĩ tới đó thôi là da đầu Sở Mộ đã nổi lên một tầng gai óc rồi.

Tâm tình Sở Mộ lúc này rất trầm trọng, không phải là hắn chưa từng thấy người chết hoặc thi thể tử vong, chẳng qua là những sinh vật này đã biểu hiện ra trí khôn nằm ngoài sức tưởng tượng khiến cho Sở Mộ cảm thấy sởn tóc gáy, tựa như lúc ban đầu gặp phải tình huống Chập Hoang vậy, tai nạn bình thường ập đến quá nhanh, quá khủng khiếp.

Diệp Khuynh Tư muốn nói cái gì đó, nhưng nghĩ đến phát sinh thảm trạng lúc trước trong lòng cũng dâng lên một trận cảm xúc không thể nói rõ, đành phải yên lặng đi theo sau Sở Mộ trở về cửa hàng linh dược.

Ngày hôm sau tin tức vẫn được thành quan và vệ đội phong tỏa.

Đêm qua tổng cộng có tới một trăm binh lính thành vệ cùng mười không trung vệ đội mất mạng, bao gồm cả tính mạng bình dân cũng lên tới con số kinh khủng, ba trăm người, ba trăm tính mạng mất đi trong một đêm. Toàn bộ táng thân ở trong khu vực nội thành, chuyện này có thể nói là huyết án kinh người từ trước tới nay xảy ra trong Ly thành.

Nhưng mà tin tức đáng sợ này đã bị quan viên Ly thành vận dụng lực lượng trực tiếp nhất chèn ép xuống, cuối cùng biến thành thế lực Địa Hạ cung khai chiến với Hồn sủng sư ở khu Tây Nhai dẫn đến huyết án như thế.

"Ba ngày, trong vòng ba ngày phải giải quyết chuyện này cho ta, ba ngày sau nếu vẫn không tìm ra hung thủ, hơn nữa xử lý không sạch sẽ, ta sẽ lột da ngươi ra làm khăn trải bàn."

Một vị tướng quân chịu trách nhiệm an toàn cho cả Ly thành tức giận vỗ bàn thật mạnh, quát mắng ra lệnh cho một viên quan dưới trướng.

Quan viên quản lý khu vực Tây Nhai chính là Lý Cốc đang nơm nớp lo sợ đứng yên tại chỗ. Bởi vì bên đó là khu vực bình dân, không phải là khu vực chính của Ly thành nên không được coi trọng, chỉ sợ phát sinh chuyện cũng sẽ bị thành quan nơi đó cưỡng bức đè ép tin tức và dọn dẹp sạch sẽ dấu vết không cho cấp trên biết.

Mà thành quan Lý Cốc vốn tưởng rằng chỉ là một ít cư dân liều mạng làm ác, chỉ cần phái một nhóm thành vệ đội tuần tra sẽ không thể phát sinh chuyện gì nữa. Nhưng không ngờ rằng chuyện tình đáng sợ như thế, ở trong thành lại xảy ra thảm án kinh người vượt ra khỏi dự đoán của hắn.

Bên cạnh thành quan Lý Cốc chính là đội trưởng của không trung vệ đội - Đông Thanh, hắn suốt cả đêm không được ngủ nghỉ nên sắc mặt cực kỳ khó coi.

Ngày hôm qua Đông Thanh thay ca với một gã đội trưởng khác rồi trở về nghỉ ngơi, cho nên không có ở trong hàng ngũ mười người không trung vệ tuần tra đêm đó. Điều này giúp cho hắn may mắn tránh được một kiếp, đồng thời cũng làm cho hắn mất đi mấy vị chiến hữu, sau khi nhận được tin tức liền bị một bóng ma bàng hoàng bao phủ tâm trí hắn, ngay lúc đó hắn lập tức rơi vào trạng thái mơ mơ hồ hồ không dám tin vào sự thật.

Sau khi vị tướng quân rời khỏi, thành quan Lý Cốc nhẹ nhàng tiễn ra ngoài cửa, không lâu sau Lý Cốc quay lại dáng vẻ lo lắng nồng đậm ngồi trở lại ghế của mình.

