Mười mấy phút sau, chiếc xe đột nhiên dừng lại, nhưng cô không xuống, mà ở lại trong xe. Trong lúc đó vẫn luôn có tiếng người nói chuyện đứt quãng, nhưng lại không nghe rõ được bọn họ đang nói cái gì.
Không lâu sau, có tiếng bước chân đi tới.
“Đến khách sạn Hilton!”
Cơ thể Đỗ Minh Nguyệt run lên, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
Khách sạn Hilton? Tại sao lại muốn đến khách sạn? Chẳng lẽ có người ở đó?
Đỗ Minh Nguyệt không suy nghĩ được nhiều, vì xe đã nhanh chóng dừng lại.
Những người kia thô lỗ đẩy cô, nói: “Xuống đi!”
Thế nhưng Đỗ Minh Nguyệt hoàn toàn không nhìn thấy gì, đành chịu đựng bị bọn họ xô đẩy.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng thang máy, rồi bị đẩy vào bên trong.
Hai mắt Đỗ Minh Nguyệt bị bịt kín, nhưng thính giác lại cực kỳ nhạy bén.
Cô nghe thấy tiếng mở cửa, có người đột nhiên nâng cằm và rút miếng vải nhét trong miệng cô ra. Khi Đỗ Minh Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã nhét một viên thuốc vào trong miệng cô.
Xong xuôi, người kia đẩy cô vào, thậm chí còn không thèm mở trói tay cho cô.
“Cô ngoan ngoãn đợi ở đây đi!”
Người kia nói xong thì đóng cửa lại.
Trong phòng rất yên tĩnh, hình như không có ai, điều này khiến Đỗ Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Cô lấy tay đẩy miếng vải che mắt ra, lúc này mới thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Là một gian phòng khách sạn bình thường, tay của cô còn đang bị trói, đành tự nghĩ cách mở ra.
Làm xong hết thảy, cô lập tức lấy điện thoại từ trong ba lô ra.
Nhưng chưa kịp bấm số, đã nghe tiếng mở cửa từ bên ngoài.
Đỗ Minh Nguyệt giật mình, lập tức trốn vào phòng tắm. Vào trong rồi cô mới phát hiện, phòng tắm này là loại trong suốt.
Cô không kịp nghĩ nhiều, gấp rút bấm số điện thoại của Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong nhận được cuộc gọi của cô, lập tức bắt máy: “Minh Nguyệt, em ở đâu?”
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy giọng nói của anh, không biết vì sao lại cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
“Hoàng Phong, tôi đang ở khách sạn Hilton!” Giọng cô có chút run rẩy.
Nói không sợ là giả, chỉ là cô hiểu được, bây giờ có sợ hãi cũng chẳng ích gì, quan trọng nhất là phải bảo vệ bản thân.
Ngay sau đó, cô nghe được thanh âm của Tiêu Hồng Quang truyền đến từ đầu bên kia: “Chủ tịch, tôi đã tìm ra nơi bà chủ đang ở. Cô ấy đang ở khách sạn Hilton.”
Tiêu Hồng Quang nói xong, Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy thanh âm trầm thấp của Lâm Hoàng Phong: “Đừng sợ, chờ anh tới!”
Câu nói này dường như đã giúp cô trấn định hơn, cô nắm chặt điện thoại di động, giống như nắm lấy tia hy vọng.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa dữ dội, Đỗ Minh Nguyệt giật mình, điện thoại rơi xuống đất, màn hình tối đen.
“Đỗ Minh Nguyệt, anh biết cưng ở bên trong, mau ra đây!”
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy tiếng kêu kia, hai mắt mở to, thanh âm này không phải là La Nghĩa đó sao?
Cô lui về sau mấy bước, thân thể cũng càng lúc càng nóng, cô nhớ tới viên thuốc đám người kia cho mình uống lúc nãy.
Trong lòng cô nảy ra một suy nghĩ không tốt, thứ kia, không phải là thuốc kích dục đó chứ?
“Đỗ Minh Nguyệt, cưng nghĩ là cưng trốn bên trong thì anh không bắt được cưng à? Đêm nay ông đây nhất định phải chơi chết cưng!”
Xuyên qua cửa kính trong suốt, Đỗ Minh Nguyệt thấy người bên ngoài đang tìm kiếm thứ gì đó.
Sau đó, cô thấy anh ta cầm một cái ghế, dùng sức ném vào cửa kính.
“Choang…”
Trong khoảnh khắc cửa kính vỡ tan nát, Đỗ Minh Nguyệt hét lên một tiếng, ôm chặt đầu mình.
Mà cũng vì chuyện này, phòng tắm lập tức mở ra một lỗ hổng to tướng.
Đỗ Minh Nguyệt thở gấp, nhìn La Nghĩa đang thở hổn hển trước mặt mình.
La Nghĩa nhìn thấy cô, ánh mắt lập tức trở nên bỉ ổi.
“Đỗ Minh Nguyệt, cuối cùng cưng cũng rơi vào tay anh rồi nhỉ?”
Đỗ Minh Nguyệt muốn lùi về phía sau, nhưng đã không còn đường nào để lùi, chỉ có thể dựa vào vách phòng tắm.
Cô nhìn chằm chằm anh ta, sợ anh ta sẽ làm ra chuyện gì đó.
“Tôi và anh không thù không oán, anh bắt tôi tới đây làm gì?” Đỗ Minh Nguyệt giả bộ trấn định nói.
La Nghĩa nghe cô nói vậy, ánh mắt trở nên cực kỳ dữ tợn, nói: “Không thù không oán, Đỗ Minh Nguyệt, tao biến thành cái dạng này đều là do mày làm hại!” Anh ta tiến lên, hung ác nắm lấy tay cô.
Đỗ Minh Nguyệt không rõ anh ta đang nói cái gì, cắn răng hất mạnh tay anh ta ra, thế nhưng lại vô tình đụng phải van mở của vòi hoa sen, dòng nước lạnh như băng ào ào trút xuống.
Điều này đã giúp cô thanh tỉnh hơn một chút, bởi vì cô cảm nhận được xao động trong cơ thể đã không còn chịu sự khống chế của mình nữa.
“La Nghĩa, tôi không hiểu anh đang nói gì cả, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ hại anh!”
La Nghĩa không thèm tin lời Đỗ Minh Nguyệt, nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng anh ta đã nhận định cô chỉ đang kiếm cớ mà thôi.
“Mày đừng hòng lừa tao. Hồ Đức Huy đã nói cho tao biết hết rồi, mày lại còn nghĩ thằng đó thích mày à, tưởng mình có tí xinh đẹp thì muốn làm gì thì làm chắc?”
Hồ Đức Huy? Sao lại liên quan đến Hồ Đức Huy nữa?
Dường như cô đã nắm được điểm nào đó, vội vàng hỏi: “Có phải Hồ Đức Huy nói với anh không? Anh đừng nghe anh ta nói láo, anh ta đang vu oan cho tôi!”
Hôm nay Đỗ Minh Nguyệt mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, sau khi bị nước dội ướt lại càng trong suốt hơn, thậm chí còn có thể nhìn thấy làn da trắng nõn bên trong.
La Nghĩa vốn là một tên háo sắc, bây giờ nhìn thân hình lộ ra do bị ướt nước của cô, tất nhiên là không nhịn được nữa.
Anh ta nhào qua, ôm Đỗ Minh Nguyệt vào lòng.
“Đỗ Minh Nguyệt, mày tưởng tao sẽ tin lời mày nói chắc? Đàn bà chúng mày là một lũ dối trá, tao nói cho mày biết, dù tao có chết thì cũng phải kéo mày chết theo!”
Nói xong, anh ta giơ tay xé rách áo sơ mi của cô, lộ ra làn da trắng nõn trước ngực.
Ánh mắt La Nghĩa sáng lên, lập tức cúi đầu xuống hôn.
Đỗ Minh Nguyệt thấy buồn nôn, dùng hết tất cả sức lực đẩy anh ta ra, tàn nhẫn cho anh ta một cái tát.
“Mày cút ngay, đừng đụng vào tao, tao sẽ giết mày, tao nhất định sẽ giết mày!”
La Nghĩa không nghĩ tới cô sẽ tát mình, điều này đã khiến anh ta giận điên lên.
“Mày muốn giết tao, được thôi, nhưng dù mày có giết tao thì tao cũng phải chơi mày trước đã!”
Nói xong, anh ta lại tiếp tục nhào tới.
Vì bị bắt uống thuốc, bây giờ cơ thể Đỗ Minh Nguyệt đã cạn kiệt sức lực. Cô có giãy dụa thế nào đi nữa thì cũng không tác động đến anh ta mảy may.
Mùi cơ thể của La Nghĩa vây quanh cô, khiến cô thấy cực kỳ buồn nôn, nhưng cô đã không còn sức để đẩy anh ta ra nữa.
Đôi mắt cô ngấn lệ, hòa vào dòng nước lạnh như băng.