Loại rung động này đã vượt qua nhận thức của tất cả mọi người, bọn họ không nghĩ tới một sinh vật cấp bậc cao như vậy lại có thể bị miểu sát!
- Đầu Long này... Cái đầu Long này, đầu Long...
Đức lão Linh Sư đã triệt để ngây người, nội tâm rung động đến nỗi không cách nào nói được một câu nguyên vẹn! !
Đức lão Linh Sư nhớ rõ đầu Long này ở phong ba thành Thiên Hạ, trong quá trình bảy dũng sĩ giác tỉnh Thất Đồ Thánh Sủng thì Sở Mộ dùng sức một mình xoay chuyển thế cục thành Thiên Hạ, mà đại công trong đó cũng là u linh long vô cùng khủng bô! !
Lúc ấy đầu long này chỉ có thực lực Đế Hoàng cấp thấp cùng Đế Hoàng trung đẳng.
Đã nhiều năm qua đi, thời điểm Đức lão Linh Sư nhìn thấy nó lần nẵ, thật không ngờ nó cường đại như vậy, cường đại đến mưc miểu sát Thái Nga Cự Nhân của Mạch Lăng!
Khó có thể tin, chuyện này quá khó tin, Đức lão Linh Sư căn bản không tìm được từ ngữ nào hình dung sự cường đại của đầu long này, chỉ có thể kích động nói không ra lời.
- Cái này... Đây chẳng lẽ là một hồn sủng khác bị thất lạc của Sở Phương Trần đây sao...
Đằng Lãng và Đức lão Linh Sư mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.
Gợn sóng trong nội tâm không ngừng tăng cao, Đằng Lãng cảm giác mình ngay cả suy nghĩ cũng khó khăn.
Quen biết Sở Phương Trần lâu như vậy, Đằng Lãng đoán không ra Sở Phương Trần vẫn luôn là một khống, khi đó hắn nói là linh hồn của mình bị thương.
Về sau Đằng Lãng dần dần biết rõ thằng này là thất lạc hồn sủng thôi, cho nên mới dùng một khống lâu như vậy.
Ban đầu ở vạn vật bình nguyên, chủ sủng của Sở Mộ là Chiến Thú Mặc Dã trở về chiến đấu với hai cấp chúa tể cũng đã rung động toàn trường, cho nên lưu lại trong nội tâm Đằng Lãng cùng tất cả mọi người một ấn tượng khóa phai nhòa.
Mà bây giờ Sở Phương Trần lại có thêm một con hồn sủng quay về, mà con hồn sủng này lại dùng một chiêu miểu sát Thái Nga Cự Nhân.
Đã từng cần Tam đại nguyên lão, ngũ đại trưởng lão liên thủ mới có thể miễn cưỡng hạn chế được Thái Nga Cự Nhân, nhưng không ngờ hiện tại bị miểu sát, Đằng Lãng đã không cách nào đi đoán được u linh long này cường đại thế nào, ít nhất nó tuyệt đối là sinh vật mạnh nhất mà hắn từng nhìn thấy.
Con mắt Đằng Lãng nhìn chằm chằm vào nam tử đang lơ lủng trên không trung, hắn đã mang cho Đằng Lãng rất nhiều rung động, mỗi một lần rung động đều bị Đằng Lãng không dám tin là mình từng quen biết Sở Phương Trần.
- Thằng này... Thằng này rốt cuộc là người nào?
Đằng Lãng thất thần tự nói ra.
Ở bên cạnh Đức lão Linh Sư liếc mắt nhìn Đằng Lãng, hắn biết rõ thân phận của Sở Mộ đã không cần thiết phải giấu diếm nữa, dùng ánh mắt vui mừng và phức tạp nhìn qua Sở Mộ trên không trung:
- Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn thì, hắn cũng chỉ là người trẻ tuổi như bao người khác, vì để chính mình trở nên mạnh mẽ mà phấn đấu nhiều hơn, khác nhau duy nhất là hắn luôn khổ tu...
