Tiêu Hồng Quang nuốt ngụm nước bọt, bắt đầu nói ra sự tình. Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy thì bất mãn lẩm bẩm.
“Cái gì? Tìm anh ấy sao? Vậy chẳng lẽ mình phải quay về?”
Đương nhiên cô biết, chuyện này nhất định là do Lâm Hoàng Phong cố ý gây khó dễ. Cô xoay người đi về hướng văn phòng làm việc của đối phương. Không phải mình đang đi tìm Lâm Hoàng Phong, dù sao đó cũng là nơi cô muốn đến thì đến thôi. Nghĩ như vậy, tâm tình Đỗ Minh Nguyệt lập tức thoải mái hơn nhiều, trực tiếp đi tới gõ cửa.
“Mời vào.”
Thanh âm Lâm Hoàng Phong từ trước đến nay đều như vậy, vô cùng dễ nghe. Cô vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy anh đang tập trung làm việc, đầu ngón tay lướt trên bàn phím như bay. Mọi người đều kháo nhau rằng, người đàn ông trông quyến rũ nhất là khi anh ta tập trung làm việc. Câu nói này, quả thật không sai.
“Đẹp trai đến vậy sao?”
Thấy Đỗ Minh thoáng sững người, Lâm Hoàng Phong cố tình lên tiếng. Cô vẫn chưa kịp phản ứng, theo bản năng trả lời ngay lập tức.
“Ừm, đẹp trai.”
Thời điểm vừa dứt câu Đỗ Minh Nguyệt mới nhận ra mình vừa nói gì. Trời ơi, sao cô lại nói mấy lời như vậy chứ! Lâm Hoàng Phong cũng không nghĩ đến cô sẽ đáp lại mình như vậy, nghe như thế liền bật cười thành tiếng.
Cô vợ ngốc này của anh, quả thật là đáng yêu quá đi mất. Gò má Đỗ Minh Nguyệt đỏ bừng, hồi lâu nhớ tới chuyện chính khiến mình tới đây, cô mới chịu ngẩng đầu hỏi.
“Em nghe Tiêu Hồng Quang nói, anh muốn em tới văn phòng để nhận tiền lì xì?”
“Bình thường kêu em tới thì em một hai không chịu đi. Bây giờ chỉ vì tiền lì xì liền chủ động xuất hiện.”
Lâm Hoàng Phong khẽ gật đầu. Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy thì nghĩ ngợi, người đang ông này đang cà khịa mình sao? Cô híp mắt, nhanh chóng đáp lời.
“Tiền mà, không thể nào mà bỏ qua được. Anh nói có đúng không, tổng giám đốc Lâm Hoàng Phong?”
Lâm Hoàng Phong nghe vậy thoáng nhếch môi, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra phong bao lì xì đỏ tươi. Phong bao phình lên trông thấy, bên trong nhất định có không ít tiền. Đôi mắt Đỗ Minh Nguyệt sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào bao lì xì trên tay anh.
Lâm Hoàng Phong nhìn dáng vẻ mê tiền này của cô, chỉ biết bất đắc dĩ cưng chiều lắc đầu. Rõ ràng ngay cả thẻ ngân hàng anh cũng đã đưa cho Đỗ Minh Nguyệt rồi nhưng cô vẫn nhất quyết không chịu dùng. Chẳng biết là đi đâu để tìm một người vợ đơn thuần ngốc nghếch như cô nữa.
Lâm Hoàng Phong vươn tay về phía cô, Đỗ Minh Nguyệt lập tức muốn chộp lấy ngay bao lì xì. Tuy nhiên chỉ trong vài giây, anh đột ngột nắm chặt cổ tay cô, dùng sức một chút để kéo đối phương ngồi lên đùi mình.
Đỗ Minh Nguyệt hoàn toàn không kịp phản ứng với loạt hành động nhanh như chớp này. Thời điểm cô nhận thức được mọi chuyện thì người đàn ông này sớm đã gác cằm lên vai cô, bàn tay ấm áp vẫn đang giữ lấy cổ tay cô không buông.
