Nhưng là bởi vì Lâm Hoàng Phong, cô nguyện ý nếm thử thêm một lần nữa.
Nhưng nỗi sợ hãi trong lòng cô vẫn còn đó như cũ!
Nghe cô nói những lời này, Lâm Hoàng Phong thấy hết sức đau lòng, anh chỉ cảm thấy ban đầu mình thật quá khốn kiếp, vậy mà anh lại bỏ mặc cô ở một nơi khác.
Cô nhất định là đã rất sợ hãi!
"Anh sẽ đi, Minh Nguyệt, anh sẽ đi, em đừng nói với anh bằng giọng nói như vậy, anh sẽ rất đau lòng, thật đấy, Minh Nguyệt, em đừng như vậy!"
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy, có thể nghe thấy anh nói như vậy, trong lòng cô đã mãn nguyện lắm rồi.
"Đồ ngốc, em nói đùa với anh thôi, nhưng mà nếu như anh không tới, em sẽ bẻ gãy tay anh đấy!"
"Được được được, nếu như ngày đó anh không có tới, em muốn làm gì anh cũng được!"
Đỗ Minh Nguyệt cầm điện thoại và cúi đầu nở một nụ cười.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng vương vào trên gương mặt cô, xinh đẹp tựa như một bức tranh sơn dầu!
Chuyện của Serena vẫn tiếp tục kéo dài chưa được giải quyết, cứ như vậy qua một tuần sau, ý thức của Serena mới dần dần khôi phục.
Nhưng phần lớn thời gian, cô ta đều ngồi ngẩn người một chỗ, y như một con cọp đã bị nhổ mất răng, dường như chỉ còn lại một hơi thở để tồn tại, hoàn toàn không còn bất kỳ chút khả năng công kích nào.
Nếu như cô ta không thể khôi phục lại, thì công việc sau này cũng sẽ trì trệ không thể tiến triển thêm nữa.
Điều này cũng làm cho chị Trần có chút tâm phiền ý loạn.
Mà điều khiến cho chị Trần càng không ngờ tới chính là Viên Quân Minh lại chủ động tổ chức họp báo, đơn phương chấm dứt mọi quan hệ hợp tác với Serena.
Hơn nữa còn đẩy hết tất cả sai lầm lên đầu Serena, hoàn toàn chỉ là muốn kiếm một người chịu trách nhiệm.
Không thể nghi ngờ rằng đây là việc khiến Serena cùng với công ty của bọn họ bị đẩy vào tình cảnh càng khó khăn hơn.
Lúc chị Trần nhìn thấy buổi họp báo này, chị ấy trực tiếp mở miệng mắng to: “Viên Quân Minh, tên khốn kiếp này, anh ta làm vậy là có ý gì!"
Người của phòng công tác thấy bộ dạng này của chị ấy thì rối rít tiến lên ngăn cản: “Chị Trần, đừng nóng giận, vì thứ người như thế mà bị chọc tức, làm hại đến thân thể thì không đáng đâu!"
"Đúng đấy chị Trần, chị đừng nóng giận!"
Chị ấy làm sao có thể không tức giận được, nếu như chuyện này không được xử lý một cách thỏa đáng, chị ấy cũng không thể tiếp tục lăn lộn ở công ty này được nữa.
Thật vất vả mới trèo lên đến cái địa vị này, hiện tại lại chỉ bởi vì một Serena mà bị hủy hoại toàn bộ, làm sao chị ấy có thể cam tâm được chứ.
Viên Quân Minh, nếu như anh ta đã vô tình trước thì cũng đừng có trách chị ấy vô nghĩa.
Chị ấy biết Viên Quân Minh muốn đối phó với Lâm Hoàng Phong, cũng biết hiện tại Lâm Hoàng Phong vẫn còn bị Viên Quân Minh chèn ép, cho nên, hiện tại điều quan trọng nhất, chính là ra tay từ chỗ của Lâm Hoàng Phong.
Chị ấy biết Lâm Hoàng Phong nhất định sẽ có biện pháp.
Sau khi nghĩ như vậy, chị ấy liền lập tức gọi một cuộc điện thoại tới tập đoàn Lâm Thị.
Cuối cùng đầu dây điện thoại cũng được kết nối, nhưng người bắt máy lại là Tiêu Hồng Quang, đúng hôm nay Lâm Hoàng Phong lại không đi làm, cho nên anh ta là người nghe điện thoại.
Tiêu Hồng Quang vừa nghe nói chị ấy là người cùng công ty với Serena thì nhớ ngay tới lời Lâm Hoàng Phong đã nói.
"Nếu có người liên hệ, nói là người của công ty Serena thì cứ nói với họ tôi rất bận!"
Vốn dĩ Tiêu Hồng Quang còn cảm thấy sẽ không có người gọi điện thoại tới đâu, kết quả là hôm nay lập tức đã có người gọi tới.
"Thật ngại quá, chủ tịch Phong chúng tôi rất bận, hiện tại không có thời gian nhận điện thoại!"
Chị Trần có chút nóng nảy: “Tôi có thể đợi, nếu không anh có thể cho tôi số điện thoại của chủ tịch Phong, tự tôi sẽ nói chuyện với anh ấy!"
"Xin lỗi thưa cô, tôi không thể tự ý tiết lộ số điện thoại cá nhân của chủ tịch Phong được.”
Chị Trần dĩ nhiên biết sẽ gặp phải kết quả như thế, nhưng mà hiện tại ngoại trừ Lâm Hoàng Phong, cô ấy thật không tìm được bất luận kẻ nào có thể giúp mình được nữa.
