Ông Hoắc nói rồi, không thể nói toạc ra được, làm kinh động đến người khác sẽ không được tốt.
"Vâng thưa cô, chúng tôi lập tức rời đi."
Mãi đến khi tiếng bước chân không còn nữa, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm ơn cô, suýt nữa thì tôi bị bắt về rồi.” Vẻ mặt của cô ấy vô cùng nhẹ nhõm.
"Vừa nãy tại sao những người kia lại đuổi theo cô?” Đỗ Minh Nguyệt lơ đãng hỏi.
Hoắc Minh Vân vừa nhớ đến liền cảm thấy đau đầu, vẻ mặt đầy sự chán ghét mà nói: "Còn không phải là người nhà của tôi ép tôi đi lấy chồng sao, tôi len lén chạy trốn ra, bây giờ bọn họ đều đang đi tìm tôi rồi."
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy trang phục trên người cô ấy, vừa nhìn qua là biết được gia đình giàu có rồi.
Cô gật đầu, cũng không có hỏi thêm câu gì nữa.
Hoắc Minh Vân mở cửa ra, ló cổ ra liếc một lúc, thấy bên ngoài không có ai liền rụt đầu lại.
"Hôm nay cảm ơn cô đã giúp tôi nhé, tôi tên là Hoắc Minh Vân, không biết cô tên gì vậy?"
"Đỗ Minh Nguyệt.”
Hoắc Minh Vân đứng thẳng người dậy, vỗ vỗ lên ngực mình, bộ dạng vô cùng trượng nghĩa.
"Cô yên tâm đi, hôm nay cô giúp tôi, sau này nếu có chuyện gì thì cứ tìm tôi."
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy bộ dang của cô ấy có chút dở khóc dở cười, những vẫn gật gật đầu.
"Được!"
"Vậy tôi đi trước đây, nếu không mấy người kia quay lại thì phiền lắm."
Nói xong, còn không đợi Đỗ Minh Nguyệt trả lời, cô ấy liền rón rén chạy mất.
Đỗ Minh Nguyệt cười cười, sau đó sửa sang lại một chút rồi cũng đi ra ngoài.
Lâm Hoàng Phong đi tìm cô nãy giờ, nhìn thấy cô xuất hiện, mới thở phào ra một hơi. "Cô đi đâu vậy hả? Không phải tôi đã nói là cô đừng có chạy loạn sao?” Giọng điệu của Lâm Hoàng Phong có chút bực tức.
Đỗ Minh Nguyệt hé miệng, chuẩn bị giải thích thì bị Lâm Hoàng Phong cắt ngang.
"Tôi không muốn nghe lý do của cô, dù sao bây giờ cô cũng phải đi với tôi."
Đỗ Minh Nguyệt nuốt lại lời định nói, chẳng qua cô là một người không quan trọng, Lâm Hoàng Phong làm sao mà thèm suy nghĩ về cảm nhận của cô cơ chứ.
Có đôi khi, cô thực sự không đoán ra được người đàn ông trước mắt này là như thế nào.
Lúc thì đối xử với cô dịu dàng, lúc lại lạnh lùng.
Cô tiến lên, khoác lấy tay anh, cười vô cùng dịu dàng, "Tôi biết rồi!"
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy nụ cười của cô, đột nhiên cảm thấy có chút mềm lòng.
Nhưng anh không nói gì, đột nhiên Hoàng Thành Trung chạy đến giữa bọn họ.
"Cậu chủ Phong, chị dâu, lại nói gì mà không cho tôi nghe thấy vậy?"
Lâm Hoàng Phong chớp chớp mắt, kéo anh ta cách xa Đỗ Minh Nguyệt.
"Lần sau nói chuyện đừng có động chân động tay, tôi phế đi tay chân cậu đấy.”
Hoàng Thành Trung: "…"
Anh ta đã làm gì động chân động tay đâu, không thể đổ oan người ta thế được.
Nói về chuyện sau khi Hoắc Minh Vân đi ra khỏi nhà vệ sinh liền đi đến cổng chính.
Chỉ cần thoát ra được chỗ này, ông nội cũng sẽ không thể ép cô ấy lấy chồng được nữa.
Vừa nghĩ như vậy, cô lại càng bước nhanh hơn.
Chỉ là lúc Hoắc Minh Vân vừa chuẩn bị rời đi, ông Hoắc đã xuất hiện trước cổng chính.
Vẻ mặt nghiêm nghị, mặt đen như than.
Hoắc Minh Vân nhìn thấy vậy, thốt lên một câu, "Hỏng bét, tốc độ của ông nội sao lại nhanh như vậy?"
Cô ấy chuẩn bị xoay người đi, ông Hoắc liền khoát khoát tay, "Bắt nó lại cho tôi!"
Vì vậy Hoắc Minh Vân đã bị hai, ba người chăn lại, rơi vào đường cùng, đành phải nụng nịu nói, "Ông nội, cháu không muốn đến bữa tiệc đâu, ông đừng tưởng cháu không biết, bữa tiệc đấy là ông dùng để cho cháu xem mắt!"
Ông Hoắc thở dài một hơi, tiến gần nói: "Ba mẹ cháu giao cháu cho ông, đương nhiên ông phải để tâm đến cháu chứ, Minh Vân à, cháu cũng không còn nhỏ nữa."