Lồng ngực rắn chắc của anh dán sát vào người cô, chỉ trong thoáng chốc cả gương mặt của Đỗ Minh Nguyệt đã đỏ bừng lên. Vừa xấu hổ vừa tức giận, cô luống cuống quát khẽ.
“Anh làm gì vậy? Lâm Hoàng Phong, mau buông em ra.”
“Minh Nguyệt, anh mệt quá. Em có thể cho anh dựa vào một chút thôi, có được không?”
Thanh âm Lâm Hoàng Phong lộ ra vẻ uể oải. Đỗ Minh Nguyệt thấy người mình thương như thế liền đau lòng, không giãy dụa nữa mà ngoan ngoãn để anh dựa vào người. Qua hồi lâu, anh mới chậm rãi mở lời.
“Năm nay Tết đến, chúng ta cùng nhau về nhà họ Lâm đi. Bà nội cả ngày chỉ thui thủi trong nhà có một mình, anh sợ bà cô đơn.”
“Được, đem cả mấy đứa nhỏ về nữa. Không khí hẳn sẽ náo nhiệt lắm đây.”
“Đúng vậy. Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh tượng đó thôi anh đã cảm thấy hạnh phúc rồi.”
“Đồ ngốc này.”
Đỗ Minh Nguyệt khẽ cười, mắng yêu chồng mình. Tiểu Phương lúc này đứng bên ngoài gõ cửa nhưng bên trong lại chẳng có động tĩnh gì. Cậu cảm thấy vô cùng kì lạ, chẳng phải ban nãy mình mới nhìn thấy ông chủ hay sao, tự nhiên người đâu mất tiêu rồi?
Định gõ thêm lần nữa thì lúc này bên trong vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó cánh cửa từ từ được mở ra. Thời điểm nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, trong đầu Tiêu Hồng Quang ngay lập tức nhảy số. Cậu cảm thấy hiện tại ông chủ hẳn đang tức giận lắm đây, còn bản thân thì chắc chắn xong đời rồi.
Đỗ Minh Nguyệt tỏ vẻ bình thường vẫy vẫy tay, sau đó nhanh chóng lủi đi như sóc.
“Cậu vào trong nói chuyện với tổng giám đốc đi, chị có việc phải đi đây!”
Tiểu Phương run cầm cập ngẩng đầu lên, quả nhiên cậu đoán không sai, Lâm Hoàng Phong lúc này mặt đã đen như đít nồi rồi. Trời ạ, làm sao cậu biết được bà chủ đang ở bên trong cơ chứ. Nếu cậu biết thì có mười lá gan cậu cũng không dám quấy rầy thế giới riêng của hai người bọn họ đâu.
“Có chuyện gì không?”
Lâm Hoàng Phong xoa mặt, cảm nhận hương thơm trên người Đỗ Minh Nguyệt còn vương lại nơi lồng ngực mình. Tiểu Phương thấy anh không có ý trách mắng thì thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng báo cáo.
“Thưa sếp, cô Hoàng Uyên đã tới. Không biết ông chủ dự tính sắp xếp công việc như thế nào cho cô ấy ạ?”
“Từ hôm nay trở đi, tôi giao cho cậu toàn quyền chăm sóc và hướng dẫn đối phương. Những chi tiết cần lưu ý trên sân khấu không cần dạy quá nhiều, tôi muốn người trình diễn mang theo hơi thở tự nhiên, thuần túy nhất có thể.”
“Sếp, em sẽ phụ trách theo dõi cô ấy sao?”
Tiêu Hồng Quang sửng sốt hồi lâu mới ngơ ngác hỏi lại. Lâm Hoàng Phong liếc mắt nhìn cậu.
“Sao? Cậu có ý kiến à?”
“Không có, em hoàn toàn không có ý kiến gì hết á!”
Tiêu Hồng Quang còn tưởng Lâm Hoàng Phong bỏ qua cho cậu nhưng xem ra là cậu tự dát vàng lên mặt ông chủ mình nhiều quá rồi. Bây giờ đúng là khóc không ra nước mắt mà.
