Mục lục
[Dịch] Sủng Mị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc này, sắc mặt Chu Nghĩa vặn vẹo dữ tợn, cặp mắt lồi ra ngó chừng Thẩm Mặc.

Chu Nghĩa vẫn luôn đánh giá thấp thực lực người này, không nghĩ tới thái tử Yểm Ma cung – Thẩm Mặc ẩn giấu sâu như thế. Hắn đã đột phá cao đẳng đế hoàng, đạt tới đế hoàng đỉnh phong từ rất lâu.

Thẩm Mặc triệu hoán một đầu Đằng hệ Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong hạn chế Chu Nghĩa gắt gao, khiến cho hắn không có cách nào thoát khỏi khốn cảnh, càng đánh lại càng lún sâu, nguy hiểm tính mạng đã gần trong gang tấc.

Đám người Hồn Minh xưa nay vẫn luôn cao ngạo tự đại, cho rằng thực lực của mình đã có thể thống trị hết thảy. Nhưng mà bọn họ không nghĩ tới ba thế lực lớn yên lặng hai mươi năm đã tích lũy được một nguồn lực lượng khổng lồ. Trong đó cường giả trẻ tuổi không phải số ít, chỉ là cố tình che giấu mà thôi.

Thẩm Mặc chính là một cường giả ẩn giấu sâu hư vậy.

Lần này ba thế lực lớn bày ra kế hoạch lật đổ thế lực Hồn Minh tại Linh thành, công lao Thẩm Mặc tuyệt đối không kém Sở Phương Trần. Bởi vì hắn là người chịu trách nhiệm dẫn quân đoàn nhổ tận gốc thế lực Hồn Minh đóng rễ tại nơi này, kiên quyết không bỏ sát bất kỳ phần tử nguy hiểm nào.

Khi Chu Nghĩa và Dương Khuyết biết được thái tử Yểm Ma cung Thẩm Mặc tiến vào Linh thành vốn nghĩ rằng hắn chỉ đi lịch lãm đơn thuần, nào ngờ đâu hắn lại âm thầm tiềm phục quân đoàn Yểm Ma cung bên trong tòa thành. Cho đến lúc chết, tất cả bọn họ cũng không biết được hắn dùng thủ đoạn thông thiên gì để đưa lực lượng thẩm thấu vào thành không một vết tích như thế.

Sở dĩ Chu Nghĩa tức giận là vì lần này thảm bại không phải bại dưới tay nguyên lão Trầm Thu, cũng không phải bại vì trận doanh Hồn Hoàng thua kém đối phương. Mà nguyên nhân chính là do hai người thanh niên trẻ tuổi Sở Phương Trần và Thẩm Mặc.

"Trầm nguyên lão tới !"

Từ nơi xa bỗng nhiên truyền đến tiếng hoan hô của thành viên Yểm Ma cung.

Mấy vị trưởng lão giằng co mãi không có cách nào bắt giữ Chu Nghĩa nhất thời mừng rỡ như điên.

Thẩm Mặc quay đầu đi nhìn thấy Trầm Thu khống chế Huyết Sí Lăng Hổ dẫn theo một đầu Bạch Yểm Ma bay tới, trên mặt hắn lập tức xuất hiện nụ cười vui vẻ.

Nếu đội ngũ trưởng lão chạy đi cứu viện quay trở về nhanh như vậy đã nói rằng Sở Phương Trần không có phát sịnh chuyện tình ngoài ý muốn.

"Chu Nghĩa, thì ra ngươi còn chưa đi hả? Có phải là cố ý chờ đợi lão nhân gia ta tới giúp ngươi đi đoạn đường cuối cùng không?"

Tâm tình Trầm Thu lúc này rất tốt, mặc dù còn không thể xác định Chu Triêu chân chính có phải bị tiểu tử Sở Phương Trần giải quyết hay không. Nhưng ít ra thế cục tại Linh thành đã bắt đầu ổn định rồi.

"Hừ, vì giết ta ngay cả cung điện cũng bỏ luôn à ?"

Chu Nghĩa nhìn thấy Trầm Thu xuất hiện đã tuyệt vọng triệt để.