Trong gian đại sảnh này hiện tại đã tụ tập tất cả thành vệ đội, tất cả không trung đội trưởng và hộ vệ thành đều có mặt đầy đủ. Những người này cùng lúc trầm mặc không nói được một câu.

Lý Cốc thở dài một tiếng, hồi lâu mới nói:

"Ly thành hiện tại đã ở vào trạng thái cảnh giới, chuyện này quả thật vô cùng nghiêm trọng, nhưng mà thật sự đào không ra bao nhiêu nhân thủ. Bây giờ chúng ta căn bản không biết hung thủ là cái thứ gì, thậm chí không biết chúng nó có số lượng bao nhiêu, cho nên chúng ta phải mời một ít thợ săn trợ giúp điều tra việc này."

"Trương Thạch, đi dán giấy treo giải thưởng trăm vạn kim tệ lên tường thành. Tìm một vài người tài ba dị sĩ trợ giúp chúng ta điều tra tin tức. Những đội trưởng khác dẫn dắt tiểu đội của mình, mười người lập thành một đội đi đến Tây Nhai tuần tra." Thành quan Lý Cốc chậm rãi hạ lệnh.

"Vâng !" Tất cả đội trưởng đồng thời hành lễ.

"Đợi một chút !" Lúc này Sở Mộ bất chợt mở miệng ngăn cản.

Vốn là Sở Mộ đem tin tức này truyền đạt lại cho Đông Thanh, nhờ đó chuyện này mới được khống chế nhanh như vậy, mà thành quan trong lúc gấp gáp tổ chức hội nghị cũng để cho Sở Mộ ngồi một bên dự thính.

Lý Cốc nghi hoặc nhìn Sở Mộ, không hiểu được mở miệng hỏi: "Ngươi là ai?"

"Vị này là Hồn sủng sư báo tin tức cho chúng ta." Đông Thanh nhanh chóng giới thiệu Sở Mộ.

Lý Cốc nhìn thoáng qua Đông Thanh, đối với Lý Cốc thì thảm án này có một việc đáng ăn mừng chính là Đông Thanh không có nằm trong nhóm người tử vong, nếu không chuyện tình sẽ càng thêm nghiêm trọng.

"Trước tiên ngài nên thu hồi mệnh lệnh lúc nãy lại, hiện tại số lượng địch nhân và phương thức hoạt động còn không rõ ràng. Nếu lỗ mãng phái các tiểu đội đến Tây Nhai lục soát sẽ dẫn tới phát sinh án mạng vô ích." Sở Mộ nghiêm túc nói.

"Chúng ta đường đường là thành vệ đội được huấn luyện nghiêm chỉnh, chẳng lẽ còn phải lo lắng mấy thứ quỷ quái kia?" Một vị sĩ quan phụ tá nhíu mày nói.

Tướng quân thủ thành chỉ cho bọn họ ba ngày để giải quyết chuyện này, hiện tại ngay cả một chút đầu mối cũng không có, những người ngồi trên ghế thành quan như bọn họ cũng bị áp lực cực lớn. Nếu không tiến hành tìm kiếm manh mối thì làm sao giải quyết được?

"Đám hung vật kia dùng tính mạng bình dân dụ dỗ thành vệ đội, sau đó biến tất cả thành vệ đội làm thức ăn của mình. Điều này nói rõ trí tuệ của chúng nó cực kỳ cao, nếu hiện tại phái ra một nhóm lớn nhân viên đến Tây Nhai tìm tòi sẽ dẫn tới ba kết quả. Thứ nhất là tìm được một ít đầu mối, tìm ra nơi ở của chúng nó, sau đó tiến hành đại chiến với đám Hồn sủng này, nếu như muốn làm như thế phải suy nghĩ đến đến tột cùng là có bao nhiêu hung vật sống ở trong khu Tây Nhai. Đám người của các ngươi có thể tiêu diệt chúng nó hay không, nếu không các ngươi sẽ nộp mạng và tạo ra một đám hung vật càng kinh khủng hơn nữa, chuyện này sẽ chuyển biến xấu." Sở Mộ chậm rãi giải thích.

