Lâm Hoàng Phong hất hàm, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo. Anh giống như một vị vua cao cao tại thượng, luôn từ trên cao nhìn xuống, trong đáy mắt hoàn toàn chẳng có bất cứ thứ tình cảm dư thừa nào.
Nghe thấy những lời này, cả người Đỗ Chính Lâm thoáng chốc cứng đờ. Ông ra run rẩy, khó tin nhìn chằm chằm anh.
“Con nói vậy là có ý gì?”
Lâm Hoàng Phong hơi cúi người, nhìn thấy dáng vẻ kinh hồn bạt vía cùng run rẩy không ngừng của đối phương khiến anh cảm thấy vô cùng sảng khoái.
“Ông thông minh như vậy, làm sao không nhận ra được ẩn ý trong lời tôi nói chứ?”
Đỗ Chính Lâm mở to mắt, khiếp đảm nhìn Lâm Phong.
“Là mày! Chính mày cố tình động tay động chân khiến công ty tao phá sản. Mọi chuyện có đúng là vậy không hả?”
“Nếu đứa con gái yêu quý Đỗ Thùy Linh không có tư tâm phản bội, tôi làm sao có cơ hội này đây? Tôi không trực tiếp giết chết ông chính là vì nể tình Minh Nguyệt đối với ông vẫn còn tình cảm xót xa thương mến. Nếu như sau này ông càng dám xuất hiện, làm ra những chuyện giống như ngày hôm qua hoặc nói ra chuyện hôm nay, tôi tuyệt đối sẽ khiến ông sống không bằng chết cho xem!”
Lâm Hoàng Phong khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười tàn nhẫn. Mà Đỗ Chính Lâm biết, những lời nói phương nói toàn bộ đều là sự thật. Người đàn ông này chính là sự tồn tại đại diện cho ác quỷ.
“Đương nhiên, ông yên tâm đi. Đứa con gái yêu quý của ông cũng sẽ chẳng còn có thể vui vẻ thêm bao lâu nữa đâu.”
Người đàn ông đẹp đẽ này hiện tại trong mắt Đỗ Chính Lâm không khác gì ác quỷ đòi mạng cả. Nhưng ông ta biết, bản thân không có bất kì cách nào đấu lại đối phương cả. Vết thương mà Lâm Hoàng Phong lưu dấu trên người Đỗ Chính Lâm bất chợt nhói lên, khiến ông đau đến mức không tài nào thở nổi.
“Cầu xin con cứu ba! Ba sẽ không nói cho Minh Nguyệt đâu, tuyệt đối sẽ không hé răng nửa lời với con bé!”
Đỗ Chính Lâm cuối cùng cũng lựa chọn khuất phục, quỳ mọp dưới chân Lâm Hoàng Phong, nắm lấy bắp đùi của anh mà van nài. Anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ híp mắt nhìn đối phương, sau đó xoay người rời đi.
Đỗ Chính Lâm đau tới mức cả người cuộn cả lại, hình ảnh xung quanh dần trở nên mơ hồ mà bản thân ông ta cũng mất đi ý thức, chậm rãi ngất đi.
Lâm Hoàng Phong trở về phòng ngủ, cả người anh đều mang theo hơi sương lành lạnh. Khoảnh khắc nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt an tĩnh ngủ say, gương mặt vùi trong chăn, ánh mắt anh dần trở nên dịu dàng nhu hòa. Lâm Hoàng Phong sợ mình khiến cô thức giận, động tác leo lên giường vô cùng khẽ khàng.
Mà Đỗ Minh Nguyệt dường như cảm nhận được sự ấm áp đến từ người anh, theo bản năng tiến tới gần, rúc đầu vào lồng ngực đối phương.
“Em là cái máy ra-đa hay sao vậy hả?”
Nhìn động tác theo quán tính của cô, Lâm Hoàng Phong bật cười. Đáp lời anh chỉ có nhịp thở đều đặn từ cô, xem ra đối phương đã ngủ rất say rồi. Anh nghiêng người, hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng nói.
“Ngủ ngon, tình yêu của anh.”
Đỗ Minh Nguyệt hơi cựa quậy, dường như nằm mơ thấy chuyện gì đó tốt đẹp, bèn cười rộ lên.
Ngày hôm sau, vừa mới sáng tinh mơ má Ngô đã vội vàng gõ cửa.
“Cậu chủ, mợ chủ ơi, không xong rồi. Người đàn ông kia đã ngất xỉu rồi ạ!”
“Em cứ ở yên trong phòng, để anh qua xem!”
Cả hai đang ngủ thì bị đánh thức. Khi nghe tin Đỗ Chính Lâm xảy ra chuyện, Đỗ Minh Nguyệt sốt ruột, vội vàng muốn trèo xuống giường. Nhưng Lâm Hoàng Phong đã túm lấy cánh tay cô, khẽ lắc đầu.
Cô chưa kịp nói thêm lời nào thì anh đã đứng dậy ra ngoài. Cuối cùng vẫn không nhịn được lo lắng, Đỗ Minh Nguyệt qua loa mặc áo khoác, lập tức theo sau anh. Đại khái Đỗ Chính Lâm bị cơn đau hành hạ tới mức mất nhận thức, hoàn toàn không có gì nguy hiểm đến tính mạng cả.
“Gọi bác sĩ tới đây khám cho ông ta đi.”
Má Ngô nghe lời phân phó, lập tức liên hệ với bác sĩ riêng. Sau ngày đó, Đỗ Minh Nguyệt rất ít khi chủ động đi tìm đối phương. Mà Đỗ Chính Lâm chẳng biết xảy ra chuyện gì, lại thật sự bỏ rượu.
Thanh Vy vô cùng tò mò, vì sao người đàn ông này lại ở trong nhà cô bé suốt như vậy. Hơn nữa mỗi lần mẹ nhìn thấy đối phương, trong ánh mắt đều ngập tràn căm ghét xen lẫn phẫn nộ, mà người đàn ông lại lộ ra dáng vẻ xấu hổ áy náy.
Cô bé từng hỏi mẹ đối phương là ai nhưng không có lần nào mẹ trả lời cả. Giống như trong mắt mẹ, kia chính là người vô hình vậy. Có hôm Đỗ Minh Nguyệt đi vào phòng nằm, ở phòng khách chỉ còn mỗi Đỗ Chính Lâm, Thanh Vy thấy vậy liền tò mò đi tới.
“Ông ơi, sao ông lại ở đây vậy ạ?”
Đây là lần đầu tiên Đỗ Chính Lâm nói chuyện với Thanh Vy. Ông ta đương nhiên biết Thanh Vy chính là cháu mình, đứa nhỏ lớn lên vô cùng đáng yêu, giống hệt như Minh Nguyệt ngày còn bé vậy.
Mấy ngày nay, Đỗ Chính Lâm đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Chẳng biết có phải do mình đã già hay không mà gần đây ông thường xuyên nằm mơ, mơ thấy những chuyện vụn vặt tủn mủn ngày trước.
Thời điểm đó, quả thật Đỗ Chính Lâm chẳng có gì trong tay cả nhưng những tháng ngày như thế lại là những tháng ngày ông cảm thấy hạnh phúc nhất. Hiện tại ông đã hiểu được, những thứ mình phải gánh lấy chính là do ông tự làm tự chịu mà ra cả.
“Ông làm chuyện có lỗi cho nên hiện tại mới phải ở đây.”
Đỗ Chính Lâm vươn tay muốn xoa đầu Thanh Vy nhưng ông chợt nhớ đến Đỗ Minh Nguyệt đã từng căm ghét nói không muốn ông tiếp xúc với con gái của cô, bởi vì Đỗ Minh Nguyệt không muốn con bé biết rằng cô có một người cha ruột nhẫn tâm vô tình đến như vậy.
Thanh Vy nhìn thấy bàn tay vốn dĩ đang vươn ra kia lại ngượng ngập thu về, bất giác cảm thấy tò mò.
“Ông đã làm chuyện có lỗi với mẹ cháu sao?”
“Không sai. Là ông làm ra chuyện có lỗi với mẹ cháu cho nên hiện tại mẹ cháu đang rất giận ông!”
Đỗ Chính Lâm uể oải xoa gương mặt già nua của mình. Thanh Vy ngẩn người, tại sao ai cũng làm chuyện có lỗi với mẹ cô bé hết thế nhỉ. Đầu tiên là ba, hiện tại lại tới người đàn ông lớn tuổi lạ mặt này. Thanh Vy cười híp mắt, bất chợt hỏi.
“Vậy ông đã xin lỗi mẹ cháu chưa? Tuy rằng một câu xin lỗi không thể bù đắp lại những thương tổn do ông gây ra nhưng ngay cả việc xin lỗi mà còn không làm được thì thật sự rất quá đáng đó!”
“Xin lỗi sao?”
Đỗ Chính Lâm khẽ lẩm bẩm. Đúng vậy, rõ ràng bản thân đã gây ra vô số chuyện sai quấy nhưng ông lại chưa từng mở miệng nói ra câu xin lỗi. Ngược lại chỉ biết thoải mái trải qua cuộc sống sung túc, vui vẻ hưởng thụ niềm vui của mình.
Mà hai người bọn họ ắt hẳn đã trải qua cuộc sống vô cùng khổ sở! Đỗ Minh Nguyệt từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Đỗ Chính Lâm và con gái mình đang cùng nhau ngồi trên ghế sofa, cô lập tức chạy ngay tới, đem Thanh Vy giấu ra sau lưng, trừng mawtst ức giận nhìn về phía ba mình.
“Đỗ Chính Lâm, tôi từng nói với ông như thế nào? Tuyệt đối không được tiếp xúc với Thanh Vy. Ông muốn con bé trở thành loại người giống như ông sao hả?”
Đỗ Chính Lâm trên mặt tràn ngập vẻ bi thương, ông nhìn về phía Thanh Vy nhưng tầm mắt lại bị Đỗ Minh Nguyệt ngăn trở.
“Minh Nguyệt, ba biết con lúc nào cũng oán trách ba cả. Ba thật sự xin lỗi, đã làm ra chuyện không đúng với hai mẹ con con…”
“Đủ rồi!”
Đỗ Minh Nguyệt cắt ngang lời ông. Cô không hiểu, tại sao mọi chuyện đã trôi qua lâu đến như thế, vậy mà hiện tại đối phương mới ý thức được rằng chuyện mình làm là sai. Cô đối với Đỗ Chính Lâm triệt để thất vọng, hoàn toàn không có khả năng tha thứ cho ông ta! Những thương tổn mà cô phải chịu đựng, chẳng lẽ chỉ cần một câu xin lỗi thì có thể xóa nhòa hết ư?
“Thanh Vy, con mau về phòng đi!”
Đây là lần đầu tiên Thanh Vy nhìn thấy dáng vẻ này ở mẹ mình. Cô bé nhìn về phía Đỗ Chính Lâm, đột nhiên cảm nhận được giữa hai người ắt hẳn có mối quan hệ mật thiết nào đó. Sau khi Thanh Vy ngoãn ngoãn vào phòng, Đỗ Minh Nguyệt nhìn về phía ba mình, lạnh lùng mở lời.
“Đỗ Chính Lâm, đúng là ông nợ chúng tôi rất nhiều thứ. Nhưng tôi không có ý định để cho ông có cơ hội bù đắp hay sám hối lỗi lầm gì cả. Sáng sớm mai, ông hãy nhanh chóng thu xếp rời khỏi đây đi!”
Đỗ Minh Nguyệt phải suy nghĩ rất lâu mới có thể dứt khoát đưa ra quyết định như vậy. Cô biết, mình phải để Đỗ Chính Lâm rời đi. Bởi vì chỉ cần ông ấy còn ở đây, cô sợ chính mình có một ngày sẽ dao động.
Giống như thuở ấu thơ vậy, sau khi dồn hết hi vọng mong đợi, kết quả cuối cùng chính là lần nữa thất vọng. Loại cảm giác như thế, Đỗ Minh Nguyệt đã trải qua, chịu đựng đủ lắm rồi. Cô không muốn bản thân một lần nữa, trở nên ngu ngốc giống như vậy.