"Ca ca Chu Triêu của ngươi đã đi trước một bước, trên đường hoàng tuyền ngươi sẽ gặp lại hắn."

Trầm Thu lạnh nhạt nói.

"Hắn đã chết? Không thể nào, tuyệt đối không thể. Nơi này không có người nào giết được hắn."

Chu Nghĩa tức giận hét lớn.

"Ngươi có thể dùng hồn niệm kiểm tra chung quanh Linh thành, nhìn xem cung điện chúng ta có xảy ra chuyện gì không ?"

Trầm Thu cười nhạt nói.

Chu Nghĩa không tin, hắn không bao giờ tin ca ca Chu Triêu của mình lại chết dễ dàng như thế.

Hắn lập tức hồn niệm lên đến mức lớn nhất nhìn tới trung tâm Linh thành, quả thật cung điện của ba thế lực lớn hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu bị phá hủy nào.

"Là... là ai giết hắn ?"

Chu Nghĩa thất hồn lạc phách, một chút hi vọng le lói cuối cùng cũng tắt ngấm.

"Lão nhân gia ta cũng không biết a...aa…aaa! Nhưng mà, hắn chết thật tốt, ha ha ha !"

Trầm Thu chẳng biết lúc nào đã chỉ huy Huyết Sí Lăng Hổ xuất hiện ở trước mặt Chu Nghĩa, bỗng nhiên trong mắt Trầm Thu bùng lên sát ý mãnh liệt.

"Không bằng, ngươi đi xuống dưới kia hỏi ca ca mình thử xem ?"

Chu Nghĩa căn bản không kịp phản ứng, Trầm Thu đã ra lệnh cho hai đầu Bạch Yểm Ma liên thủ thi triển kỹ năng, linh hồn ma diễm cuồn cuộn từ trên cao đổ ập xuống đầu Chu Nghĩa.

"Vù vù vù vù !”

Chu Nghĩa còn không kịp kêu lên thảm thiết đã bị ma diễm thiêu thành tro tàn, ngay cả linh hồn cũng tan biến vào hư không.

Nhìn Chu Nghĩa từ từ biến mất bên trong biển lửa, Thẩm Mặc nhìn thoáng qua Trầm Thu dùng hồn niệm hỏi:

"Sở Phương Trần bình yên vô sự?"

"Ừ !"

Trầm Thu gật đầu xác nhận.

"Vậy là không có Chu Triêu thứ hai?"

"Có, nếu không Chu Nghĩa sẽ không lộ vẻ tuyệt vọng như thế trước khi chết."

Trầm Thu hồi đáp.

"Chẳng lẽ …?"

Thẩm Mặc trợn mắt kinh ngạc.

"Hẳn là có một vị tuyệt thế cao nhân giết hắn, nhưng chúng ta không thể xác định được là ai !"

Trầm Thu cười cười nói.

Trong một gian đình viện, hương hoa thơm nồng, đủ loại hoa quý hiếm đua nhau khoe sắc.

Lá rụng bay tà tà trong gió, nhẹ nhàng rơi xuống mặt hồ ở giữa đình.

Sau khi tiễn Trầm Thu rời khỏi, Sở Mộ đã quay về chỗ ở của mình.

Hắn đẩy cửa phòng ra, đập vào trong mi mắt là một mỹ nhân say ngủ, nàng nằm trên giường của hắn dáng vẻ vô cùng hạnh phúc. Trên mặt vẫn còn vương vấn nụ cười ấm áp.

Sở Mộ đi tới bên cạnh Diệp Khuynh Tư cẩn thận ngồi xuống mép giường, nhưng vẫn tạo ra tiếng động đánh thức nàng.

"Nàng mệt mỏi nhiều rồi, ngủ đi !"

Sở Mộ mỉm cười nói.

Diệp Khuynh Tư vươn cánh tay ra ôm choàng lấy hắn, cả người tựa như con chim nhỏ nép vào ngực Sở Mộ. Có lẽ chỉ dùng phương thức này mới có thể giúp cho nội tâm nàng bình ổn trở lại.

