Sau đó cô ấy lại nói liên tục nói một tràng, Đỗ Minh Nguyệt thì vẫn một chút động tĩnh cũng không có.
"Tớ nói nhiều như vậy rồi, thế rốt cuộc cậu có nghe hay không?" Dư Hồng Thu có chút hơi giận.
Đỗ Minh Nguyệt thấy cô ấy có vẻ giận rồi, liền vội vàng nói: "Có, tớ nghe mà!"
Dư Hồng Thu tức giận không nhẹ, nhưng lại không biết nói gì.
Đỗ Minh Nguyệt đại khái có thể đoán được nét mặt cô ấy bây giờ, cười an ủi: "Cậu yên tâm đi, trong lòng tớ hiểu rõ, nếu quả thật đến cái mức kia, tớ sẽ không do dự, hơn nữa một người nếu quả thật muốn rời khỏi, thì dù cho tớ có giữ như thế nào đi nữa thì cũng không có ích gì đâu."
Dư Hồng Thu thở dài than thở, cũng không nói thêm được gì nữa.
Lúc không ai nói gì, Lâm Hoàng Phong đột nhiên từ phía sau ôm lấy cô, khiến cô hét lên một tiếng.
Anh mới vừa tắm xong, trên người còn có mùi thơm sữa tắm, nơi da thịt cùng da thịt đụng chạm, nóng bỏng khác thường.
Lâm Hoàng Phong hôn một cái ở trên cổ cô, khàn khàn hỏi: "Đang nói chuyện gì thế?"
Dư Hồng Thu nghe được giọng nói của Lâm Hoàng Phong, lập tức nín thở, không dám nói lời nào!
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy nhột, rụt cổ một cái, dịu dàng nói: "Không nói gì, anh cách em xa xa một chút!"
Lâm Hoàng Phong không muốn. Khó khăn lắm mới có chút thời gian buổi tối ở bên vợ của mình, nào dễ bỏ qua như vậy.
"Không muốn." Lâm Hoàng Phong không chút do dự cự tuyệt.
Sau đó anh gác cổ ở trên bả vai của Đỗ Minh Nguyệt, hỏi: "Mới vừa nghe em nói cái gì mà muốn rời đi gì gì đó, làm sao thế? Có ai nói gì với em à? Hử?"
Dư Hồng Thu nghe lời nói của Lâm Hoàng Phong bên kia điện thoại, trong nháy mắt rùng mình một cái, không thể nào, Lâm Hoàng Phong sẽ không phải là đang ám chỉ cô ấy đấy chứ?
Sao đột nhiên cô ấy lại thấy có một luồng sát khí truyền tới sau lưng. Cảm giác cái mạng nhỏ này của mình sắp không giữ được rồi.
"À Nguyệt này, người yêu tớ gọi tớ rồi. Cúp máy trước đây nhé!"
Nói xong, Dư Hồng Thu liền lập tức cúp điện thoại, vội tháo chạy. Nếu còn không chạy, chẳng may bị Chủ tịch Phong biết cô ấy nói xấu sau lưng anh, nhất định sẽ bị chỉnh cho chết mất.
Từ sau ngày đó cô cùng Đỗ Minh Nguyệt rời đi, ngày hôm sau đụng phải Lâm Hoàng Phong ở trước thang máy.
Sắc mặt của Lâm Hoàng Phong hết sức âm trầm dọa người, chung quanh dường như còn tỏa ra một ít khói mù màu đen không cách nào giải thích được.
Anh nhìn Dư Hồng Thu một cái, Dư Hồng Thu lập tức cảm thấy mình giống như là đang bị anh lăng trì vậy, khổ sở vô cùng. Khi ấy Dư Hồng Thu cúi đầu, không dám lên tiếng, theo đạo lý mà nói, chuyện này cũng quả thật có quan hệ với cô ấy.
Nếu không phải là cô ấy để cho Đỗ Minh Nguyệt đến, thì cũng sẽ không phát sinh những chuyện sau đó.
Nhưng là cô ấy cảm thấy, chuyện cô ấy làm cũng không sai. Thế tại sao bấy giờ lại chột dạ như vậy chứ?
Sau đó Trịnh Dương không biết tại sao lại sắp xếp cho cô ấy rất nhiều công việc. Mà nghe được từ chỗ của Thúy Hân, mấy cái đó đều là do Chủ tịch Phong sắp xếp.
Quả nhiên, cô ấy cũng biết Lâm Hoàng Phong sẽ không bỏ qua cho cô ấy dễ dàng như vậy.
Chuyện này cô ấy cũng không nhắc tới với Đỗ Minh Nguyệt. Nếu Nguyệt mà biết Lâm Hoàng Phong làm khó cô ấy, nhất định sẽ cãi vã cùng anh một trận ra trò.
Vì không muốn ly gián hai người họ, cô ấy vẫn quyết định im đi.
Cho nên lần này Dư Hồng Thu nghe được mấy câu kia của Lâm Hoàng Phong, lập tức liền thấy sợ hãi.
Đỗ Minh Nguyệt nghe bên kia cúp điện thoại rất nhanh, muốn ngăn cản cũng không kịp mở miệng nói. Bây giờ cô không muốn ở một mình với người này đâu!
Lâm Hoàng Phong cũng nhìn thấy hình ảnh của người nào đó vội vã cúp máy hiển thị trên màn hình điện thoại của cô, cong cong môi, lúc này mới nhu hòa đi rất nhiều.
"Vợ à, em có mệt không? Anh xoa bóp bả vai cho em nhé?"
Đỗ Minh Nguyệt dĩ nhiên biết người này muốn làm gì, nếu là bóp vai, làm gì lại đột nhiên đưa tay vào trong quần áo ngủ của mình chứ.
Cô đánh tay anh một cái, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: "Anh à đây đâu phải là vai?"
Lâm Hoàng Phong không có một chút áy náy ngại ngùng vì bị bắt quả tang, ngược lại nghiêm túc nói: "Anh cảm thấy nơi này cũng cần bóp bóp một chút mới đúng!"
Đỗ Minh Nguyệt trợn mắt nhìn anh một cái, xoay mình muốn ngủ.
Lâm Hoàng Phong làm sao mà bỏ qua cơ hội lần này cho được. Anh lật người đè lên cô, bàn tay luồn vào mười ngón tay cô giữ chặt, hôn lên cô.
Cái tay còn lại mò về phía công tắc điện trong phòng, tạch một tiếng, trong phòng bị một mảnh bóng đen bao trùm.
Sau đó một tràng tiếng rên rỉ vừa như khó chịu, vừa như khoát hoạt vang lên, khiến nhiệt độ của cả căn phòng bỗng chốc nóng lên.
Ba giờ sau, Đỗ Minh Nguyệt cả người đã không có bất kỳ sức lực nào nữa. Giống như là một con mèo nhỏ vậy, co rúc ở trong ngực của Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong đưa tay, vuốt ve tấm lưng trắng ngần của cô, trên mặt toàn là nét thỏa mãn.
Anh vén lên sợi tóc dán vào gò má của cô, gò má mềm mại liền thu vào trong mắt của anh.
Người phụ nữ này, thật đúng là càng nhìn càng cảm thấy đẹp mắt, mình nhất định là trúng độc rồi.
Anh hơi cong cong môi cười. Trong lòng sớm cũng đã mềm như nước, cuối cùng vẫn là không nhịn được, hôn một cái ở trên môi của cô.
Đỗ Minh Nguyệt cho là anh còn muốn thêm một lần nữa, hơi nhíu đôi mi thanh tú: "Đừng làm nữa. Em mệt chết đi được rồi."
Một lần nữa, cô đoán chừng ngày mai cũng không cần xuống giường. . truyen bjyx
Người đàn ông này tinh lực làm sao vẫn tốt như vậy? Chẳng lẽ sau ba mươi tuổi, phương diện kia cũng không giảm hay sao? Sao mà vẫn giống hệt một cậu thanh niên mới biết mùi ăn xôi thịt thế?
Bây giờ cô rất mệt rồi, đến cả một đầu ngón chân cũng không muốn động!
Lâm Hoàng Phong cười khẽ một tiếng, ôm chặt lấy cô: "Không làm nữa đâu."
Chân mảy của Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới giãn ra, đột nhiên cảm thấy có chút nóng, trở mình, đưa lưng về phía anh!
Lâm Hoàng Phong đưa tay ôm cô, sau đó sờ bụng của cô một cái, ánh mắt dịu dàng nói: "Nguyệt, đứa con tiếp theo của chúng ta, nhất định là một đứa bé trai."
Đỗ Minh Nguyệt vốn buồn ngủ, cô không muốn nói đến anh nữa, cũng nghe không hiểu anh đang nói cái gì.
Cách hồi lâu, không nghe được giọng của Đỗ Minh Nguyệt, liền biết người phụ nữ này đã ngủ, anh bất đắc dĩ cười một tiếng, lại càng dùng sức ôm chặt cô!
Thật muốn hòa tan cô vào trong cơ thể mình thành một, Lâm Hoàng Phong nghĩ như vậy.
Hôm nay trời mưa, lúc anh đi đến bệnh viện kiểm tra, thì vừa vặn gặp một vị bác sĩ.
Bác sĩ kia nói đến chuyện Đỗ Minh Nguyệt tới làm kiểm tra, Lâm Hoàng Phong nghe xong nhíu mày một cái rồi đi theo sau vị bác sĩ khi đó làm kiểm tra phụ khoa cho Đỗ Minh Nguyệt kia.
"Là có một người bệnh nhân như thế này, người đó cho là mình mang thai, kết quả lại là ngoài ý muốn." Vị bác sĩ kia biết thân phận của anh, cung kính nói.
Lâm Hoàng Phong nhớ tới lúc đó cô có chút không đúng lắm, lại rất hay ngửi được mùi thuốc thoang thoảng trên người cô, khó trách lúc sau lại nói với anh muốn tìm một bác sĩ.
"Cơ thể cô ấy có vấn đề gì hay sao?" Trực giác của Lâm Hoàng Phong nói cho anh biết, trong này nhất định có chuyện.
Nữ bác sĩ kia lộ ra vẻ thương tiếc, nói: "Xương cốt thân thể của cô ấy quá yếu. Sau này nếu như không điều dưỡng, đoán chừng sẽ rất khó có con. Tôi thấy cô ấy rất buồn lòng nên kê toa cho cô ấy ít thuốc, cũng không biết bây giờ cơ thể như thế nào rồi. Nếu như ngài có thời gian, có thể dẫn cô ấy tới xem một chút."
Nữ bác sĩ hẳn đoán được thân phận người phụ nữ kia.
Lâm Hoàng Phong không nghĩ tới là nguyên nhân này, trong lúc nhất thời có chút đau lòng. Cô không muốn nói, là sợ anh không đồng ý có con, thật là một người phụ nữ ngốc nghếch.