- Mấy năm trước tai nạn thành Thiên Hạ, làm cho tất cả mọi người ở thành Thiên Hạ lâm vào khủng hoảng, lúc ấy chúng ta đã tuyệt vọng, cũng chính vì hắn kiên cường và kiên trì mới mang lại một tia sinh cơ cho chúng ta, từ từ thấy được hy vọng...
Đằng Lãng có chút thất thần nhìn qua Đức lão Linh Sư.
Không có ai biết Sở Phương Trần rốt cuộc tới từ nơi nào, hắn là ngang trời xuất thế chân chính như ý nghĩa.
Hiện tại nghe được Đức lão Linh Sư tự thuật, nghe được hắn miêu tả phong ba thành Thiên Hạ, Đằng Lãng vừa mới bình tĩnh một chút đã chấn động !
- Hắn là Vương, một năm trước hắn mới hơn hai mươi tuổi, là vương làm cho tất cả người ở Thiên Hạ Cảnh vô cùng kính trọng và khâm phục. Hắn hóa thân thành ma và thức tỉnh, cũng chính là Sở Phương Trần hiện tại.
Thiên Hạ Cảnh Vương! !
Tiền nhiệm Thiên Hạ Cảnh Vương là một người cơ hồ bị tất cả mọi người phỉ nhổ vì phản bội, hận không thể ăn thịt uống máu hắn! Mà sau khi Thiên Hạ Cảnh Vương qua đời thì hắn thay thế, người của Vạn Tượng Cảnh cơ hồ chưa từng gặp qua hăn, tuy nhiên cũng nghe qua một ít việc và dấu tích của hắn.
Nhưng mà Đằng Lãng suy nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới "Sở huynh đệ" của hắn chính là Thiên Hạ Cảnh Vương!
- Hắn... Hắn là Sở Mộ... Chính là hóa ma nhân!
Đằng Lãng lại kinh ngạc ngây người lần nữa.
Hóa ma nhân!
Sở Phương Trần cũng không phải ngang trời xuất thế, mà là Sở Mộ cứu vớt linh hồn của thành Thiên Hạ, hắn đã quay về!
...
Bên trong khói bụi, Mạch Lăng từ trên vai của Thái Nga Cự Nhân ngã xuống đất, mất đi Thái Nga Cự Nhân thì Mạch Lăng trong mắt cấp chúa tể càng nhỏ bé không chịu nổi!
Thời điểm ngã xuống sông băng thì Mạch Lăng thất hồn lạc phách nhìn qua thi thể Thái Nga Cự Nhân đang bay đầy trời, tuyệt vọng và tử vong bao phủ trong mắt của hắn!
Một đời Hùng giả bị một kích phá hủy, chuyện này không đơn thuần là hủy diệt hồn sủng của hắn, còn hủy diệt kiêu ngạo và tự tôn của hắn.
- Chém, chém cho ta! ! !
Bỗng nhiên Mạch Lăng đang tuyệt vọng nhìn qua hình đài hét lên.
Hắn muốn giết người, Thái Nga Cự Nhân bị miểu sát, hiện tại Mạch Lăng có cảm giác vãn hồi chính là nhìn thấy một trăm đầu người rơi xuống đất.
Hắn bị giết hồn sủng mà hắn kiêu ngạo nhất, chính mình muốn làm chính là nhìn thấy một trăm đầu người rơi xuống đất!
Binh sĩ trên pháp trường đang ngây ra như phỗng, thẳng đến khi Mạch Lăng hô lên ba lượt thì độc hoang Niếp Vân Tân lúc này mới kịp phản ứng.
- Chém cho ta!
Niếp Vân Tân hét lớn một tiếng, ra lệnh cho các binh sĩ.
Mười tên lính run rẩy cởi bỏ khóa chắt to lớn, tổng cộng mười cái khóa sắt, cởi bỏ tới sợi thứ chín thì sợi thứ mười đứt đoạn và búa rơi xuống!
- Ba! ! ! !
Khóa sắt vốn ngăn nó lại, bây giờ bị đứt thì lưỡi búa giống như lợi khí của tử thần chém xuống!
Xa xa, Triêu Lãnh Xuyên nhìn qua búa bắt đầu rơi xuống, toàn thân của hắn đều cứng đờ, mẫu thân và muội muội của hắn đang ở ngay phía dưới, chẳng lẽ mình trơ mắt nhìn đầu của bọn họ rơi ra ngoài sao!
Thời điểm không lưu ý thì Cửu Dực Long Xà của Lê Hồng mở cánh, chín cánh bằng thịt tạo ra cuồng phong, đem Triêu Lãnh Xuyên cùng Vạn Triêu Thú quét bay ra ngoài.
Vào lúc bị công kích thì tim của Triêu Lãnh Xuyên càng băng giá.
- Leng keng...
Âm thanh chói tai của xiềng xích rơi xuống.
Lưỡi búa bức thẳng, lão ẩn sĩ cắn răng vẻ mặt quật cường nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy Thái Nga Cự Nhân của Hùng Mạt Mạch Lăng bị miểu sát, vậy có chết cũng không uổng, nhưng nếu có thể nhìn thấy Sở Phương Trần tiêu diệt Hồn Minh, vậy thì dù có vạn kiếp bất phục hắn cũng nguyện ý.
Uyển Trữ công chúa biết rõ lưỡi búa đang rơi xuống, nhưng mà nàng lúc này không nhắm mắt lại, nàng dùng ánh mắt mệt mỏi nhìn qua Sở Mộ.
Nhìn qua thì thấy toàn thân nam tử này bốc cháy, ma diễm tà dị màu bạc hiện ra toàn thân, ngọn lửa làm cho người ta không dám nhìn thẳng!
- Vù vù vù...
Ma diễm biến mất và thân ảnh kia cũng biến mất.
Thời điểm Uyễn Trữ công chúa giật mình thì một cổ lãnh ý xuyên qua linh hồn, bỗng nhiên ma diễm màu bạc kia đang ở gần nàng.
Ánh mắt nhìn qua thân ảnh trong ngọn lửa, thân ảnh thần bí mang theo vài phần cảm giác quen thuộc.
- Loảng xoảng...
Một trăm người đang kinh hồn khi nghe âm thanh búa hạ xuống, âm thanh rung động vang lên. Lão ẩn sĩ và một trăm người khac cơ hồ đều nhắm mắt lại, chờ đợi một tia thống khổ trên cổ.
Nhưng mà âm thanh sắt thép va chạm nhau vang lên, sau vài giây qua đi thì bọn họ không có cảm giác được thống khổ này.
Bọn họ chậm rãi mở to mắt, nghiêng đầu lên thì nhìn thấy lưỡi búa kia đang cách đầu của mình hai thước!
Hình búa không chút sứt mẻ, bọn họ đang tìm kiếm chung quanh, bỗng nhiên hoảng sợ trông thấy một nam tử quần áo dính máu đã chặn hình búa lại. Không ngờ đang giơ một cánh tay nắm chặc lấy lưỡi búa!
Uyển Trữ công chúa ở gần Sở Mộ, lúc này nàng càng cảm thấy khó tin nhìn qua thân ảnh cao ngất này, nội tâm rung động không cách nào nói rõ!
- Cái này... Đây là người sao?
Niếp Vân Tân và tất cả binh sĩ của Hồn Minh đều há hốc mồm!
Hình búa lớn như thế, mặc dù là cường đại như cấp Đế Hoàng cũng bị chém giết vô tình, mà bọn họ nhìn thấy một người dùng một tay bắt bắt lấy lưỡi búa sắc ben nhất, bởi vì một cánh tay này có thể cứu vãn một trăm cái đầu người!
- Xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~! ! ! ! !
Trong nội tâm Sở Mộ dâng lên một tia lệ khí, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Hùng Mạt Mạch Lăng!