Sở Mộ nói ra lời nói này lập tức được mọi người tập trung suy nghĩ.

"Khả năng thứ nhất này tương đối thấp, bởi vì những loại Hồn sủng này đã có thể sống ở nhiều ngày trong thành nhất định là có phương thức ẩn núp đặc thù. Mặt khác, ngày hôm trước ta có từng bị đám hung vật này truy đuổi cơ hồ chạy qua gần một nửa tòa thành. Nhưng lấy hồn niệm của ta cũng không thể nhận ra phương thức ẩn núp của bọn chúng. Nếu nh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Vii0728
13 Tháng tám, 2022 15:57
uyên thú tộc là loại thú nào vậy mọi người
sliver
11 Tháng tám, 2022 18:02
lki9098u9. 9on
sliver
11 Tháng tám, 2022 18:02
l8u8p98om9iogb9b jph.ohloon.8k n ohhnj
sliver
11 Tháng tám, 2022 18:01
m0n9n9pknm 8
sliver
11 Tháng tám, 2022 18:01
i
Amagedon
17 Tháng tư, 2022 07:34
sao thiếu mất mấy trăm chương
TranNgocKimNgan
12 Tháng hai, 2022 19:11
làm ơn ra phần 2 đi mà tui chờ mấy năm ròng rã rồi huhu
Hieu Le
25 Tháng mười hai, 2021 19:33
ủa 114 sang 115 là sao
Hieu Le
24 Tháng mười hai, 2021 20:13
đoạn đầu t cứ nghĩ tới pokemon :))
kage1
04 Tháng mười, 2021 23:26
có truyện nào như vậy không cho mình xin đi
Hàn Thiên
19 Tháng sáu, 2021 21:35
Olympus r***
TuKii
10 Tháng sáu, 2021 20:28
Nói ít ý nhiều: Lớn!
Hoàng Minh
09 Tháng hai, 2021 16:16
rơi nước mắt c486 luôn
Ngọc Trường
16 Tháng mười một, 2020 10:38
từ 114 nhảy phát mấy trăm chương thì ai mà đọc dc
Hieu Le
31 Tháng mười, 2020 05:17
sao k ai làm đồng nhân về bộ sủng mị này nhỉ
Nguyễn Ngọc
18 Tháng chín, 2020 09:45
Tên đủ có 1 chữ là Loạn Chính là tác giả viết Toàn chức pháp sư, mục long sư
Hửu Lộc
14 Tháng chín, 2020 17:06
ông nghỉ 1tr bên trung lớn lắm à :)
Thắng Lê
30 Tháng bảy, 2020 06:56
Một bộ truyện không xuất sắc nhưng đủ để cho hơn 1tr người đọc bên trung yêu cầu tác sửa đổi chương kết. không xuất sắc nhưng lại là bộ truyện đầu tiên mở ra hệ thống sủng vật lưu. Nếu đây không phải là bộ truyện sủng vật lưu xuất sắc thì mình cũng không biết bộ nào xuất sắc nữa.
06021219
18 Tháng bảy, 2020 22:51
mucj long suw
Alviss88
26 Tháng sáu, 2020 18:02
bộ gì vậy bạn??
Alviss88
26 Tháng sáu, 2020 17:57
tên đầy đủ tác giả lảo Loạn là gì bạn
leolazy
12 Tháng tư, 2020 17:03
Pokemon bản 16+, cũng đủ hay để giết thời gian, nhưng không đủ để gọi là xuất sắc!
Võ Việt
04 Tháng tư, 2020 08:40
giờ mới biết Ngư đích thiên không chính là lão Loạn @@!
グエン トラン
17 Tháng ba, 2020 06:58
Tác viết bộ mới Sủng Vật Lưu nữa kìa, lần này toàn pet Rồng
Ruan.Yu
25 Tháng hai, 2020 14:56
Đọc mấy năm rồi, giờ vẫn ám ảnh không quên được.
BÌNH LUẬN FACEBOOK