"Nhưng mà cháu thích người khác rồi!” Hoắc Minh Vân bĩu môi.
"Vậy cháu nói xem nào, người đấy là ai?"
"Cháu…"
Đương nhiên Hoắc Minh Vân không nói ra được, bởi vì người đàn ông đó cô chỉ mới gặp qua một lần.
Nhưng mà chỉ một lần gặp đó đã đủ làm cô thích cả đời này rồi, nhất kiến chung tình, thực sự là có tồn tại.
Ông Hoắc biết rõ chuyện cô ấy muốn nói, nhưng mà cô ấy không biết tên, gia cảnh như thế nào cũng không biết rõ.
Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có chút không phù hợp, cô ấy là cháu ruột của ông cụ, hiển nhiên ông sẽ không làm tổn hại đến cô ấy.
"Nếu đã không nói ra được, vậy thì mang đi thôi."
Ông cụ quay người, giọng nói đanh thép, "Thay quần áo cho nó đi, mặc như thế ra cái thể thống gì."
…
Bữa tiệc rất muộn mới bắt đầu, nhưng lại không có ai dị nghị gì.
Hoắc Minh Vân khoác tay ông Hoắc, vẻ mặt ỉu xìu, đi theo ông cụ lên sân khấu.
Đỗ Minh Nguyệt vừa nhìn đã nhận ra người trên sân khấu là người vừa nãy cô gặp trong nhà vệ sinh, thực sự không ngờ được, cô ấy lại là cháu gái của ông Hoắc.
"Tôi rất lấy làm vui khi mọi người có thể tham gia bữa tiệc tôi tổ chức, đây là cháu gái của tôi, Hoắc Minh Vân."
Mọi người đều nhìn về hướng Hoắc Minh Vân, Hoắc Minh Vân nhếch nhếch môi, nụ cười rất xấu hổ.
Mặc dù ông Hoắc không vừa lòng, nhưng ở trước mặt mọi người cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Dù sao cũng là bữa tiệc gặp mặt, chốc lát liền chủ động nói, "Hôm nay họ Hoắc tôi mời khách, có chỗ nào không tiếp đãi chu đáo, xin mọi người hãy thông cảm cho."
Nói xong, ông Hoắc và Hoắc Minh Vân cùng nhau đi xuống sân khấu, Hoắc Minh Vân biết kế tiếp phải đi làm cái gì.
Nhưng mà cô ấy căn bản không rời đi được, bởi vì ông Hoắc đang lôi cô ấy đi, không cho cô ấy rời khỏi.
Cô ấy đành phải nhỏ giọng nói: "Ông nội, ông đang làm gì vậy?"
"Minh Vân à, cháu xem xem ở đây có ai vừa ý cháu không?"
Mặt Hoắc Minh Vân tối sầm, thấp giọng bất mãn mà nói: "Ông nội, cháu không muốn xem mắt. cháu đã nói là có người thích rồi mà."
"Hình như con trai nhà họ Hoàng cũng chưa kết hôn đấy, đi, chúng ta đi xem xem!"
Ông Hoắc vốn dĩ không thèm nghe lười cô nói, trực tiếp làm theo ý mình.
Hoắc Minh Vân biết rõ, hôm nay cho dù thể nào đi nữa cũng không chạy thoát được.
Hoàng Thành Trung đang ở một chỗ với Lâm Hoàng Phong, nhìn thấy ông Hoắc đi tới, tức giận mà liếc xéo Lâm Hoàng Phong một cái.
Thực sự là bị tên nhóc kia nói trúng rồi.
Lâm Hoàng Phong không thèm đáp trả Hoàng Thành Trung, ngược lại còn nâng ly rượu vang trogn tay lên, cười nhẹ một cái.
"Ông Hoắc, chào mừng về nước."
"Hoàng Phong, thật sự là lâu rồi không gặp, chớp mắt cháu đã lớn như thế này rồi.” Ông Hoắc cũng giơ ly rượu trong tay lên xem như đáp trả.
Lâm Hoàng Phong cười khẽ, "Đúng vậy, sức khỏe ông Hoắc vẫn còn khỏe mạnh nhỉ."
"Nào có, nào có, cậu Phong."
Nói xong, ánh mắt của ông cụ rơi vào người Đỗ Minh Nguyệt, cười mờ ám. "Cô gái này là…"
Hoắc Minh Vân nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt, đột nhiên lớn tiếng nói, "Là cô!"
Câu này của Hoắc Minh Vân làm cho ông Hoắc không khỏi chú ý, ông cụ cười cười, "Sao vậy, Minh Vân, các cháu quen biết với nhau hả?"
Hoắc Minh Vân ho khan một tiếng, sau đó ánh mắt lại đảo vài cái.
"Ừm, gặp qua một lần, cô ấy giúp con, cũng tính là quen biết!"
Cô ấy cũng không thể nói là quen biết vì giúp cô ấy chạy trốn được, đến lúc đó ông nội chắc chắn sẽ không ưa cô.
Đỗ Minh Nguyệt hơi nhếch môi, nói: "Tôi cũng không ngờ là cháu gái của ông Hoắc đấy."
Ông Hoắc nhìn người phụ nữ trước mặt, không hề kiêu ngạo hay hấp tấp, con người lại có vẻ rất thoải mái.