Thúy Hân cúi đầu, thờ ơ mà chơi đùa với ngón tay của mình, thản nhiên nói: "Em không thích người phụ nữ đó."
"Cho dù là không thích, cô cũng không thể làm loạn ở tiệc nhà người ta được, cô có biết là lần này rất quan trọng không hả, cô cũng không phải là tay mơ nữa rồi."
Vẻ mặt Thúy Hân rất khó chịu nhìn ra chỗ khác, "Chị Cảnh, chị cũng không phải không biết tính cách của em, Angela, em vẫn không quen chút nào."
Chị Cảnh sắp tức phát điên rồi, người này cao như vậy mà sao IQ lại thấp thế cơ chứ.
"Tôi biết tính cách của cô, nhưng giả vờ tí cũng không được à?"
"Không làm được!"
"Cô…"
Chị Cảnh cảm thấy có chút đau đầu, sớm muộn gì cô cũng bị con nhóc này làm cho tức chết.
"Được rồi, được rồi, tôi tìm cho cô một cái phòng nào đấy mà nghỉ đi, đừng gây thêm rắc rối cho tôi."
Thúy Hân nghe cô ta nói như vậy, lúc này mới lộ ra bộ dạng tươi cười, sau đó ôm lấy chị Cảnh, vui mừng mà nói: "Em biết là chị Cảnh tốt nhất mà."
Ở trong góc nhà, Angela nghe thấy rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người.
Cô ấy siết chặt nắm tay bên hông, người phụ nữ Thúy Hân đó, từ khi ra mắt đến nay vẫn luôn đối đầu với cô.
Lấy chương trình của cô ấy, còn cướp cả quảng cáo của cô ấy.
Chị Cảnh vẫn luôn bênh vực cô ta, hôm nay cô ấy muốn nhìn xem, chương trình này cô ta còn có thể đi được hay không.
Dư Hồng Thu và Đỗ Minh Nguyệt đi ra tìm chị Cảnh, vừa đúng lúc đụng phải Angela.
Chỉ là thoáng qua một cái mà thôi, nhưng Dư Hồng Thu rùng mình mà hỏi: "Minh Nguyệt, sao tôi cứ cảm thấy cô người mẫu này có cái gì đó không bình thường lắm."
Đỗ Minh Nguyệt quay đầu, nhìn thấy bóng lưng của cô ấy, thực sự có chút không bình thường lắm.
Lúc này vừa đúng lúc gặp chị Cảnh và Thúy Hân đang cùng nhau đi đến, chị Cảnh nhìn thấy Minh Nguyệt bọn họ, mới nhớ ra là đã quên mất bọn họ rồi.
"Được rồi, cô đi trước đi, lần này đừng gây thêm rắc rối gì cho tôi nữa."
Thúy Hân giơ tay hôn gió cô ta một cái, "Yên tâm đi, cục cưng của em."
Vẻ mặt chị Cảnh ghét bỏ, "Mau cút đi cho tôi."
Sau khi nhìn thấy Thúy Hân đi khỏi, chị Cảnh mới hít sâu một hơi.
Sau đó nói với bọn họ, "Mọi người đi theo tôi đi."
Chị Cảnh đưa bọn họ đến chỗ chuẩn bị trang phục, chị Cành cười nói: "Chỗ này cũng tính là khá thoải mái, mọi người ở đây giúp chút việc đi, tôi đi chào hỏi quản lí một chút."
Cô gật gật đầu, sau đó chờ chỉ thị.
Không lâu sau, quản lí đã đi ra, phân công bọn họ đi giúp đỡ các nhân viên.
Dư Hồng Thu nhìn thấy những trang phục này không nhịn được mà kinh ngạc.
"Minh Nguyệt, toàn bộ những đồ này thuộc sở hữu của tập đoàn Lâm Thị sao? Ôi trời ơi, tôi cũng muốn có!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn Dư Hồng Thu kích động như vậy, không nhịn được mà mỉm cười.
"Vậy thì cô phải cố gắng kiếm tiền để mà mua về nhé!"
Vừa nghe thấy cố gắng kiếm tiền, vẻ mặt Dư Hồng Thu liền xị xuống.
"Vậy thì thôi đi, chắc cả đời này mới mua được một cái mất."
“Ây da, bên kia, đừng có nói chuyện nữa, các người ai đi lấy giày của chương trình trước đi."
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy Dư Hồng Thu vẫn còn có đồ, liền mở miệng nói: "Tôi đi cho!"
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt cầm giày quay lại, kiểm tra một chút rồi giao cho quản lí.
Bận rộn cả một buổi chiều, trang phục sân khấu cũng đã được chuẩn bị xong rồi.
Ánh sáng đầy màu sắc đang tập trung trên sân khấu, Đỗ Minh Nguyệt nghĩ, lúc này chắc chắn rất rực rỡ.
Sau đó cánh tay của cô liền bị người khác lắc lắc, "Minh Nguyệt, cô nhanh xem nè, là tổng giám đốc Phong!"