Tâm tình nàng thay đổi rất nhanh, quả thật quãng thời gian mấy năm này quá mức mệt mỏi rồi. Chỉ chốc lát sau, nàng đã an tĩnh tiến vào giấc ngủ trong vòng tay Sở Mộ.

Hắn vốn có chút ít ý nghĩ này nọ nhưng lại thương tiếc không đành lòng quấy rầy nàng. Thật ra chính hắn cũng mệt chết đi rồi, hiện tại hắn đã không còn là thiếu niên ngây ngô, cứng ngắc như lúc ban đầu trên Yểm Ma đảo, rất nhiều chuyện làm cho hắn xúc động, rất nhiều ký ức làm cho hắn lệ nóng doanh tròng. Bây giờ rốt cuộc được gặp lại Diệp Khuynh Tư, nhìn thấy nụ cười ấm áp trên khuôn mặt nàng tựa như trút được gánh nặng và giải thoát, Sở Mộ cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Hắn lưu lạc quá lâu, cô độc quá lâu rồi. Thời điểm ôm người yêu trong ngực, vết thương tâm hồn cũng chầm chậm khép lại.

Không biết từ lúc nào, Sở Mộ trầm trầm ngủ say.

Không biết đã bao nhiêu năm, Sở Mộ chưa từng buông xuống thần kinh căng thẳng. Cho dù là hai canh giờ trước bình minh cũng thời thời khắc khắc đề phòng tình huống chung quanh.

Nhưng ngày hôm nay, Sở Mộ mới thật sự thả lỏng tâm tình của mình, chỉ muốn ôm thật chặt Diệp Khuynh Tư an tĩnh nghỉ ngơi.

"Ca ca, ngươi đã giúp Mạn Nhi giết chết kẻ thù rồi đúng không ?"

Trữ Mạn Nhi nở nụ cười rạng rỡ đẩy cửa phòng bước vào, một làn hương thơm nữ tử đặc thù bay tới xông vào mũi làm cho nàng nghi hoặc. Ánh mắt nàng đảo qua tìm kiếm thân ảnh Sở Mộ.

Thế nhưng, sau khi nhìn thấy Sở Mộ đang ôm một nữ nhân ngủ say, vẻ mặt Trữ Mạn Nhi trở nên kinh ngạc xen lẫn chút ít tò mò.

Nàng quay đầu lại nhìn Uyển Trữ công chúa, nhỏ giọng hỏi:

“Nha nha, tại sao ca ca ôm một tỷ tỷ ngủ rồi? Hơn nữa, hình như hai người ngủ rất ngon a…aa...aaa !"

Uyển Trữ công chúa thấy một màn như vậy cũng đã hiểu được đại khái, vội vàng kéo Trữ Mạn Nhi ra khỏi phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Tỷ tỷ, làm sao vậy?"

Trữ Mạn Nhi hiển nhiên còn không hiểu lắm chuyện tình yêu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn chăm chú vào Uyển Trữ công chúa tự nhiên mặt mày đỏ rực.

Uyển Trữ công chúa cười giả lả, nhỏ giọng nói:

"Không có gì, chỉ là ta suy nghĩ nhiều quá !"

“À à, vậy sao ?”

Trữ Mạn Nhi cái hiểu cái không gật đầu như gà mổ thóc.

"Đừng quấy rầy bọn họ !"

Uyển Trữ công chúa nắm tay Trữ Mạn Nhi rời khỏi đình viện, trong đầu của nàng vẫn còn lượn lờ khuôn mặt an tường của hai người. Trong lòng bỗng nhiên có cảm giác mất mác kỳ lạ, vài phần hâm mộ và chúc phúc.

Ngoại ô Vạn Tượng thành.

Rừng cây dương lan tràn kéo dài tới tận chân trời, làn gió mùa thu thổi qua ngọn cây biến thành một mảnh đại dương gợn sóng, cảnh tượng tráng lệ, hùng vĩ khiến cho người ta như mê như say.

Ở trên một tán cây cao nhất, một gã nam tử im lặng nhìn lên trời cao, thân hình hắn khẽ lắc lư từng nhịp theo cành cây di động.

