Đương nhiên Lâm Hoàng Phong nhận ra, anh liếc nhìn rồi bình tĩnh nói: “Lâm Bảo Phong không còn nguy hiểm nữa!”
Vốn dĩ Lâm Thanh Vy đang chán nản, khi nghe Lâm Hoàng Phong nói câu này thì con mắt nhanh chóng phát sáng.
“Lâm Bảo Phong không sao ạ? Thật không ạ?”
Lâm Hoàng Phong biết cô bé nghe xong sẽ rất vui, vừa nãy còn cau có, bây giờ gương mặt đầy sung sướng.
“Tất nhiên là thật rồi, ba đã lừa con bao giờ chưa?”
Lâm Thanh Vy ngẫm nghĩ một lúc như nhớ lại xem ba có từng lừa mình không.
“Vậy chúng ta đi thăm cậu ấy được không ạ?” Vẻ mặt Lâm Thanh Vy tràn ngập sự mong chờ.
Lúc trước, bởi vì phải đến lớp nên Lâm Thanh Vy không đi thăm cậu bé, hơn nữa Lâm Thanh Vy cũng không biết quá nhiều chuyện nên khi nghe tin này, cô bé mới vui vẻ đến thế.
Thế nhưng Lâm Hoàng Phong từ chối: “Không được bởi vì ba đã dẫn Lâm Bảo Phong đến chỗ mẹ rồi.”
Vừa nghe đến chỗ Đỗ Minh Nguyệt, Lâm Thanh Vy bất ngờ rồi cảm thấy khó chịu.
“Con cũng muốn đi đến chỗ mẹ nữa, mẹ đi đâu rồi? Vì sao ba không nói cho con biết.” Lâm Thanh Vy nhỏ giọng nghẹn ngào tố cáo.
Lâm Hoàng Phong trông thấy dáng vẻ này liền cảm thấy áy náy, dù sao từ trước đến nay Lâm Thanh Vy cũng chưa từng rời xa vòng tay của Đỗ Minh Nguyệt.
“Thanh Vy à, mẹ phải nghỉ ngơi vì gần đây mẹ đã quá mệt với chuyện của Bảo Phong rồi. Ba đồng ý với các con, chờ em trai hoặc em gái ra đời thì sẽ dẫn mấy đứa thăm mẹ, được không nào?”
Lâm Thanh Vy chu môi suy nghĩ, cuối cùng gật đầu đồng ý.
“Vậy cũng được, ba hứa với con rồi đó!”
“Tất nhiên!” Lâm Hoàng Phong đưa tay sờ đầu nhỏ của cô bé.
Hoàng Uyên thua cuộc nên cảm thấy rất có lỗi dù Dư Hồng Thu và Thúy Hân đã an ủi nhưng trong lòng cô ấy vẫn còn khó chịu.
Trong công ty, mọi người đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô ấy, điều này càng làm cho Hoàng Uyên thấy bởi vì mình nên mới thất bại.
Hơn nữa, không ít người bắt đầu phàn nàn với sự chèn ép của tập đoàn Viên Thị.
“Tập đoàn Viên Thị bị làm sao vậy? Sao cứ mãi cướp đoạt mối làm ăn thế, hại bây giờ tôi không biết làm sao báo cáo với cấp trên đây.”
“Đúng rồi, tôi cũng vậy, tôi phải làm việc cả ngày rồi đấy.”
“Phiền chết đi được, nếu trận này thắng thì chúng ta sao thảm hại như thế này chứ.”
“Nhưng người ta là người mẫu quốc tế, còn chúng ta là cái gì hả, sao mà so được?”
Hoàng Uyên nghe bọn họ bàn tán mà trong lòng vô cùng chán nản.
Đúng lúc Dư Hồng Thu đi ngang qua, cô ấy trông thấy Hoàng Uyên buồn nên đi vào.
Những lời bàn luận của họ rơi vào tai cô ấy, thì ra đám nhân viên nhỏ này dám ở đây huyên thuyên.
Trong chớp mắt, Dư Hồng Thu đã hiểu chuyện gì đang xảy ta, cô ấy hắng giọng một cái, đám nhân viên vừa nhiều chuyện kia vội im bặt như chim sợ cành cong.
Khi nhìn thấy Dư Hồng Thu thì thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lại nhìn Hoàng Uyên đứng ở góc tường, bầu không khí trở nên xấu hổ.
“Nói gì cái thế? Rảnh rỗi không có chuyện gì làm à?” Dư Hồng Thu khoanh tay nhìn các cô.
Các cô cũng không dám nói gì, dù sao người trong cuộc đang ở đây thì sao có thể nói nữa, bọn họ cũng cảm thấy ngại nên mặt xám xịt chạy đi.
Nhìn bóng lưng của các cô, Dư Hồng Thu hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu nhìn Hoàng Uyên.
“Cậu đừng nghe bọn họ nói lung tung, do các cô ấy không hiểu thôi.” Dư Hồng Thu cười hì hì an ủi.
Đương nhiên Hoàng Uyên biết cô ấy đang an ủi mình, cô ấy lắc đầu đáp: “Bọn họ nói đúng, nếu là Serena thì sẽ không thua đâu.”
Nghe vậy, Dư Hồng Thu tức giận nói:
“Cậu nói nhảm gì vậy, tớ không thấy cậu kém cỏi hơn Serena. Hơn nữa, cậu có ưu điểm của riêng mình, nếu ngay cả cậu cũng xem thường mình thì còn ai có thể coi trọng cậu đây?”
“Còn nữa…” Dư Hồng Thu lại nói tiếp, vẻ khinh thường: “Cái cô Serena xấu tính làm hỏng giày của chúng ta thì dù có thắng cũng tài giỏi gì chứ.”
Vừa nhắc đến chuyện này, Dư Hồng Thu càng tức.
Hoàng Uyên cũng cảm thấy cô ấy nói đúng, tâm trạng đã dễ chịu hơn rất nhiều.
“Cám ơn cậu, bây giờ mình cảm thấy tốt lên rồi.” Hoàng Uyên nhỏ giọng đáp.
Vốn Dư Hồng Thu còn muốn an ủi cô ấy nhưng trông thấy Hoàng Uyên đã ổn nên cô ấy cũng an tâm hơn.
Cô ấy cười trừ rồi xoa xoa đầu mình, nói: “Cậu vui là được, chúng ta đừng quá quan tâm ánh nhìn của người khác, câu này là Minh Nguyệt nói đấy.”
Nói đến Minh Nguyệt, Dư Hồng Thu hơi lo lắng vì Tiêu Hồng Quang nói rằng cô đi dưỡng thai nhưng lại không thấy chút tin tức nào, gọi điện cũng chẳng bắt máy.
Cũng không biết Lâm Bảo Phong sao rồi, cô ấy sợ cô giấu diếm mọi chuyện để tự mình chịu khổ.
Dù sao tính tình của Minh Nguyệt là thế.
Dư Hồng Thu còn chưa kịp cảm thán đã nghe tiếng Thúy Hân truyền đến.
“Không phải nói đi nhà vệ sinh à, không biết đường nên lạc rồi sao?”
Thúy Hân vẫn nói chuyện đầy gai góc nhưng Hoàng Uyên chẳng giận bởi bản thân biết tính cô ấy là thế.
Hoàng Uyên xin lỗi: “Em xin lỗi, bây giờ em trở về ngay đây.”
Dư Hồng Thu nghe xong nên giải thích thay cô ấy: “Cô ấy không phải cố tình không về. Thúy Hân à, nãy cậu không nghe đấy thôi, bọn người kia nói vô cùng quá đáng. Nếu là tớ, tớ sẽ mắng bọn họ một trận.”
Thúy Hân thoáng nhìn nét khoa trương trên mặt cô ấy bèn biết rõ muốn giúp Hoàng Uyên.
Cô ấy đã nghe những lời trong công ty, mặc dù có tức giận nhưng đôi khi xã hội là thế.
Bọn họ chỉ nhớ quán quân là ai chứ không quân tâm á quân mặc người kia đã nỗ lực nhường nào.
“Được rồi, được rồi. Cậu cũng không cần đi, coi như hôm nay nghỉ ngơi đi, chúng ta ra ngoài uống ha, thế nào?” Thúy Hân tự tin nói.
“Được chứ, để nói một tiếng với chị Trần rồi chúng ta cùng đi uống rượu nào!” Hai mắt Dư Hồng Thu sáng rực.
Thúy Hân lắc đầu cảm thấy thật bất lực rồi cô ấy nhìn Hoàng Uyên.
“Em có đi không?”
Hoàng Uyên ngạc nhiên, nhớ lại tửu lượng của mình không tốt lắm nhưng nếu đi có thể tạo dựng mối quan hệ tốt.
“Đi thôi, đi thôi. Cậu yên tâm, đều là người quen cả mà, chắc chắn sẽ bảo vệ cậu.” Dư Hồng Thu ghì cổ cô ấy.
Thật ra trong mắt các cô, Hoàng Uyên chính là em gái nhỏ, chăm sóc em gái là chuyện thường tình.
Hoàng Uyên suy nghĩ rồi đồng ý: “Vậy cũng được, để tớ nói với trợ lý Quang đã.”
“Cậu đi uống rượu thì nói với anh ta làm gì hả? Hai người đã phát triển đến đâu rồi?” Dư Hồng Thu nheo mắt hỏi.
Hoàng Uyên trông thấy dáng vẻ của cô ấy liền cảm thấy không ổn.