Bà nội Lâm là người có quyền thế ở thành phố này chỉ xét riêng thân phận hiện tại của Đỗ Thùy Linh không tư cách đủ để xách dép Đỗ Minh Nguyệt.
"Bà Lâm..." Đỗ Thùy Linh choáng váng, không tin rằng những lời như thế này thực sự được phát ra từ miệng của bà nội Lâm.
Vốn dĩ cô ta từng nghĩ bà nội Lâm là một người có lý nhưng không ngờ lại bảo vệ Đỗ Minh Nguyệt theo cách này, cũng không thể phủ nhận cách bảo vệ của bà ấy khiến người khác vô cùng ghen tị với Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt thực sự rất may mắn, cô đi đâu cũng có thể nhận được sự yêu mến của rất nhiều người, nếu cô ta cũng gặp may mắn như vậy thì...
Bà nội Lâm lạnh lùng nhìn Đỗ Thùy Linh rồi nói bằng giọng trịch thượng: "Bây giờ cô có chịu xin lỗi không?"
Một câu nói đơn giản khiến Đỗ Thùy Linh không còn biết nói gì để phản kháng, chỉ có thể nghiến răng xin lỗi: "Tôi xin lỗi."
Đỗ Minh Nguyệt chỉ im lặng đứng gần đó, cũng không có lên tiếng ngăn cản bà nội Lâm.
"Tránh ra! Sau này đừng để tôi gặp cô!" Bà Lâm nói và ra hiệu cho người bên cạnh để cô ta đi.
Đỗ Thùy Linh vừa được thả ra liền quay sang nhìn Đỗ Minh Nguyệt một cái đầy phẫn uất rồi mới vội vàng rời đi.
Đỗ Minh Nguyệt đã vô tình nhìn thấy nội dung trong tờ giấy trên tay cô ta, đó là của khoa phụ sản? Đỗ Thùy Linh tới khoa phụ sản làm gì?
Không có nhiều thời gian để nghĩ về điều đó, những lời của bà nội Lâm đã khiến Đỗ Minh Nguyệt tỉnh táo trở lại.
"Cô chính là mợ chủ của nhà họ Lăng, không còn là cô chủ nhà họ Đỗ nữa. Cô không biết phản kháng khi cô ta bắt nạt cô sao?" Bà nội Lâm không thích kẻ yếu, nên bà ấy cũng không khách khí tỏ thái độ với Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt không dám phản kháng đành cúi đầu nhẹ nhàng nói vài câu, bà nội Lâm tiếp tục quở trách, ánh mắt bà ấy nhìn về phía bụng của cô.
"Cô vẫn đang mang thai một đứa trẻ, nên ít đến những nơi như bệnh viện này đi. Bảo Phong cứ để tôi chăm sóc." Bà ấy vẫn rất quan tâm đến đứa con trong bụng Đỗ Minh Nguyệt, hiện nay nó chính là hy vọng của cả nhà họ Lăng.
Chỉ vì Lâm Bảo Phong không phải là do Lâm Hoàng Phong sinh ra nên mong muốn lớn nhất của bà ấy bây giờ là hy vọng đứa trẻ trong bụng Đỗ Minh Nguyệt là con trai.
Tất nhiên nếu là con gái cũng không quan trọng, miễn là con của Lâm Hoàng Phong là được.
Khi bà nội Lâm nhắc đến Lâm Bảo Phong, Đỗ Minh Nguyệt cũng kiên định nói: "Bà ơi, cháu không yên tâm giao mọi việc cho y tá làm. Bà cứ để cháu chăm sóc thằng bé, sẽ không có gì mệt mỏi đâu ạ."
Nếu bà nội Lâm không biết thân phận của Lâm Bảo Phong thì bà ấy nhất định sẽ cố gắng hết sức để cô chăm sóc Lâm Bảo Phong, bây giờ bà nội Lâm đã biết thân phận của Lâm Bảo Phong, làm sao h có thể hoàn toàn yên tâm để cô chăm sóc cho thằng bé.
Bà nội Lâm đã sớm nhìn thấu sự thận trọng nho nhỏ này, lạnh lùng liếc nhìn Đỗ Minh Nguyệt, nhàn nhạt nói: "Tôi biết tính cẩn trọng của cô. Đừng lo lắng, tôi sẽ không thể làm gì một đứa trẻ đâu."
Đỗ Minh Nguyệt lúng túng cười nhưng cũng không nói gì thêm
Hai người im lặng sóng vai nhau đi tới phòng bệnh, khi họ gần đến nơi, Đỗ Minh Nguyệt nói: "Cháu có thể yên tâm để bà chăm sóc Bảo Phong, nhưng dù sao cháu cũng ở nhà cả ngày, vì vậy thi thoảng cháu có thể ghé qua thăm được không?"