Nhìn theo ánh mắt của Dương Thu, Đỗ Minh Nguyệt liền thấy được bóng dáng của Lâm Hoàng Phong ở trên sân khấu.
Lần này trọng đại như vậy, đương nhiên anh không thể không xuất hiện.
Hôm nay nhìn anh đầy sức sống, vì vậy nên làm cho không ít người chú ý đến.
"Tổng giám đốc Phong đẹp trai quá đi, nếu như anh ấy có thể nhìn tôi một cái, chắc chắn tôi sẽ hạnh phúc chết mất."
Ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt vẫn luôn đặt ở trên người Lâm Hoàng Phong, không thể nói ra được là cảm giác gì.
Dùng một ánh mắt người ngoài mà đánh giá, anh thực sự là vô cùng hoàn mỹ, không thể bắt bẻ được.
"Được rồi, đừng mê trai nữa, vẫn là nhanh chóng làm việc đi."
Dư Hồng Thu nghe thấy, lập tức bĩu môi, “Ây da, được rồi, Minh Nguyệt cô thật là tuyệt tình mà!"
Diễn thời trang sẽ diễn ra vào lúc bảy giờ tối, lần này thực sự có rất nhiều người, Đỗ Minh Nguyệt đã gặp qua bọn họ ở bữa tiệc của nhà ông Hoắc.
Có một cô nàng tóc vàng ngồi bên cạnh Lâm Hoàng Phong, bộ ngực đầy đặn làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Nhưng Lâm Hoàng Phong không hề có chút hứng thú nào, hoàn toàn không thèm nhìn sang đối phương.
Trên cổ anh còn lưu lại dấu vế của tối qua, cô đưa tay sờ sờ cổ áo, khuôn mặt chợt nóng lên.
Ngay lúc này, đêm diễn thời trang đã chính thức bắt đầu.
Hậu trường vội vàng đến phát điên lên, bởi vì người mẫu phải thay trang phục liên tục.
"Nhanh, nhanh lên, nhanh đưa trang phục lên đây, hai người các người, mau giúp đi."
Đột nhiên có người lôi lấy cánh tay của hai người, bảo hai cô đi giúp đỡ.
Dư Hồng Thu có chút không tình nguyện, vì cô ấy cũng muốn xem người mẫu trình diễn.
Đỗ Minh Nguyệt thấy cô ấy không chịu đi, đành kéo kéo tay cô ấy, nhanh chóng lôi cô ấy rời đi.
"Ôi ôi ôi, Minh Nguyệt, tôi muốn xem biểu diễn cơ."
"Đừng có mơ, nhanh chóng làm việc đi!” Đỗ Minh Nguyệt cắt đứt mơ tưởng của cô ấy.
Sau đó hai người tham gia vào giúp đỡ.
Bận bịu gần nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng đến lúc bế mạng, cuối cùng chỉ cần Thúy Hân xuất hiện nữa, là sẽ bế mạc tốt đẹp.
Nhưng mà, không ai ngờ được ngay lúc Thúy Hân bước ra sân khấu, giày lại xảy ra vấn đề.
Thúy Hân không chú ý đến, liền ngã trên sân khấu.
Nháy mắt, dưới dân khấu trở nên ồn ào.
Thúy Hân nhìn thấy gót giày bị gãy, vẻ mặt trở nên rất xấu.
Nhưng khả năng phản ứng của cô ta rất nhanh, không lâu sau đã đứng thẳng dậy, nhấn mạnh mũi chân, hoàn hảo mà tiếp tục đi.
Chị Cảnh ở phía sau sân khấu nhìn thấy như vậy, có chút kinh động, sau đó xay người, lạnh lùng lên tiếng hỏi: "Chuyện giày là sao thế hả, tốt nhất là các người phải đưa ra được cho tôi một lời giải thích."
Xảy ra vấn đề, toàn bộ người phía sau sân khấu khó có thể thoát được kiếp này.
Toàn bộ hiện trường đều trở nên yên lặng, chị Cảnh lại hỏi lại lần nữa: "Giày của Thúy Hân là do ai phụ trách hả?"
Quản lí đứng dậy, "Là tôi phụ trách, nhưng mà người lấy giày qua đây không phải tôi!"
"Là ai đưa giày qua đây?"
Đương nhiên Đỗ Minh Nguyệt cũng nhìn thấy được chuyện xảy ra trên sân khấu, chị Cảnh tức giận như vậy, cũng không phải là không có đạo lí.
Giày là do cô lấy về, cũng là do cô kiểm tra, nếu như bàn về lỗi lầm thì lỗi của cô lớn nhất.
"Là tôi lấy giày qua đấy!” Đỗ Minh Nguyệt đứng dậy.
Chị Cảnh nhìn thấy là Đỗ Minh Nguyệt, không khỏi tức giận, "Chuyện gì thế hả? Để người mới đi lấy giày, đây là thái độ làm việc của các người sao?"
Chị Cảnh nói một lượt, làm cho bọn họ á khẩu không trả lười được.
Lúc này quản lí nói: "Lúc đó chúng tôi quá bận nên không có thời gian."
"Tôi không muốn nghe mấy cái lý do như vậy!"