Người phụ nữ kia không muốn từ bỏ, còn muốn vào tiệm quần áo tìm họ.
Hoắc Minh Vân nhìn thấy tình huống này, lập tức đứng ra ngăn cô ta lại.
“Không phải là chúng ta sẽ đi chỗ khác chơi sao? Cô nhất định là nhìn nhầm rồi, đi thôi, đi thôi!”
Nói xong, liền khoác lấy cánh tay cô ta, đi về hướng ngược lại.
Nhóm phụ nữ kia cũng đã không còn hứng thú, vì vậy liền ngượng ngùng rời đi, cô gái kia thấy vậy cũng không nói gì nữa.
Đỗ Minh Nguyệt căn bản không biết một màn này đã bị Hoắc Minh Vân nhìn thấy, cô nhìn chiếc cà vạt đang đeo trên cổ, quyết định lựa chọn nó.
“Chọn cái này đi!”
Nhân viên kia gật đầu một cái, cười hết sức dịu dàng nói, “Được rồi, tôi sẽ giúp cô gói cái này lại, tổng cộng là 35 triệu.”
Đỗ Minh Nguyệt nghe được con số kia, suýt chút nữa thì ngã xuống.
“35 triệu?” Đỗ Minh Nguyệt có chút không thể tin liền hỏi lại.
Nhân viên kia như cũ cười dịu dàng nói, “Đúng vậy, những chiếc cà vạt này đều là hàng đặt làm, nên giá cả sẽ đắt hơn bình thường, huống chi đây đều là phiên bản giới hạn.”
Cô cũng đã từng nghe đến thương hiệu này, cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe đến con số này cô không khỏi bàng hoàng.
“Vậy thì quẹt thẻ đi!” Đỗ Minh Nguyệt vẻ mặt đau khổ.
Nhìn thấy bộ dạng của cô, Trương Văn Thành không khỏi cảm thấy thú vị.
“Hay là, anh trả giúp em nhé!”
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe, lâp tức từ chối, “Không cần, em tự mua được.”
Dù gì đây cũng là một món quà dành cho Lâm Hoàng Phong, để người khác trả tiền, chính là cảm thấy không thích hợp.
Trương Văn Thành cũng nghĩ tới phương diện này, vì vậy cười nói, “Là anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt cũng không chú ý đến vẻ mặt mất mát của anh ta mà xua tay, “Không sao, em đi trả tiền trước.”
Khi đang xuất thần, cơ thể cô đột nhiên rơi vào vòng tay ấm áp, xung quanh toàn là mùi rượu.
Sau đó, tai cô liền bị Lâm Hoàng Phong ngậm ở trong miệng, Đỗ Minh Nguyệt lập tức mềm nhũn như vũng nước.
Anh biết tất cả những bộ phận nhạy cảm của cô. Và tay anh cũng đã luồn vào trong bộ đồ ngủ của cô. Đỗ Minh Nguyệt nắm lấy tay anh và đỏ bừng mặt.
“Đừng, Phong, anh say rồi, ưm…”
Những gì Đỗ Minh Nguyệt định nói đều bị Lâm Hoàng Phong nuốt chửng.
Đêm đó, Lâm Hoàng Phong đặc biệt điên cuồng, liên tục muốn Đỗ Minh Nguyệt rất nhiều lần mới chịu bỏ qua.
Trong quá khứ, khi cô cầu xin anh dừng lại, Lâm Hoàng Phong sẽ mềm lòng mà bỏ qua cho cô.
Nhưng hôm nay không biết bởi vì men say hay vì thứ khác, cho dù cô có cầu xin như thế nào, anh cũng quyết không dừng lại.
Giữa trưa ngày hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt tỉnh lại, cả người như muốn vỡ ra làm từng mảnh.
Cô ôm hông của mình, toàn bộ hai chân cũng đang phát run.
Cô cắn răng, trong lòng thầm chửi rủa Lâm Hoàng Phong.
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Lâm Thị, Lâm Hoàng Phong đột nhiên hắt hơi vài cái.
Thấy vậy, Tiêu Hồng Quang lập tức tiến lên hỏi thăm, “Chủ tịch, có phải anh bị cảm lạnh rồi không? Có cần tôi mua thuốc mang đến không?”
Lâm Hoàng Phong khoát tay một cái, “Không cần! Nói không chừng chính là có con mèo nhỏ nào đó nói xấu sau lưng tôi.”
“Con mèo nhỏ?” Tiêu Hồng Quang nghi ngờ lầm bầm.