Bởi vì đang là mùa thu, một chậu nước lạnh hất tới, khiến cho cô cảm thấy cả người giống như là bị rớt vào hầm băng vậy.
"Dung Khiết, cô có biết hay không, cô làm như thế này là phạm pháp!" Đỗ Minh Nguyệt lạnh giọng mắng.
Dung Khiết cười lên: "Phạm pháp? Cô có chứng cứ gì sao? Là do cô nói thế? Hay là do Lâm Hoàng Phong yêu cô?"
Nói xong, cô ta dừng lại một hồi, tiếp tục nói: "Có điều, qua tối nay, Lâm Hoàng Phong có còn cần cô hay không thì còn phải xem xét đấy!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe cô ta nói như vậy, chợt ngẩng đầu lên, nói: "Cô có ý gì?"
"Có ý gì? Có ý gì cô nghe không hiểu sao? Đỗ Minh Nguyệt, cô nói xem cô dựa vào cái gì mà đòi tranh với tôi? Tôi gặp Lâm Hoàng Phong, so với thời gian cô gặp anh ấy còn lâu hơn nữa kìa. Một người ở đâu đẩu tới như cô, chẳng hiểu thế nào lại khiến cho Lâm Hoàng Phong tốt với cô như vậy?"
Đỗ Minh Nguyệt coi như là hiểu, người phụ nữ trước mắt này, nhất định là bởi vì yêu thành hận, bây giờ thần kinh cũng bắt đầu vặn vẹo rồi.
"Không phải. Trước hết cô bình tĩnh chút đã, thật ra thì quan hệ giữa tôi và Lâm Hoàng Phong cũng không có tốt như vậy, những thứ này đều là giả vờ."
Lời của Đỗ Minh Nguyệt làm cho Dung Khiết sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Cô nói gì? Giả vờ?"
Đỗ Minh Nguyệt vội vàng gật đầu một cái: "Đúng đúng đúng, những thứ này đều là giả!"
Dung Khiết cười lạnh: "Ha... Tôi cũng biết mà, người giống như cô làm sao có thể lấy được sự yêu thích của Hoàng Phong chứ."
Đỗ Minh Nguyệt làm bộ thương tâm: "Cô nói đúng. Thật ra anh ấy còn có những cô gái khác bên ngoài. Chỉ vì danh tiếng của tập đoàn Lâm thị cho nên mới tình cảm với tôi như vậy thôi."
Dung Khiết nghe được cô nói Lâm Hoàng Phong còn có phụ nữ khác ở bên ngoài, cao giọng hỏi: "Cô nói gì, anh còn có phụ nữ khác?"
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu giống như là rất khó chịu, nhưng đầu óc lại đang nhanh chóng tìm cách làm sao mới có thể gây hoang mang lung lạc cho người phụ nữ này!
Nhưng, cô không nghĩ tới là, cô vừa cúi đầu, vết hôn bên trong cổ áo liền lộ ra không còn gì để giấu.
Dung Khiết thấy dấu vết trên cổ cô, liền nổi cơn giận dữ, thẳng tay giật cổ áo cô ra. Dấu hôn phía trên khiến cô ta ghen tị.
Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ ra còn có cái này, lúc này bất kể nói thế nào cũng đều vô dụng rồi.
Dung Khiết giơ tay hung hăng tát cho cô một cái: "Cô được lắm, dám lừa gạt tôi. Đồ đàn bà ti tiện này!"
Mặt của Đỗ Minh Nguyệt bị đánh lệch sang một bên, có thể thấy khí lực của cô ta bao lớn. Đỗ Minh Nguyệt ho một cái, khạc ra một búng máu!
Dung Khiết nhìn bộ dạng này của cô, đừng nhắc tới trong lòng có bao nhiêu vui sướng: "Đỗ Minh Nguyệt, cô cho là cô dùng một ít thủ đoạn mê hoặc là có thể có được trái tim của Hoàng Phong của lòng. Tôi ngược lại muốn xem xem, sau ngày hôm nay, Hoàng Phong còn có thể đối tốt với cô nữa hay không!"
"Đè cô ta lại cho tôi!" Dung Khiết ra lệnh một tiếng.
Ba người kia sau khi nghe xong, gật đầu một cái, rồi đi tới hướng Đỗ Minh Nguyệt!
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bọn họ, người cao to vạm vỡ, không thắng được bọn họ thì chi bằng thuận theo. Huống chi người cô đã có thể cử động, không thể để cho Dung Khiết nhìn ra.
Cô làm bộ không có khí lực lui về phía sau. Từ trong lời nói của cô ta cũng có thể đoán ra cô ta muốn làm gì với cô.
Mấy người đàn ông kia tóm lấy cô, mắng: "Biết điều một chút cho tao!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn hắn ta một cái, sau đó không cử động nữa.
Dung Khiết xoay người, lấy ra một cái chai trong suốt, có thể thấy rõ ràng bột màu trắng bên trong.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cô ta lắc lắc, chai thủy tinh phản chiếu lại ánh mắt thâm độc của cô ta.
"Cái này, khó khăn lắm mới có được. Bây giờ lại tiện cho cô quá! Nhưng mà cô yên tâm, nó sẽ khiến cho cô cảm thấy rất thoải mái."
Cô ta nhìn Đỗ Minh Nguyệt, sau đó ép tới gần cô: "Giữ chặt cô ta cho tôi."
Nói xong, cô ta đưa một tay ra, nắm chặt cằm Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn đúng thời cơ, sau đó dùng sức tránh thoát, Dung Khiết sửng sốt một chút, không có phản ứng kịp, bột kia đổ hết lên mặt cô ta.
Chạy đường dài nhưng là sở trường của Đỗ Minh Nguyệt, đến khi người kịp phản ứng lại, thì cô đã sớm chạy tới cửa.
"Thứ đồ tốt này, tự cô từ từ hưởng thụ đi!"
Nói xong, chạy biến đi như một làn khói. Dung Khiết không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như thế này. Khi kịp phản ứng lại thì nổi trận lôi đình với đám người kia.
"Một đám phế vật, còn không mau bắt lại cho tôi!"
Sau đó thì có hai người chạy theo ra ngoài, người ở lại chính là tên đại ca kia.
Nhìn hắn ta đứng ở nơi này, Dung Khiết không kiềm được cả giận nói: "Anh còn đứng ở chỗ này làm gì, mau đuổi theo bắt cô ta lại cho tôi!"
Người đại ca kia hừ lạnh một tiếng, sau đó mặt đầy vẻ gian tà nhìn cô ta.
Lần đầu tiên hắn ta gặp người phụ nữ này, liền bị cô ta làm cho choáng ngợp. Cô gái xinh đẹp như vậy, nếu hắn ta có thể đè cô ta ở dưới mình mà vui đùa một chút thì thật tốt biết bao nhiêu.
"Đồ kia, là đồ tốt chứ?" Hắn ta nhìn cô mặt đầy vẻ thô bỉ!
Trong lòng Dung Khiết cảm thấy buồn nôn, nhưng rất nhanh cũng cảm giác được người đàn ông này đang có suy tính gì.
"Anh làm gì? Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà suy nghĩ lung tung!" Dung Khiết nghiêm nghị nói.
Người đàn ông kia chà xát hai tay: "Bây giờ chỗ này không người, tôi sợ cái gì? Hơn nữa, tiền của cô em tôi cũng cầm rồi. Tôi chưa từng chịu thiệt bao giờ. Từ lâu đã thấy thèm cô em rồi. Cô em yên tâm. Tôi rất được, bảo đảm sẽ cho cô em sướng như tiên."
Nói xong, hắn ta tiến đến đoạt lấy chai trong tay cô ta, sau đó đút cho cô ta toàn bộ!
Dung Khiết đẩy hắn ta ra, không ngừng ho khan, hy vọng có thể nôn ra thứ vừa bị đổ vào trong miệng. Nhưng cô ta đã nuốt xuống, căn bản không có thể nôn ra.
Rất nhanh, cô ta cảm thấy toàn thân nóng lên!
Người đàn ông kia nhìn cô ta, cười ha ha, sau đó trực tiếp nhào tới!
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt chạy đi, đám người sau lưng kia cũng một mực đuổi tmãi không buông. Cô không biết đường, chỉ có thể xông ngang đánh thẳng.
Nhưng bọn họ thì khác. Bọn họ vô cùng quen thuộc với đường đi nước bước ở nơi này.
Đỗ Minh Nguyệt biết, mình cho dù có nhiều sức lực hơn nữa, cũng không thể nào dây dưa cùng bọn họ được nữa!
Cũng may trời không tuyệt đường người. Rất nhanh, Đỗ Minh Nguyệt liền thấy đường xe chạy. Nếu như lúc này có người lái xe tới, có nói gì cô cũng phải cản lại!
Lúc vừa nghĩ như vậy thời điểm, vừa hay có một chiếc xe chạy qua, Đỗ Minh Nguyệt nhắm mắt lại, nếu như bị bắt trở về để cho Dung Khiết cho hành hạ, thì thà không bằng đánh cuộc lúc này.
Cô nhắm mắt lại xông ra ngoài, bên tai truyền đến tiếng thắng xe chói tai. Đau đớn như trong tưởng tượng cũng không truyền tới!
Trương Văn Thành nhìn người phụ nữ trước mắt, sợ hết hồn hết vía, chờ đến khi anh ta thấy rõ, không nhịn được mà vội vàng khẩn trương!
Anh ta mau chóng mở cửa đi xuống: "Nguyệt nhi, tại sao em lại ở đây?"
Chờ anh ta đến gần, lúc này mới phát hiện trên người cô rất nhếch nhác. Trên mặt còn ướt nước.
Đỗ Minh Nguyệt nghe được giọng của Trương Văn Thành, trong lúc nhất thời có chút không hiểu gì, đến khi ngẩng đầu thấy được dáng vẻ của Trương Văn Thành, lúc này mới mừng rỡ như điên.
Mà cô còn chưa kịp vui mừng, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân.