“Anh hai của tôi ơi, bây giờ là mấy giờ rồi? Anh có định để cho người khác nghỉ ngơi hay không vậy?”
“Cậu có loại thuốc khử sẹo nào tốt không? Tôi không quan tâm là hàng nội địa hay nhập khẩu, chỉ cần hiệu quả tốt là được!”
Lâm Hoàng Phong hoàn toàn không hề cảm thấy áy náy đối với việc gọi điện giữa đêm cho người khác, trực tiếp vào thẳng vấn đề. Tina thật sự khâm phục đối phương, gọi cho cô chỉ để tìm thuốc.
“Anh bị cái gì? Bị bỏng à?”
“Không phải tôi, là Minh Nguyệt.”
Tina thoáng sửng sốt, bất đắc dĩ kéo dài giọng.
“Hai người thật là, vết thương nhỏ như vậy thì cứ trực tiếp đến bệnh viện là được!”
“Không phải vết thương nhỏ. Cô ấy vì cứu tôi, phía sau lưng bóng nặng một mảng. Cậu tìm thuốc giúp tôi được chứ? Tôi không muốn trên thân thể cô ấy lưu lại bất kì vết sẹo nào về sau.”
Thanh âm Lâm Hoàng Phong mang theo sự van nài chân thành. Tina sợ nhất chính là dáng vẻ này của đối phương. Cô thà rằng Lâm Hoàng Phong không yêu bất kì một ai, khí thế mãnh liệt, hăng hái trong mọi việc tốt hơn hiện tại.
Tựa như thiên sứ, bởi vì rung động, liền rơi xuống nhân gian.
Tina thở dài, dù thế nào đi chăng nữa thì Lâm Hoàng Phong cũng đã thuộc về người phụ nữ khác. Tina yêu chết cái tính tình ngông cuồng kiêu ngạo của đối phương mà không phải dáng vẻ hiện tại. Cô đã sớm nhận ra, dù trong lòng phiền muộn thì vẫn phải chấp nhận sự thật chính là như vậy.
“Được rồi, rất may ở chỗ tôi có đúng loại thuốc anh cần tìm. Anh đang ở bệnh viện nào, tôi sẽ mang tới?”
“Cám ơn cậu, Tina.”
Lâm Hoàng Phong sau khi nghe liền cảm kích không thôi. Tina ngắt máy nhưng không tài nào ngủ lại được. Bên cạnh, một bàn tay vươn ra nắm lấy tay cô, thanh âm hững hờ.
“Ai gọi vậy?”
“Bạn em, Lâm Hoàng Phong.”
Tina thản nhiên nắm ngược lại tay đối phương, Hoàng Thành Trung nghe xong, càng siết chặt tay cô.
“Hắn ta gọi em làm gì?”
“Tìm em lấy thuốc!”
“Sao? Hắn ta không lên được à?
Lần này, Tina không vuốt ve tay người bên cạnh nữa, đơn giản trả lời. Hoàng Thanh Trung nghe vậy, mặt mày phấn chấn hỏi lại. Tina liếc mắt nhìn sang.
“Nói cái gì đó? Từng thử qua rồi?”
Hoàng Thành Trung nhanh chóng áp đảo Tina, đặt cô dưới thân.
“Vậy em đoán xem, anh được hay không?”
“Độ dài không đủ!”
Tina nhíu mày, Hoàng Thành Trung tức giận quát khẽ, trực tiếp bùng nổ.
“Không đủ? Nói cho em biết, độ dài của anh là mười tám! Hôm qua không biết là ai khóc suốt cả đêm, liên tục kêu không muốn hả?”
“Muốn thử lại không?”
“Thử thì thử…”
Dứt lại, hai người ngay lập tức ôm lấy nhau quấn quýt. Tina nghĩ thầm, thôi bỏ đi vậy, tên ngốc ở trước mặt quả thật rất tốt. Ngày hôm sau, Tina đem thuốc đi tìm Lâm Hoàng Phong. Mới vừa đặt chân tới cửa liền thấy Đỗ Minh Nguyệt đang cho Vũ Thần bú, mà Lâm Hoàng Phong đứng bên cạnh trong tay cầm một hộp cơm, thi thoảng sẽ cúi xuống đút cho vợ mình ăn, đôi mắt đong đầy dịu dàng.
Tina cảm thấy dáng vẻ này của đối phương chí ít còn giống người, ngày trước thì hệt như một khối băng vậy. Cô giơ tay gõ cửa, Đỗ Minh Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Thấy người đến là Tina, Lâm Hoàng Phong liền bước ra ngoài.
“Cậu tới rồi à?”
“Chủ tịch Lâm đích thân lên tiếng, tôi dám không tới sao? Anh nói tôi nghe qua xem, hai người rốt cuộc bị cái gì vậy? Không phải chơi kích thích đến nỗi đem nhà đi đốt chứ?”
“Nghĩ gì vậy, thuốc này từ đâu cậu có?”
Lâm Hoàng Phong khẽ ho khan. Tina lấy từ trong túi ra phần thuốc, nhét vào tay anh.
