“Dáng vẻ này của cậu làm mình thấy sợ đó! Mình vẫn quan nhìn thấy cậu thô lỗ hơn, cứ sến súa thế này buồn nôn lắm!”
“…”
Từ Trân Trân cảm giác mỗi lần nhìn thấy Thanh Vy mình đều sẽ dễ dàng nổi nóng. Không được, lần này phải nhịn xuống. Nhìn một nhà ba người rời đi, Đỗ Minh Nguyệt vươn tay vuốt tóc con gái mình.
“Thanh Vy, không phải con còn gạt mẹ chuyện gì đó chứ?”
“Không có, con làm gì có chuyện gạt mẹ được.”
Thanh Vy mở to mắt nhìn cô, trong đầu liên tục nhớ lại những việc xảy ra trong thời gian gần đây. Ngoài trừ hôm nay ra, những ngày còn lại mình đều vô cùng ngoan ngoãn mà.
“Mẹ nhớ trước đây con cũng từng có bạn thân. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vẫn không chịu kể cho mẹ nghe sao?”
Thanh Vy nghe những lời này, gương mặt đột nhiên lạnh như băng.
“Sao mẹ lại dùng từ cũng, ý mẹ là thế nào?”
Từ Trân Trân không phải là bạn thân hay bạn tốt gì đó của mình hết, ít nhất thì hiện tại hoàn toàn không phải. Chẳng biết mẹ có hiểu lầm gì không nữa đây.
“Nào, chúng ta mau đi đến phòng riêng nói chuyện một chút.
“Con không muốn, ba ơi mau cứu con!”
Lâm Hoàng Phong đương nhiên không dám lên tiếng. Đối phương là vợ yêu của anh, hơn nữa anh cũng không muốn tối nay phải ngủ ngoài phòng khách.
Sau khi chuyện ngày hôm đó qua đi, thái độ Từ Trân Trân đối với Thanh Vy đã tốt hơn rất nhiều. Nhưng Thanh Vy khi nhìn thấy đối phương vẫn không chịu chủ động chào hỏi. Trở thành những người xa lạ, đối với cô bé mà nói chính là lựa chọn tốt nhất. Dù sao, Thanh Vy cũng không phải là kẻ thích gây phiền phức, bám dính lấy người khác.
Thế nhưng nếu không thích chọc phải phiền phức, vì sao hôm Từ Trân Trân bỏ nhà ra đi, Thanh Vy lại chủ động đi tìm cơ chứ. Con người, chung quy chính là loài sinh vật kì quái nhất trên đời.
Mùa xuân đến, đây là lần đầu tiên Lăng Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt cùng nhau đón xuân, trong lòng cô vô cùng chờ mong.
Tin tức Serena hợp tác với tập đoàn Viên Thị cũng nhanh chóng được truyền đi khắp nơi. Khi đó đã có không ít phóng viên cố tình nhắc đến tập đoàn Lâm Thị.
“Cô Serena, nghe nói trước kia cô từng hợp tác với tập đoàn Lâm Thị. Lí do gì khiến cô không tiếp tục nữa vậy ạ?”
Serena sớm đã đoán trước bọn họ sẽ hỏi về vấn đề này nhưng cô ta hiển nhiên không có ý định để những công ty truyền thông này viết lung tung theo ý họ. Ngược lại, Serena muốn cho toàn bộ mọi người biết rõ cô cùng tập đoàn Lâm Thi, triệt để cắt đứt, không còn bất kì liên hệ nào với nhau nữa.
“Tôi ngừng hợp tác với tập đoàn Lâm Thị là bởi vì tổng giám đốc đã nói với tôi rằng anh ấy đã chọn được ứng cử viên xuất sắc hơn tôi. Hiện tại, tôi rất chờ mong được biết vị ứng cử viên xuất sắc ấy là ai.”
Mọi người đều xôn xao, không nghĩ Serena lại trực tiếp nói ra như vậy. Chỉ cần đem tin tức này viết xuống, đăng tải trên mạng xã hội, chắc chắn sẽ trở thành đề tài nóng hổi.
Dưới sự náo động,đã không mong đợi Bà Selena thực sự rất trực tiếp, báo cáo này sẽ được điều này, và đẩy đến một thủy triều cao.
Chị Lưu sau khi xem qua buổi họp báo, tức giận đến mức xanh xám cả mặt mày.
“Serena, rốt cuộc em đang nghĩ cái gì vậy hả? Đang yên đang lành lại đi khiên khích tập đoàn Lâm Thị.”
Serena chăm chú sơn móng tay, dáng vẻ hoàn toàn không để tâm chị Lưu đang chất vấn mình, lạnh lùng vặn ngược trở lại.
“Em khiêu khích hắn ta thì có vấn đề gì? Lần trước hắn ta dám đối xử với em như vậy, chẳng lẽ em nói lại đôi ba câu cũng không được à?”
“Hiện tại em ăn nói như vậy thì có lợi gì cho em chứ?”
Đối với chuyện này, chị Lưu vô cùng để tâm vậy cho nên cực kì tức giận. Hiện tại chị Lưu đang đứng ở vị trí lãnh đạo nhưng lại phải nghe xung quanh mắng chửi mình đến mức không ngóc đầu lên nổi, bảo mình vô dụng đủ đường. Chị hoàn toàn không biết rốt cuộc trong đầu Serena đang chứa thứ gì nữa.
Mà Serena từ đầu đến cuối đều im lặng, sau khi sơn xong móng tay lại giơ tay chăm chú xem xét, từ đầu đến cuối lời chị Lưu nói ra đều như nước đổ đầu vịt. Chị Lưu còn muốn nói thêm vài lời nữa thì đúng lúc này có người gõ cửa, thông báo công việc.
“Chị Lưu, tổng giám đốc Viên Thị đến rồi. Ngài ấy muốn gặp Serena!”
Chị Lưu siết chặt nắm tay, chỉ đành nuốt xuống những lời đã chuẩn bị vào lòng. Hiện tại, Viên Quân Minh chính là cái cây hái ra tiền, bọn họ ngoại trừ lựa chọn đứng chung chiến tuyến với đối phương, căn bản không còn cách nào khác nữa cả.
“Serena, tốt nhất em nên đàm phán thành công. Nếu thất bại, ngay cả chị cũng chẳng thể giúp gì được cho em đâu!”
“Đương nhiên rồi, chị Lưu!”
“Mời anh ta vào trong đi, tôi có việc gấp phải đi trước.”
Sau khi chị Lưu dặn dò nhân viên xong, lập tức xoay người rời đi. Mà Viên Quân Minh vừa nhìn thấy Serena, liền vỗ tay khen ngợi.
“Serena, em đúng là can đảm. Dám công khai khiêu khích tập đoàn Lâm Thị, thái độ như vậy khiến anh vô cùng hài lòng!”
Khi Viên Quân Minh nhận được tin tức Serena đứng trước mặt nhóm phóng viên nói ra những lời đó, bản thân anh không quản công việc, ngay lập tức đến tận nơi để tán dương. Anh ta chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ này, cố tình khiến tinh thần Lâm Hoàng Phong suy sụp, xem đối phương có còn dám đấu với anh ta hay không.
“Hắn ta không chừa cho em mặt mũi, việc gì em phải cẩn trọng lời nói với hắn ta?”
Serena ngẩng đầu nhìn Viên Quân Minh. Cô ngược lại muốn xem Lâm Hoàng Phong lấy cái gì ra để so tài với cô!
“Serena, em nói đúng lắm. Mục đích chính của chúng ta là khiến cho Lâm Hoàng Phong thất bại ê chề!”
Đoạn phỏng vấn rất nhanh được đăng tải trên mạng xã hội. Vào buổi cơm trưa, Dư Hồng Thu đã đem đoạn phỏng vấn đưa cho Đỗ Minh Nguyệt xem.
“Serena cũng buồn cười quá đi, mấy lời như vậy cũng nói ra cho được. Cô ta nghĩ bản thân là ai vậy chứ? Tổng giám đốc triệt tiêu cô ta khi nào?”
“Lâm Hoàng Phong có tính toán của anh ấy, chuyện triệt tiêu cô ta chỉ là sớm hay muộn mà thôi!”
Đỗ Minh Nguyệt sau khi xem xong cũng không có cảm giác tức giận ầm ĩ giống như Dư Hồng Thu. Ngược lại, đối phương nghe cô phân tích hợp lý như vậy thì hiểu ý gật đầu, không nhắc đến chuyện của Serena nữa.
“Tổng giám đốc nói anh ấy đã chọn được ứng cử viên khác, có thật là vậy không?”
Serena vốn là siêu mẫu quốc tế, không chỉ độ nhận diện cao mà sự yêu thích luôn ở mức đỉnh điểm. Hiện tại trong nước, không ai có thể so bì với cô ta về cả tài nguyên lẫn độ nổi tiếng. Mà Đỗ Minh Nguyệt đối với người mà Lâm Hoàng Phong chọn khá ấn tượng. Cô từng xem qua ảnh, đối phương trông thanh thuần ngây ngô, ánh mắt lại quật cường mạnh mẽ, giống như loài cỏ dại mọc ra từ bên trong khe đá, cứ như vậy ngaon cường bền bỉ tiến về phía trước.
Quả thật tiếng tăm của Serena rất đáng gờm nhưng Đỗ Minh Nguyệt tin tưởng thời điểm mà cô gái trong ảnh xuất hiện trên sân khấu, cục diện sẽ hoàn toàn thay đổi. Đấy mới là cú đánh úp bất ngờ.
“Có, tớ từng xem qua ảnh rồi. Cậu cứ việc yên tâm, Lâm Hoàng Phong biết bản thân anh ấy đang làm gì mà.”
“Sao tớ cảm thấy cả hai người các cậu đều ung dung quá đáng thế, chỉ có mình tớ ở đây lo sốt vó lên thôi.”
Dư Hồng Thu nghe bạn mình nói vậy liền cụp mắt bĩu môi, tỏ vẻ không vui. Đỗ Minh Nguyệt thấy vậy liền gắp cho đối phương một miếng thịt, nhẹ giọng dỗ dành.
“Đừng sốt ruột, cậu phải tin tưởng bọn tớ chứ.”
Dư Hồng Thụ cho thịt vào miệng, thanh âm mơ hồ không rõ.
“Ha, tớ mặc kệ, không thèm lo nữa. Gần đây Thúy Hân bắt đầu bận rộn, bọn tớ không có thời gian để tâm sự với nhau luôn ấy!”
Thúy Hân là siêu mẫu kì cựu, khả năng khống chế sân khấu rất tốt, vì vậy cho nên cô được sắp xếp để huấn luyện người mới. Chỉ có điều, không ít người mới vào nghề đã bị Thúy Hân mắng cho đến mức phát khóc. Chị Trần lo lắng nếu cứ để vậy, toàn bộ nhóm người mới này sớm muộn gì cũng sẽ chạy mất.
Bởi lẽ đó, chị Trần phải bỏ ra không ít thời gian làm công tác tư tưởng cho Thúy Hân. Làm công tác tư tưởng mãi, đến khi không nhịn được nữa lớn giọng mắng đối phương hồi lâu, mọi chuyện mới xem như tốt hơn thời điểm ban đầu.
Lễ hội mùa xuân, Lâm Hoàng Phong vô cùng hào phóng thưởng cho nhân viên mỗi người hơn ba triệu. Tuy nhiên, chỉ có mỗi Đỗ Minh Nguyệt là không nhận được, cô cáu kính trực tiếp đi tìm Tiêu Hồng Quang.
“Trợ lý bé nhỏ à, có phải là cậu đã đem tiền lì xì của chị đem giấu rồi, phải vậy không?”
Tiêu Hồng Quang đương nhiên biết lí do Đỗ Minh Nguyệt tìm tới mình. Nhưng tổng giám đốc đã dặn dò cậu, tuyệt đối không được đưa cho cô. Lâm Hoàng Phong nói cô phải đích thân đến, lúc này Tiêu Hồng Quang mới xem như hiểu rõ mục đích của giám đốc nhà mình.
“Sếp yên tâm, em biết rồi ạ! Em tuyệt đối sẽ không phát cho bà chủ đâu!”
Sau đó, Đỗ Minh Nguyệt vậy mà đích thân tìm tới cửa rồi!