"Chúng ta chụp ảnh là được rồi, bây giờ có thể quay về được rồi!" Đỗ Minh Nguyệt thấp giọng nói.
Nhưng mà hiển nhiên Hoắc Minh Vân không muốn rời đi nhanh như vậy, "Về nhanh thế làm gì, chúng ta đi xem xem bọn họ nói cái gì!"
Đỗ Minh Nguyệt: "…"
Bây giờ cô có chút hối hận khi đi cùng với cô ấy đến đây.
"Đi đi đi, đi nghe tí không sao đâu!" Hoắc Minh Vân tiếp tục giựt dây nói.
Cuối cùng Đỗ Minh Nguyệt không thể ngăn cản được cô ấy, chỉ đành lén lút đi theo cô ấy.
"Tây Xuyên ~ Gần đây đã rất lâu anh chưa đến thăm em rồi, người ta rất nhớ anh đấy!"
Một giọng nói nũng nịu truyền đến, hai người Đỗ Minh Nguyệt và Hoắc Minh Vân đều rùng mình ớn lạnh.
Hoàng Thành Trung dựa người trên ghế sô pha, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Cũng không thể trách anh được, còn không phải là vì gia đình muốn anh lấy một người đàn bà chua ngoa hả, gọa cho anh phải vội vã chạy đi đây!"
"Người đàn bà chua ngoa?" Sau khi nghe thấy Hoắc Minh Vân tức đến phun máu.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy bộ dạng cô ấy như vậy, liền biết cô định đứng dậy tranh cãi nên lập tức ngăn cản cô ấy lại.
"Đừng kích động, đừng kích động!" Đỗ Minh Nguyệt an ủi cô ấy.
"Hả? Là ai vậy? Đã không thích anh mà còn bám lấy anh vậy!" Người phụ nữ kia õng ẹo tựa vào ngực Hoàng Thành Trung.
Hoàng Thành Trung vô cùng đắc ý mà trả lời: "Ai biết được, nói không chừng thấy anh đẹp trai, nên muốn ở bên anh thôi."
Hoắc Minh Vân thực sự không nhịn nổi nữa, trực tiếp hất tay Đỗ Minh Nguyệt ra bật thẳng dây, quát: "Anh cũng không soi xuống nước tiểu xem bộ dạng anh như thế nào đi hả, còn đẹp trai nữa chứ, tôi nhổ vào!"
Hoàng Thành Trung bị giọng nói đột ngột kia làm cho giật mình, ngay lập tức quay đầu lại.
"Cô là ai vậy, đột nhiên dọa tôi một phen!" Hoàng Thành Trung nhíu mày bất mãn nói.
Hoắc Minh Vân tháo hết trang bị trên người mình ra, "Anh nói xem tôi là ai? Lại dám ở sau lưng nói xấu tôi, Hoàng Thành Trung, anh thật là vô liêm sỉ."
Hoàng Thành Trung không ngờ đến Hoắc Minh Vân lại ở chỗ này, hai mắt trừng lướn, trong chốc lát không biết nói gì cho đúng.
Người phụ nữ nằm trong lòng anh ta cũng biết rõ người phụ nữ trước mắt là người phụ nữ chua ngoa trong lời Hoàng Thành Trung rồi, cô ta đương nhiên phải giúp đỡ cho Hoàng Thành Trung.
"Tây Châu chỉ nói sự thật thôi, cô cũng đừng có dính chặt vào đàn ông như thế, thật không biết xẩu hổ mà!"
Hoắc Minh Vân vừa nghe thấy lời người phụ nữu kia, tức giận muốn tát cho cô ta một cái.
"Cô có ý gì hả? Tôi dính chặt anh ta? Tặng anh ta cho tôi tôi còn không thèm!"
Lần này Hoàng Thành Trung đã phản ứng lại, nhanh chóng ôm người tình bé nhỏ ra xa Hoắc Minh Vân.
"Cô làm gì thế hả, cô xem lại dáng vẻ của mình đi, không giống người đàn bà chua ngoa ở chỗ nào hả, tôi nói với cô, tôi sẽ không lấy cô đâu!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy vậy, lập tức biết được sự nghiêm trọng của vấn đề.