Tay của hắn chậm rãi nắm chặt. Trên lưỡi búa sắc bén hình thành vết rạn.
- B-A-N-G...GG...
Bỗng nhiên lưỡi búa bị lực lượng khổng lồ cầm lên, hình búa này bị Sở Mộ nâng lên cao, sau đó ném nó bay đi!
Hình búa kinh người kia bay qua đầu của những tù binh, nó vượt qua hình đài và nhanh chóng bay về hướng Hùng Mạt Mạch Lăng! !
- Bá!
Một tiếng giòn vang, Hùng Mạt Mạch Lăng muốn trốn tránh cũng không thể được, trừng to mắt nhìn qua lưỡi búa to lớn này chém qua người của mình, lưỡi búa này vượt qua người của hắn chém vào sông băng phía sau !
Một tia máu tươi bám vào lưỡi búa. So sanh với hình thể to lớn của lưỡi búa thì vết máu này chẳng khác gì một vết ố nhỏ mà thôi!
Sau khi chém qua thân thể của Mạch Lăng, hình búa cũng không có dừng lại, chém qua sông băng và bay về phía cứ điểm sắt thép.
- B-A-N-G...GG! ! ! ! !
Hình búa chém thẳng vào cứ điểm sắt thép kia. Tường của cứ điểm sụp đổ một mảng lớn
Những quân đoàn của Tam đại cung điện đang chiến đấu với binh sĩ Hồn Minh nhìn thấy hình búa bay tới thì hoảng sợ liên tục, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn qua nó bay tới!
...
- Chết, Hùng Mạt Mạch Lăng bị... Bị giết chết!
Độc hoang Niếp Vân Tân ngơ ngác nhìn nhìn qua người đang đứng trên kệ hành hình, một loại cảm giác sợ hãi sâu sắc lan ra khắp toàn thân của hắn.
Một tay tiếp hình búa, tùy ý vung lên có thể so sánh với kỹ năng cấp chúa tể, đây thật sự là một hồn sủng sư hay sao?
Độc hoang Niếp Vân Tân nhìn qua nam tử điên cuồng kia mà không dám nhúc nhích, mà binh sĩ trông coi phạm nhân của Hồn Minh lúc này ngay cả đứng cũng không vững.
Không biết là ai dẫn đầu trước tiên, sau đó cả kinh kêu một tiếng, tất cả binh sĩ Hồn Minh bắt đầu chạy thục mạng.
- Tiểu Chập Long, giải quyết bọn họ.
Sở Mộ không thèm nhìn qua những người khác, hờ hững vô tình nói ra.
Tiểu Chập Long vỗ cánh, nó vừa mới thôn phệ toàn bộ linh hồn của Thái Nga Cự Nhân tán lạc khắp nơi, u linh trong người của nó đã no nê rồi, hiện tại trên pháp trường co nhiều linh hồn có thể lấy như vậy, cho dù những linh hồn này cấp bậc rất thấp nhưng thà ít còn hơn không có.
Bắt đầu từ Niếp Vân Tân hồn niệm cao nhất, hắn vừa mới triệu hồi hồn sủng muốn chạy trốn hơi thì u linh tiểu Chập Long liền quỷ dị xuất hiện sau lưng của hắn, nó mở ra miệng to lớn cắn vào hồn sủng và Niếp Vân Tân.
Niếp Vân Tân và thân thể của hồn sủng không bị hao tổn nào cả, nhưng mà trong miệng tiểu Chập Long đã lôi linh hồn của hắn và hồn sủng ra ngoài, sau đó nhấm nuốt mấy lần, nghe được tiếng kêu thảm thiết vang lên thì vẻ mặt hưởng thụ nuốt vào.
Niếp Vân Tân cùng hồn sủng của hắn thân hình trở nên cứng ngắc, chậm rãi ngã xuống mặt đất, đến chết Niếp Vân Tân cũng không nghĩ tới chính mình sẽ rơi vào kết cục này.
Thân thể còn hoàn hảo, dưới tình huống khó hiểu ngã xuống hình đài, trong khoảng thời gian ngắn tất cả binh sĩ và hồn sủng của họ toàn thân cứng ngắt ngã trên hình đài.
...
Xa xa, Triêu Lãnh Xuyên nhìn qua Sở Mộ, ánh mắt tràn ngập cảm kích!
Hắn quệt quệt máu trong miệng, ánh mắt dần dần trở nên chuyên chú, Sở Mộ đã hoàn thành hứa hẹn của mình, như vậy cho dù thế nào thì hắn cũng phải đánh bại Lê Hồng!
...
- Ù ù ù ù long...
Bỗng nhiên âm thanh nổ mạnh từ vị trí hình đài truyền tới!
Sông băng đứng vững, lửa cháy mạnh hừng hực, ánh mắt Sở Mộ nhìn bao quát chung quanh, loáng thoáng trông thấy những thân ảnh sáng ngời vượt qua cứ điểm đang bay về hướng của mình.
Nếu nàng đã xuất hiện, như vậy cứ điểm sắt thép này không duy trì được bao lâu.
Sau một lát Phượng Hoàng toàn thân bao phủ trong lửa bay tới, thần thánh uy nghiêm hạ xuống hình đài, tại đây trên Phượng Hoàng này chính là nữ chiến thần Mục Thanh Y.
Mà bên cạnh Mục Thanh Y chính là Diệp Khuynh Tư, Diệp Khuynh Tư quét mắt nhìn qua những tù binh Tam đại cung điện bị trói, mở miệng nhìn Sở Mộ nói ra:
- Ta đến giúp bọn họ giải phong ấn hồn niệm.
Sở Mộ gật gật đầu, những chuyện này nên giao cho nàng xử lý.
Sở Mộ đưa mắt nhìn qua cứ điểm sắt thép, mở miệng hỏi:
- Bọn họ có thể chứ?
Diệp Khuynh Tư gật đầu nói:
- Suy yếu vân phấn đã thông qua mưa gió thẩm thấu vào người, trong mười người thì sáu người thực lực giảm bớt rất nhiều, chúng ta tới thì quân đoàn phía sau không ngừng tuôn lên, phá vỡ cứ điểm này không thành vấn đề.
Trên thực tế Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y tới đây còn sớm hơn Sở Mộ nhiều lắm.
Các nàng lúc trước đã tiến hành dịch dung, dùng danh nghĩa thành viên cao cấp quy hàng.
Diệp Khuynh Tư chính là Linh Sư, muốn phong ấn hồn niệm của nàng thì chỉ sợ không có mấy người làm được, cho nên tiến vào trong nội thành thì nàng cùng Mục Thanh Y cũng không bị ước thúc gì cả, đương nhiên cùng các nàng cũng ở cùng với những người quy hàng khác, bảo bọn họ tới tìm hiểu cùng nội ứng ngoại hợp, không thể tốt hơn.
Mà nàng lại cho người tản suy yếu chi phấn, ngủ say chi phấn, thậm chí ôn dịch tử khí, Linh Sư lẻn vào trong quân đoàn sẽ mang lại hiệu quả gì thì không cần nói cũng biết.
Sở Mộ vốn chỉ muốn thông qua linh thuật của Diệp Khuynh Tư phá hủy quân đoàn trong nội thành, nhưng thật không ngờ Tam đại cung điện đã ngưng tụ một cổ lực lượng khổng lồ công thành, chuyện này làm cho Sở Mộ có thể buông tay đánh cược một lần!
- Sở Mộ, vừa rồi có tin tức nói năng lượng thánh điện dưới mặt đất đã thiếu thốn, minh chủ đang cưỡng ép phá vỡ kết giới, ngươi nên đuổi qua đó đi.
Mục Thanh Y nói xong đưa mắt nhìn qua Ngô Quảng cùng Luyện Duyên đang lui ra phía sau, tiếp tục nói:
- Hai kẻ này giao cho chúng ta đối phó.