“Vậy thì tốt. Còn chuyện gì nữa không?”
“Thưa sếp, hết rồi ạ!”
“Vậy trở về tiếp tục làm việc đi. Đúng rồi, lần sau trước khi đến đây, học cách quan sát, có mắt nhìn một chút đi!”
Lâm Hoàng Phong nhìn Tiêu Hồng Quang, nhếch môi lộ ra nụ cười đáng sợ. Cậu rùng mình, quả nhiên sếp đang trả thù mình chuyện ban nãy đây mà!
…
Hoắc Minh Vân từ lần cùng Hứa Minh Lâm đến công viên thì sau khi trở về, hai người dường như hoàn toàn cắt đứt liên lạc với nhau. Đối với chuyện lần trước, cô thật sự đã rung động. Thế nhưng kết quả chính là trái tim vừa mơ mộng bay bổng chẳng bao lâu đã bị kéo trở về với thực tế, thậm chí còn bị tổn thương.
Có lẽ người mà Hứa Minh Lâm nhắc đến hoàn toàn không phải cô! Hoắc Minh Vân cứ như vậy, tự mình liếm láp vết thương trong lòng. Sau vài lần xem mắt, cũng chẳng có bao nhiêu cảm giác.
Bấy giờ cô rất muốn nắm lấy cổ áo ông Hoắc, run rẩy hỏi thẳng một lần.
“Chẳng lẽ cháu ông chỉ phù hợp với những thứ vớ va vớ vẩn như thế này thôi sao? Ông đối xử với cháu giống như cháu chỉ là món tráng miệng chẳng chút giá trị nào cả!”
Vậy mà mỗi lần nhìn thấy gương mặt ông Hoắc, cô lại nhịn xuống những điều muốn nói vào lòng. Bỏ đi, ông đã vì cô mà làm rất nhiều chuyện, hiện tại xem như cô đang báo đáp lại công ơn của ông đi vậy!
Nhưng điều Hoắc Minh Vân không ngờ đến chính là người đàn ông kia lại mặt dày mày dạn mang theo cả tình nhân đến đây để gặp mình. Mà đối phương chỉ dừng lại ở mức ưa nhìn, so với Trương Văn Thành, Lâm Hoàng Phong hay Hứa Minh Vân điển trai, gương mặt người gặp người yêu thì đối tượng trước mắt cô hoàn toàn chẳng ra gì cả.
“Tôi biết cuộc hôn nhân này chúng ta đều bị ép buộc như nhau cả. Chỉ có điều, tôi hoàn toàn không thể buông tay người mình yêu. Vậy cho nên tôi hi vọng sau khi kết hôn, chúng ta có thể một nhà ba người, hòa thuận vui vẻ sống cùng nhau.”
Hoăc Minh Vân khiếp sợ nhìn người đàn ông, tên này hôm nay có phải uống nhầm thuốc rồi hay không vậy? Cô cố gắng kìm nén cơn giận, gằn giọng.
“Thật ngại quá, tôi chưa nghe rõ. Làm phiền anh lặp lại lần nữa.”
“À, vẫn chưa nghe rõ sao, vậy để tôi nhắc lại. Tôi hi vọng sau khi kết hôn, chúng ta có thể một nhà ba người, hòa thuận vui vẻ sống cùng nhau.”
Hoắc Minh Vân bấy giờ đột ngột đứng dậy, trực tiếp cầm ly nước trên bàn hất vào mặt đôi cẩu nam nữ đang ngồi phía đối diện. Cả hai ngay lập tức hét ầm lên.
“Trời ạ, cô điên rồi hả?”
“Không sai, tôi bị điên đó. Nếu anh không muốn bản thân anh và cô người yêu bé nhỏ nguy hiểm tới tính mạng thì tốt nhất nên cút ra xa khỏi tôi một chút, biết chưa hả?”
Hoắc Minh Vân nghiêng đầu mỉm cười, đầu ngón tay vẫn còn đang bận nghịch tóc. Nhìn thấy đôi cẩu nam nữ kia lộ ra vẻ sợ hãi, cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn, ung dung rời đi.