"Viên Tuế !"

Ánh mắt gã nam tử nhìn xuống, xuyên thấu qua rừng cây rậm rạp lập tức thấy một gã nam tử trung niên chạy tới như bay.

"Bạch Ngữ !"

Gã nam tử dưới đất ngẩng đầu nhìn lên, cái người ở trên kia từng là thần tượng của hắn, cường đại đến mức làm cho hắn sùng bái vô hạn.

Hai mươi năm trước, gã nam tử này ngang trời xuất thế đánh bại toàn bộ Hồn sủng sư tối cường trong Vạn Tượng Cảnh, bao gồm cả hắn trong đó.

Dung mạo người này vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng đầu tóc đã tuyết trắng, đôi tròng mắt thương nhiên tựa như trải qua vô tận luân hồi, xuyên thấu sinh tử mang đến áp lực khổng lồ cho người đối diện.

"Đây là..."

Gã nam tử tên là Viên Tuế bất chợt nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp nằm yên tĩnh dưới mặt đất.

Nàng đeo khăn che mặt bằng lụa phất phơ theo làn gió, nhưng vẫn không thể che hết dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, làn da trắng ngần không tỳ vết như là một đóa hoa sen trôi nổi trên mặt hồ.

"Nàng thế nào ?"

Bạch Ngữ nhàn nhạt hỏi một câu.

"Rất giống, rất giống! Nàng là nữ nhi của các ngươi?"

Viên Tuế ngó chừng thiếu nữ hồi lâu, thần sắc có vẻ thất thần hỏi nhỏ.

"Ừ !"

Bạch Ngữ gật đầu nói.

Viên Tuế lâm vào trầm mặc, hắn có thể cảm giác được cho dù nữ tử này xinh đẹp tới mức nào, cho dù nhan sắc mỹ lệ tuyệt luân khiến người tâm động. Nhưng hiện tại nàng đã không còn bất kỳ dấu hiệu tính mạng này, mà chỉ thuần túy là một cỗ thi thể lạnh băng mà thôi.

"Là nàng giúp ta tỉnh lại trong băng thạch suốt hai mươi năm. Bạch Ngữ ta bây giờ không muốn truy cứu bất cứ trách nhiệm hay là thù hận gì, ta chỉ muốn biết phương pháp xuyên qua Cấm Vực."

Giọng nói Bạch Ngữ rất bình thản, nhưng ngữ khí kiên định dị thường.

Viên Tuế trầm mặc suy nghĩ, hồi lâu sau mới mở miệng nói:

"Ngươi chỉ muốn cứu sống nàng?"

"Nếu ta muốn giết người sẽ không chủ động gặp mặt Hùng Thủ đại nhân."

Ánh mắt Bạch Ngữ nhìn lướt qua Vạn Tượng thành rộng lớn, hùng vĩ khuất tầm mắt, ngữ khí tăng thêm mấy phần ngạo nghễ.

Trên mặt Viên Tuế bỗng nhiên hiện ra nét khổ sở khó tả.

Đã qua hai mươi năm rồi, gã nam tử này bị đóng băng gần hai mươi năm, thực lực không hề tinh tiến, nhưng mà hiện tại chính mình có mấy thành nắm chắc đánh bại hắn?

"Ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng ngươi tốt nhất không nên trở về đây. Bởi vì người kia..."

Hùng Thủ Viên Tuế thở dài một hơi, giọng nói dần dần trầm trọng.

"Chuyện này do ta quyết định, không phải là hắn !"

Nói xong câu đó, ánh mắt Bạch Ngữ rơi xuống người Viên Tuế.

Viên Tuế cũng ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt hắn chính là một đời Ma Đế, cường giả mạnh nhất Yểm Ma cung lừng lẫy một thời.

Thời gian như thoi đưa, một người có dã tâm như vực sâu không đáy, thiên phú tu luyện siêu việt thường nhân. Nhưng hôm nay hắn chỉ là một phụ thân tan nát cõi lòng, ước muốn duy nhất chính là cứu sống nữ nhi của mình.

"Bất kể ngày khác có phát sinh chiến đấu sinh tử hay không, ngươi vẫn là đại ca mà Viên Tuế ta tôn kính nhất !"

Viên Tuế chậm rãi nói.

Bạch Ngữ nhìn thoáng qua gã nam tử quen thuộc và xa lạ này, ngày hôm qua hắn chỉ là một thiếu niên quật cường lấy việc đánh bại mình làm mục tiêu. Thế mà chỉ ngủ say một đêm, ngày hôm nay hắn đã trở thành thủ lĩnh Tứ Hùng. Tựa như thời điểm hắn vừa thức tỉnh không thể nào tin nổi mỹ nhân trước mắt chính là nữ nhi của mình, không ngờ được nàng đã trưởng thành nhanh như thế. Hơn nữa, dung mạo và khí chất của nàng giống hệt mẫu thân. Hết thảy mọi thứ đều thay đổi, cho dù quen thuộc đến mấy cũng biến thành xa lạ, tựa như hắn được sinh ra một lần nữa.

"Ta đi !"

Bạch Ngữ thản nhiên nói.

"Được, nơi này đã không thể chứa nổi ngươi !"

Viên Tuế xoay người rời đi, thân ảnh từ từ biến mất bên trong rừng rậm.

Viên Tuế không vội, một mình một người lẳng lặng bước đi trong rừng rậm mê mang, khung cảnh này giống như cõi lòng của hắn, mừng rỡ, vui sướng, hay là chua chát đắng cay?

Bạch Ngữ đến tuy nằm ngoài dự liệu nhưng Viên Tuế không hề ngạc nhiên, hắn tin tưởng Bạch Ngữ sẽ không vọng động như hồi còn trẻ. Nhưng đồng thời cũng cảm thấy bất ngờ, bởi vì hắn nhìn thấy tình cảm chân thành của người kia, một vị cường giả đỉnh thiên lập địa trước kia đã mất, hiện tại chỉ còn lại một người phụ thân đau khổ tột cùng dốc toàn lực truy tìm phương pháp hồi sinh nữ nhi.

Viên Tuế biết Ma Đế Bạch Ngữ không chỉ đau lòng vì nữ nhi của mình, hơn nữa phần nhiều chính là áy náy vì không hoàn thành ký thác của hôn thê trước khi chết.

Có lẽ trên đời này chỉ có duy nhất Viên Tuế biết được nguyên nhân Ma Đế Bạch Ngữ khiêu chiến Yểm Ma lão tổ.

"Thế nào rồi?"

Một thanh âm mềm mại như tơ trời vang lên bên tai Viên Tuế, chẳng qua là thanh âm này không có một chút sắc thái tình cảm khiến cho Viên Tuế nhíu mày vì bị cắt ngang dòng suy nghĩ.

"Hắn chỉ muốn cứu sống nữ nhi !"

Viên Tuế ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy một vị nữ tử đeo mặt nạ vàng kim bước xuống.

"Hắn có khả năng nói dối không ?"

Nữ tử đeo mặt nạ hỏi.

Viên Tuế lắc đầu, cặp mắt kia không thể lừa gạt người khác. Nhất là khi hắn nhìn xuống nữ nhi của mình, tình cảm hiện rõ trong đôi mắt làm sao có thể giả tạo?

"Bớt được một tai họa ngầm."

Nữ tử kia thản nhiên nói.

Nói xong câu đó, nàng lập tức xoay người rời đi, tấm áo choàng hoa lệ bó sát không thể giấu nổi hình dáng thướt tha của nàng.

"Ngươi biết Chu Triêu đã chết chưa ?"

Nữ tử không quay đầu lại, thanh âm nhẹ nhàng truyền tới Viên Tuế.

"Hả? Ai giết?"

Hùng Thủ Viên Tuế nghe thế liền sững sờ kinh hãi, hai hàng chân mày cau lại thành một đường thẳng tắp.

"Ta nhớ là Linh thành vốn không có người nào có khả năng giết hắn."

Nữ tử tiếp tục nói.

"Nếu như Bạch Ngữ ở chỗ này đã chứng minh hắn không có giết chết Chu Triêu. Vậy đó là ai ?"