“Đây là thuốc lấy từ Hồng Kông, khử sẹo vô cùng tốt, anh có thể cho cô ấy dùng thử qua!”
“Cám ơn.”
“Giữa chúng ta còn cần phải khách sáo như vậy à? Chờ da Minh Nguyệt dần dần phục hồi thì bôi cái này lên, hiệu quả lắm đấy.”
Lầm Hoàng Phong nhận lấy thuốc, điệu bộ của anh khiến Tina bật cười.
“Tôi biết rồi.”
Tina đưa thuốc xong, cảm thấy bản thân cũng chẳng còn việc gì cần ở đây thêm nữa. Cô liếc mắt nhìn vào phòng bệnh, đứa nhỏ kia quả thật rất đáng yêu.
“Con anh à? Nam hay nữ?”
“Là bé trai. Cậu muốn đi vào nhìn thử không?”
“Không cần đâu. Tôi còn có việc, đi trước đây!”
Tina khoát tay, dứt lời liền xoay người rời đi. Lâm Hoàng Phong nhìn theo bóng lưng đối phương, không hề cố chấp muốn giữ người ở lại, anh nhanh chóng quay vào trong. Đỗ Minh Nguyệt ôm Vũ Thần, trêu đứa nhỏ cười đến đỏ bừng cả mặt, cô nhìn con trai vui vẻ như vậy, không khỏi mỉm cười theo.
Lâm Hoàng Phong nhìn khung cảnh trước mắt, cảm thấy trong lòng ấm áp. Nếu thời gian có thể trôi chậm thêm chút nữa thì thật tốt biết mấy. Ý thức được bản thân đột nhiên lại suy nghĩ như vậy, anh bất đắc dĩ khẽ lắc đầu.
Mà Đỗ Minh Nguyệt ngoài việc ở trong bệnh viện ngày ngày điều dưỡng thân thể thì cô còn có cả bài tập dành cho cổ họng. Cô đọc từng từ chậm rãi, bác sĩ nói thuốc này có thể hỗ trợ bảo vệ dây thanh quản.
Không biết Chu Thành An từ đâu nghe được tin Đỗ Minh Nguyệt bị thương, buổi chiều ngay lập tức thu xếp công việc để đến thăm cô. Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy đối phương, khó tránh khỏi kinh ngạc. Sau lần từ biệt kia, đây vẫn xem như lần đầu tiên hai người gặp lại nhau.
Đỗ Minh Nguyệt khó khăn nói ra vài từ. May mắn thời điểm Chu Thành An tới đây, Lâm Hoàng Phong có việc phải đi ra ngoài. Bằng không, sợ rằng nơi này liền biến thành bãi chiến trường mất!
“Anh nghe nói em bị bệnh, hiện tại đã ổn chưa?”
“Em không sao!”
Đỗ Minh Nguyệt khẽ lắc đầu. Cô nói chuyện rất chậm, thanh âm khàn đặc, dễ dàng khiến Chu Thành An nhận ra ngay điều không ổn. Anh lo lắng hỏi.
“Giọng của em, làm sao vậy?”
Đỗ Minh Nguyệt vươn tay lấy giấy bút được chuẩn bị sẵn bên cạnh, đây là đồ dùng Lâm Hoàng Phong mua cho cô, dặn dò nếu có lời muốn nói thì cứ trực tiếp viết ra. Tiếng ngòi bút lướt trên giấy, phát ra thanh âm loạt xoạt. Rất nhanh, Đỗ Minh Nguyệt giơ tờ giấy lên để cho đối phương đọc.
“Xảy ra vài chuyện. Anh tới thăm, em rất vui!”
Vừa dứt câu, Vũ Thần dường như cảm nhận được có người lạ trong phòng, lập tức khóc ré lên. Cô vội vàng đứng dậy, ẵm đứa nhỏ đang nằm trong nôi ôm vào lòng. Chu Thành An nhìn Vũ thần, gương mặt lộ rõ đường nét, trông vô cùng đáng yêu. Đứa nhỏ này đến thời điểm trưởng thành, ắt hẳn sẽ khiến con gái vì mình mà đắm say!
Vũ Thần khóc nức nở, cho dù dỗ như thế nào cũng không thích. Đỗ Minh Nguyệt thử đủ cách vẫn không có kết quả, dáng vẻ bối rối. Chu Thành An bấy giờ mới kịp phản ứng, một người đàn ông như anh đứng ở đây, quả thật không nên.
“Hinh như thằng bé đang đói bụng. Anh ra ngoài, đợi trước cửa, sẽ không đi đâu cả!”
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy lời Chu Thành An nói không sai, Vũ Thần dường như đang đói bụng. Cô chỉ đành ánh náy nhìn anh, mi mắt khẽ buông lộ vẻ xin lỗi. Anh sợ nhất chính là trông thấy dáng vẻ này của cô, phất tay vờ như chẳng để ý.
“Do anh đột nhiên tới mà không báo trước, em không cần thấy có lỗi đâu. Anh đi ra ngoài đây. Nếu xong việc, thì cứ gọi anh.”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, sau đó Chu Thành An lập tức ra ngoài đứng đợi.