Tiêu Hồng Quang thấy chị ấy trầm mặc không nói gì thì liền chủ động nói: "Nếu như cô không có chuyện gì nữa, thì tôi cúp điện thoại nhé!"
"Chờ một chút!" Chị Trần vội vàng ngăn lại: “Nếu như tổng giám đốc Lăng tới công ty thì xin nhất định hãy nói cho anh ấy biết, nói tôi gọi điện thoại tới cho anh ấy, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói chuyện với anh ấy một chút!"
"Được."
Chị Trần nghe tiếng cúp máy từ bên kia điện thoại truyền tới thì bất đắc dĩ thở dài đầy bất lực, trong tình huống này, chị ấy phải làm sao bây giờ?
Khi đi tới bệnh viện, cảm xúc của Serena đã ổn định hơn nhiều, cô ta cũng đã có thể nhận ra chị ấy.
Serena nhìn chị ấy một cái, sau đó liền quay đầu sang phía khác, trên mặt không hề có một chút biểu cảm nào.
"Cô tỉnh rồi à, ăn cơm đi.” Chị Trần nhẹ giọng nói, sau đó mở hộp cơm trong tay ra.
Serena mấp máy môi, gương mặt cô ta phản chiếu qua ô kính trên cửa sổ, cô ta đã tiều tụy đi rất nhiều.
Cô ta đã từng kiêu ngạo và rực rỡ đến vậy, nhưng hôm nay lại nhếch nhác giống như một con chuột chạy qua đường, điều này làm cho cô ta cảm thấy rất nực cười.
"Tôi không ăn, chị mang đi đi!" Đôi môi khô khốc của Serena khẽ mấp máy.
Động tác của chị Trần thoáng dừng một chút, sau đó lại tiếp tục mở gói bọc hộp cơm trên tay ra.
"Cô không ăn? Sao, bây giờ cô cần phải giảm cân à? Cô đã không còn là người mẫu quốc tế gì nữa rồi..."
"Ầm!"
Lời còn chưa nói hết, một tiếng động thật lớn đã vang lên, chị Trần bị dọa cho giật mình đến nỗi đột nhiên ngẩng đầu lên.
Con ngươi của Serena phóng đại, cặp mắt hiện đầy tia máu, vào giờ phút này mắt cô ta đang gắt gao nhìn chằm chằm vào chị ấy.
"Cút ngay cho tôi, cút ra ngoài!"
Chị Trần cười lạnh một tiếng: “Serena, là sự tự phụ của cô tự hại chính mình, kết cục này của cô đều là do bản thân cô tự làm tự chịu, bao gồm cả tôi, cô nhìn tôi của bây giờ đi, cũng thất bại giống như cô vậy!”
"Liên quan gì tới tôi!" Serena lạnh lùng nhìn chị ấy!
Chị Trần nghe cô ta nói như thể không liên quan gì đến mình như vậy thì đột nhiên cảm thấy một cơn tức giận nổi lên, trực tiếp nắm lấy cổ áo của cô ta.
"Chuyện này không liên quan đến cô ư? Serena, nếu không phải vì chúng ta còn chưa giải quyết xong thì với cái bộ dạng này của cô, đến nhìn tôi cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, tốt nhất là cô hãy tự nhìn lại tình huống của mình đi. Bây giờ chúng ta mới là người trên cùng một chiến tuyến, cô vẫn còn chưa nhận ra sao? Viên Quân Minh vẫn luôn lợi dụng cô mà thôi!"
Chị Trần hung hăng hất cô ta ra: “Cũng đúng, bây giờ cô đáng thương như vậy, chẳng khác nào một con chó cả! Dù sao cũng chỉ là một kẻ đáng thương, sau khi bị lợi dụng xong liền bị vứt đi!”
Lời này của chị Trần đã hoàn toàn khơi dậy lửa giận của Serena, cô ta đột nhiên nhào tới: “Tôi là một con chó, thì chị cũng không khá hơn chút nào đâu, cùng lắm thì, tôi chết cũng kéo theo chị cùng xuống nước chứ gì!"
Hai người lao vào đánh nhau, ai cũng bộc lộ sự ác độc như chỉ muốn đối phương chết đi, cuối cùng phải tới khi một y tá đi tới, quát lớn một tiếng: “Đánh cái gì mà đánh, muốn đánh thì cút ra ngoài mà đánh nhau!"
Hai người nghe thấy âm thanh ấy thì cũng tỉnh táo hơn rất nhiều, Serena buông chị ấy ra, lại quay đi ngồi co người trong góc tường.
Chị Trần sửa sang lại một phen, sau đó cũng lui lại mấy bước.
Y tá kia liếc hai người họ một cái, sau đó đi tới: “Đã đến giờ tiêm thuốc rồi!"
Serena vươn tay, nhìn thấy trên tay của mình hiện đầy lỗ kim, cô ta đột nhiên cảm thấy, mình không thể cứ như vậy mà từ bỏ được.
Viên Quân Minh, người đàn ông kia lại dám tàn nhẫn với cô ta như vậy, nếu anh ta đã vô tình vô nghĩa, thì cô ta cũng không cần thiết phải ra tay nhân từ nữa.
Chỉ cần có cơ hội, chỉ cần có kế hoạch, cô ta nhất định phải báo thù!
Lý do khiến Lâm Hoàng Phong không đi làm là vì anh bận đi họp phụ huynh.
Bởi vì vẻ ngoài quá mức xuất chúng, cho nên có không ít người thường xuyên quay lại nhìn anh.
Cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ, ánh mắt ai nấy đều dừng ở chỗ anh như thể đang nhìn gấu trúc trong vườn bách thú.