“Cô muốn đến thì cứ đến, dù sao tôi cũng không ngăn cản được cô, nhưng đứa nhỏ trong bụng cũng nên chú ý tới.” Bà nội Lâm dừng lại, quan tâm hỏi: “Tôi đã nghe qua về sức khỏe của cô. Không phải cứ uống nhiều thuốc là tốt đâu,tình hình thế nào rồi?"
Bà Lâm tất nhiên là rất khó chịu về thể chất của Đỗ Minh Nguyệt, nhưng cũng không hỏi quá nhiều như trước đây. Dù gì thì đó cũng là chuyện của bề dưới. Bà ấy không thích can thiệp và cũng biết rằng họ không thích bà ấy can thiệp quá nhiều.
“Đã khá hơn rồi, cảm ơn bà đã quan tâm ạ.” Đỗ Minh Nguyệt sờ bụng, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Trước đây cô rất hay nôn mửa, nhưng sau khi Lâm Bảo Phong khỏi bệnh, cơ thể cô đã cải thiện rất nhiều nhưng vẫn phải tiếp tục dùng thuốc.
Bà nội Lâm gật đầu và đưa tay đẩy cánh cửa phòng của Lâm Bảo Phong.
Lâm Bảo Phong rất vui khi thấy họ, cậu bé liên tục kéo họ ra nói chuyện, tình hình của cậu bé có vẻ đã khá hơn trước một chút, điều này khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Bà nội Lâm rất kiên nhẫn cùng Lâm Bảo Phong chơi đùa nên Đỗ Minh Nguyệt cũng yên tâm.
Buổi trưa Đỗ Minh Nguyệt vốn định đến gặp Lâm Hoàng Phong nhưng lại bất ngờ nhận được cuộc gọi từ nhà trẻ nói rằng Thanh Vy và Từ Lâm đã đánh nhau với những đứa trẻ khác.
Đỗ Minh Nguyệt gần như sợ chết khiếp khi nghe thấy điều đó, gần đây vì nhiều chuyện nên mặc dù cô không quan tâm đến chúng nhiều nhưng cô vẫn thường dặn chúng khi đến trường phải ngoan ngoãn và không được gây chuyện.
Cả Thanh Vy và Từ Lâm đều là những đứa trẻ rất biết nghe lời, ở trường cũng rất ngoan ngoãn, gần đây không có chuyện gì xảy ra, cô giáo cũng không có phàn nàn gì.
Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này.
Đỗ Minh Nguyệt chỉ có thể gọi cho Lâm Hoàng Phong, rồi sau đó vội vàng lao đến trường.
Giáo viên cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, cô ấy nhỏ giọng nói: "Cô Lâm, cuối cùng cô cũng đến rồi."
Giáo viên đã nghĩ rằng Đỗ Minh Nguyệt sẽ không đến, nhưng không ngờ Đỗ Minh Nguyệt lại đến sớm như vậy, chỉ nghĩ đến những chuyện lộn xộn trong đó thôi mà giáo viên đã cảm thấy vô cùng đau đầu.
“Cô giáo, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Đỗ Minh Nguyệt vừa đi tới, đương nhiên phải hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Cô giáo thở dài nói nhỏ: "Thanh Vy đã tranh cãi với những đứa trẻ khác rồi vô tình gây ra xô xát. Phụ huynh đứa bé cũng đã lên rồi, cả hai đều không có gì nghiêm trọng, chỉ bị xây xát mà thôi."
Cũng may là không có chuyện gì lớn, nếu có chuyện gì lớn xảy ra thì hiện tại bọn họ không cần tới trường giải quyết mà phải tới bệnh viện hay đồn cảnh sát mới phải.
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Đỗ Minh Nguyệt gật đầu rồi đi theo giáo viên vào văn phòng.
Cứ nghĩ bố mẹ của đứa bé gây rắc rối đó phải là một cặp vợ chồng trung niên nhưng không ngờ khi đẩy cửa bước vào, trong đó lại là một người phụ nữ vô cùng trẻ trung và xinh đẹp. Thậm chí khuôn mặt người này còn có chút quen quen.
“Lâm Ngọc Yên?” Đỗ Minh Nguyệt sững sờ khi nhìn thấy người phụ nữ này, cô không ngờ lại gặp cô ta ở đây.
Lâm Ngọc Yên lúc này đang ngồi trên sô pha, bên cạnh là một đứa bé bị quấn băng gạc trên trán.
Lâm Ngọc Yên không ngạc nhiên khi nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, cô ta rõ ràng biết cô nhất định sẽ đến: "Cô Nguyệt, con gái cô thực sự dã man, nó cố ý đánh em họ của tôi thành ra như thế này?"
Em họ? Đỗ Minh Nguyệt liếc nhìn đứa trẻ bên cạnh, cô giáo rất tận tâm lao đến iới thiệu tình hình chung.
Đứa bé bị thương tên là Chúc Y, người đã xô xát với Thanh Vy khi nãy. Nhưng theo lời giáo viên nói thì hai đứa trẻ cũng đã làm hòa rồi.