Để Hoắc Minh Vân không tức giận, cô vội vàng nhìn sang cô ấy, "Hoắc Minh Vân, cô đừng có xúc động quá."
Sau đó quay đầu về Hoàng Thành Trung, quá lớn: "Anh cũng ít nói đi vài câu!"
Mặc dù Đỗ Minh Nguyệt đã hóa trang thành như vậy nhưng Hoàng Thành Trung vừa nghe thấy giọng đã nhận ra cô.
"Chị dâu, sao chị lại ở đây?"
Đỗ Minh Nguyệt không kịp giải thích, đã dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ấy nhanh chóng chạy đi.
Tính tình Hoắc Minh Vân nóng nảy, lần trước cô ấy cũng đã được biết rồi, lần này còn không biết cô ấy còn gây ra họa gì nữa.
Hống hồ trong nhà hàng còn có nhiều người đang nhìn nhưu vậy, cứ như vậy thì náo loạn cả thành phố đều biết mất.
"Hoàng Thành Trung, tôi với anh chưa có xong đâu!"
"Được thôi, chưa xong thì chưa xong, đàn ông như tôi mà pahir sợ cô à!"
Hoắc Minh Vân hoàn toàn bị Hoàng Thành Trung chọc tức điên lên, tìm đông tìm tây, cuối cùng cầm lấy bình hoa bên cạnh ném sang.
Hoàng Thành Trung thấy vậy, lập tức ôm lấy tình nhân bé nhỏ của mình, "Người đàn bà chua ngoa kia, tôi có chết cũng không lấy cô đâu!"
"Tôi không thèm gả cho anh! Tên khốn như anh, có giỏi thì quay về quyết chiến ba trăm hiệp!"
Kết quả hậu quả của chuyện này, Hoắc Minh Vân bị người nhà họ Hoắc lôi về.
Xem ra, chuyện của Hoắc Minh Vân làm, ông Hoắc đã biết hết rồi.
Nhà họ Hoắc, ông Hoắc ngồi trên ghế, tức đến nỗi vểnh cả râu lên.
"Cháu giỏi thật đấy, con gái nhà người ta đều hiền lành dịu dàng, còn cháu nhà này lại lưu manh đanh đá thế hả?"
Hoắc Minh Vân không sợ trời không sợ đất, nhưng nhìn thấy ông nội tức giận, một khi ông nội của cô ấy tức giận, cô ấy có to gan đến mấy cũng không dám.
Cô ấy cúi đầu, lầm bầm, "Đó còn không phải do ông muốn gả cháu đi hả, tên Hoàng Thành Trung kia căn bản là một tên đàn ông trăng hoa, cháu còn chụp được mấy tấm hình đấy!"
Hoắc Minh Vân nói xong, liền lấy điện thoại ra, đem chứng cứ đưa cho ông Hoắc.
Trong lòng ông Hoắc vừa tức giận vừa buồn bực, "Ông nói muốn gả cháu cho Hoàng Thành Trung lúc nào hả, ông chỉ cảm thấy nó không tồi thôi!"
Câu này làm cho Hoắc Minh Vân ngây cả người, "Không phải là ông muốn gả cháu cho anh ta, vậy ông…"
Hoắc Minh Vân cũng không nói gì nữa.
"Hoàng Thành Trung là người như thế nào ông còn không biết sao hả? Chẳng lẽ một ông già như ông thực sự đem gả cháu gái ruột của mình cho một tên như vậy hả!"
Hoắc Minh Vân cúi đầu, chơi chơi mấy đầu ngón tay của mình, "Ai mà biết được ông đang nghĩ gì cơ chứ, ông lão như ông rất là xấu!"
"Cháu nói cái gì cơ?"
Hoắc Minh Vân lập tức ngẩng đầu dậy, cười nịnh nọt, nói: "Ông ơi cháu sai rồi, cháu biết ông tốt với cháu nhất mà, cháu chỉ sợ ông làm như vậy nên cháu đành phải suy nghĩ biện pháp thôi, ông nội, cháu sai rồi, cháu thực sự sai rồi!"