Viên Tuế lại hỏi tới.

Hiện tại Vạn Tượng Cảnh đang ở thời kỳ náo động, cho dù có chết một số người cũng không có gì kỳ quái. Nhưng mà Viên Tuế biết rõ thực lực Viên Tuế, trong ba thế lực lớn ngoại trừ Lê Hồng ra, những người khác phải lập thành đội ngũ mới có cơ hội giết hắn.

"Nghe nói gần đây ba thế lực lớn đào tạo ra một gã thanh niên cao thủ."

"Ừ, là Sở Phương Trần. Thế nhưng, tạm thời không thể làm nên chuyện gì. Một con tép hơi lớn có thể nhấc lên bao nhiêu sóng gió !"

---------

Hải vực xa xôi ở phương tây, trên một mảnh đại dương mịt mờ rộng lớn khôn cùng.

Sương mù màu tím tràn ngập khắp mặt biển xanh lam tạo thành một bức họa tuyệt đẹp giúp lòng người thư thái.

Sương mù theo làn gió thổi qua không ngừng xoay tròn hóa thành vô số hình thù kỳ ảo. Màn sương mù bao trùm một phần năm hải vực, từ cổ chí kim không một ai biết được bên trong đó rốt cuộc che giấu bí ẩn gì.

Lúc này là thời điểm sương mù nhạt nhất, dùng mắt thường sẽ thấy được đường viền hải đảo như ẩn như hiện cách đó rất xa.

Trên mặt biển bên ngoài màn sương mù là một sinh vật toàn thân đen nhánh, ánh mắt nó đang nhìn tới hải đảo lộ vẻ mừng rỡ.

Là nơi này…

Trải qua thiên tân vạn khổ, vượt qua Hằng Hải vô biên vô hạn tìm kiếm rốt cuộc nó đã tìm đến nơi này.

Nơi này là Yêu Linh quốc độ, là Yêu Linh thánh địa trong mơ của tất cả Yêu Linh.

Nơi này chính là Yêu Trủng.

Dạ thậm chí có thể cảm giác được khí tức Yêu Linh nồng nặc, không ai biết được khối tịnh thổ này tồn tại bao nhiêu năm tháng. Nhưng ẩn sâu trong huyết thống Yêu Linh lưu lạc luôn luôn tồn tại dấu vết mơ hồ, từ khi ra đời đã bắt đầu sinh ra khát vọng tìm đến nơi này.

Giờ phút này, ánh mắt Dạ không ngừng lóe lên quang mang hưng phấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
16 Tháng mười hai, 2019 23:44
kết mở nhỉ
Nam Atula
15 Tháng chín, 2019 16:23
Truyện này ít người biết là do các trang khác ra full lâu rồi nên ở ttv ít người đọc hơn
Capuchino Đắng
13 Tháng chín, 2019 17:46
hay cảm động mà cái kết bùn quá
Capuchino Đắng
13 Tháng chín, 2019 17:45
hay, cảm động mà cái kết bùn quá
Huỳnh Nam
03 Tháng chín, 2019 18:20
truyện thì hay nhưng cái kết xàm lol nhất trong các truyện t từng xem
Hieu Le
31 Tháng tám, 2019 20:17
truyện này full ra lâu rồi (google tra đi)
emgai89
28 Tháng tám, 2019 13:41
truyện này hot 1 thời lâu rôi bạn ơi
nhim0789
26 Tháng tám, 2019 15:24
chuyện đọc hay. tình tiết ko quá nhanh ko quá chậm. tình tiết phát triển ko thiếu muối. hợp lý hợp tình ko cẩu huyết. main đc buf vừa đủ. phải lỗ lực bản thân để đạt dc mục đích. nc là được. hay
jupiterad
18 Tháng mười hai, 2018 19:05
nói thiệt cho tác, rất ủng hộ nhưng từ cái giới thiệu đã mâu thuẫn rồi, lúc đầu bảo ốm yếu ở nhà với bố mẹ, đùng cái tai nạn cả nhà cái lại đang ở bộ đội rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK