Mục lục
Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương - Đỗ Minh Nguyệt (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy, cô Minh Vân, bây giờ chúng ta ăn cơm trước đi!" Người đàn ông kia trên mặt toàn là vẻ phấn khởi.

Hoắc Minh Vân đang chuẩn bị từ chối anh ta, thì một người phụ nữ lôi thôi lếch thếch đột nhiên chạy tới, ôm bắp đùi người đàn ông kia rồi khóc lớn lên:

"Anh nói sẽ kết hôn với em, sao lại còn đi coi mắt? Trong bụng của em đã có con của anh rồi mà!"

Hoắc Minh Vân nhìn một màn này, trong lòng đối với người đàn ông này càng không có hảo cảm gì.

Người đàn ông kia bị người người phụ nữ này quấn lấy, mặt đầy vẻ chán ghét: "Cô đang nói cái gì thế? Tôi không biết cô là ai hết, cô đi mau!"

Nói xong, lúc nhìn về phía Hoắc Minh Vân, sắc mặt của anh ta lập tức biến trở lại vẻ ôn hòa.

Hoắc Minh Vân nhíu mày, người đàn ông này, rốt cuộc muốn làm cái gì.

Người phụ nữ kia thấy anh ta bị Hoắc Minh Vân mê hoặc đến thần hồn điên đảo, tròng mắt đảo một vòng, liền thay đổi suy nghĩ, làm ra bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng.

"Chính là cô, người người phụ nữ này. Cô là người thứ ba, phá hư tình cảm của tôi với anh ấy. Sao cô lại hèn hạ như vậy được chứ?" Cô ta buông ra toàn là ngôn ngữ thô lỗ.


Hoắc Minh Vân ngây ngẩn, đại khái không nghĩ tới cái người phụ nữ kia lại đột nhiên nói ra những lời đó, vì vậy cũng không biết nên nói gì.

Người đàn ông đi xem mắt vừa nghe cô ta nói như vậy, liền ngay lập tức đứng dậy, kéo tay của người phụ nữ kia.

"Cô muốn làm gì? Đừng có mà lên cơn điên ở đây. Mau quay về cho tôi!"

Người phụ nữ kia tất nhiên sẽ không trở về, khó khăn lắm mới bắt được cái cây to là cậu chủ tập đoàn Vinh thị này, làm sao có thể vứt bỏ dễ dàng như vậy được chứ!

"Em không đi. Ngày hôm qua anh còn nói sẽ yêu em suốt cả cuộc đời. Bây giờ anh lại cùng ả đàn bà này ở chung một chỗ với nhau, anh đây là có ý gì hả?"

Người chung quanh càng ngày càng nhiều, Hoắc Minh Vân không nói gì, cho nên mọi người cũng tin vào lời người phụ nữ kia, đối với Hoắc Minh Vân không kiềm được mà có mấy phần khinh bỉ.

Hoắc Minh Vân cũng đã nhìn ra, người người phụ nữ kia đại khái chính là muốn bắt cái cây phát tài trước mắt này.

Cô ấy đứng lên, không muốn có quá nhiều tiếp xúc cùng bọn họ.

Vốn còn tưởng rằng là người thật thà, biết điều. Bây giờ nhìn lại, người đàn ông này thật đúng là ăn trong chén nhìn trong nồi, không phải thứ tốt gì.

Cô ấy vốn là tính khí nóng nảy, nhưng bây giờ cô ấy một chút cũng không muốn dây dưa thêm ở chỗ này.

"Xin lỗi, coi mắt của chúng ta kết thúc ở đây đi!" Nói xong, cô ấy liền chuẩn bị rời đi.

Nhưng là người đàn ông này không muốn để cho cô ấy đi, trực tiếp nắm tay cô ấy.

Giữ lại nói: "Cô Minh Vân, chúng ta còn chưa ăn cơm kia mà. Cơm nước xong rồi hãy đi có được không?"

Người phụ nữ kia thấy anh ta lại còn muốn giữ cô ấy ở lại, đôi con mắt nhìn Hoắc Minh Vân càng xem càng giống như hồ ly tinh, nhất định là tới câu dẫn người đàn ông của cô ta.

Cô ta mà còn không làm gì nữa thì e là sẽ bại trong gang tấc mất.

Cô ta nhìn chung quanh một lần, cuối cùng cởi giầy mình ra, mạnh bạo đập về phía Hoắc Minh Vân.

Lửa giận trong Hoắc Minh Vân, ở trong nháy mắt đó bộc phát.

Vốn còn muốn nhịn một chút, bây giờ nhìn lại, đối với loại người như người phụ nữ kia, căn bản nhịn không được!

Hoắc Minh Vân tiến lên bắt được tóc của người phụ nữ kia, một trận đại chiến sắp bắt đầu.

"Nói xin lỗi với tôi!" Hoắc Minh Vân lạnh giọng nói.

Người phụ nữ kia bị nắm tóc, đau đến gào khóc kêu to: "Cứu mạng với! Giết người rồi!"

"Mau nói xin lỗi tôi ngay!" Hoắc Minh Vân kéo tóc cô ta lên, khiến cho cả khuôn mặt cô ta quay về phía mình.

Người phụ nữ kia dĩ nhiên không muốn nói xin lỗi, một khi cô ta nói xin lỗi, chính là thấp hơn Hoắc Minh Vân một bậc.

Người chung quanh nhìn một màn này, ai cũng không đi lên giúp, chẳng qua là đứng ngoài xem mà thôi, giống như là đang xem kịch vậy.

Người đàn ông kia cũng không ngờ Hoắc Minh Vân còn có một mặt như thế này, không nhịn được mà có chút sợ hãi.

Hoắc Minh Vân bị ông Hoắc cưng chiều đến hư, nhưng chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, cô ấy vẫn phân biệt được.

Chẳng qua là, cô ấy bây giờ bị chọc giận, nếu không làm cho hả giận thì không được.

Hoắc Minh Vân thấy cô ấy không chịu nói xin lỗi, trong lòng lại nổi giận đùng đùng, bèn bổ sung thêm một câu, nhìn về phía bụng của cô ta.

"Nếu cô không muốn đứa trẻ trong bụng mình có vấn đề gì thì tốt nhất xin lỗi tôi đi!"

Người phụ nữ kia nghe được cô ấy nói như vậy, lập tức trợn to hai mắt, lấy tay che kín bụng mình: "Sao cô lại có thể ác độc được như vậy chứ?"

"Tôi ác độc? Vậy cô không nên trêu chọc tôi mới đúng." Hoắc Minh Vân hiển nhiên không có kiên nhẫn: "Có nói xin lỗi hay không?"

Người phụ nữ kia cắn môi một cái, cô ta tất nhiên biết lựa chọn gì mới là tốt nhất, "Thật xin lỗi! Thật xin lỗi được chưa!"

"Lớn tiếng chút!" Hoắc Minh Vân nhíu lông mày.

Người phụ nữ kia không thể làm gì khác hơn là nói thêm một lần nữa, lớn giọng hơn: "Thật xin lỗi!"

Hoắc Minh Vân lúc này mới cảm thấy thoải mái một ít, sau đó buông cô ta ra, hừ lạnh một tiếng: "Cút đi cho tôi!"

Người phụ nữ kia không cam lòng, nhưng lại không dám chọc cô ấy nữa, không thể làm gì khác hơn là nhào vào trong ngực người đàn ông, bày ra dáng vẻ nhu nhược.

"Hu hu hu, cô ta bắt nạt em. Anh có phải là đàn ông hay không? Em đang mang thai con của anh đó!"

Người đàn ông này đại khái cảm thấy mất mặt, huống chi nhìn bộ dáng mới vừa kia của Hoắc Minh Vân, lộ vẻ lại chính là một con cọp cái, cho nên cũng không dám tiếp tục dây dưa.

Hoắc Minh Vân hai tay khoanh trước ngực, nhìn bọn họ: "Làm sao? Còn định ở lại chỗ này, muốn tôi mời các người ăn cơm nữa à?"

Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt người đàn ông liền thay đổi. Sau đó suy nghĩ một chút, kéo bả vai người phụ nữ kia mau chóng đi ra ngoài!

Nhìn bọn họ rời đi, người vây quanh xem kịch vẫn chưa đi, Hoắc Minh Vân lạnh mặt, trợn tròn mắt nhìn đám người đó.

"Nhìn cái gì vậy, có cái gì hay mà nhìn?"

Những người đó lập tức xám mặt rời đi, ai cũng không dám ở lại chỗ này nữa.

Hoắc Minh Vân ngồi xuống, đột nhiên đau hít một hơi khí lạnh, cô ấy xoa xoa chỗ mới vừa rồi bị người phụ nữ kia đánh, nói lầm bầm: "Ra tay thật là ác, đau chết tôi!"

Hứa Minh Lâm từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn theo cô ấy. Anh ta mặc quần áo nhân viên phục vụ, nhìn dáng vẻ đến là đau lòng.

Đồng nghiệp mới vừa giao ca với anh ta đi tới, nhìn cái bộ dáng này của anh ta, cười trêu nói: "Làm sao? Cậu quen à? Nhìn mặt cậu đau lòng xót xa thế kia, mới vừa còn muốn đi lên giúp. Nếu không phải tôi ngăn cậu lại, cậu đã sớm xông lên rồi!"

Hứa Minh Lâm không nói gì, anh ta cũng không nghĩ đến sẽ gặp phải Hoắc Minh Vân ở nơi này, hơn nữa từ lúc Hoắc Minh Vân tiến vào, anh ta cũng đã ở đó.

Vì không để cho cô ấy thấy mình, anh ta cùng một người đồng nghiệp đổi công việc phía sau phòng bếp.

Chẳng qua là không nghĩ tới, sẽ xuất hiện một màn mới vừa rồi kia.

Anh ta vẫn cảm thấy Hoắc Minh Vân chính là kiểu người dám yêu dám hận. Sự thật chứng minh, cũng quả thật như vậy.

Nhìn cô ấy đi lên đánh người, không biết tại sao, trên mặt không tự chủ được lộ ra nụ cười.

Thật đúng là phong cách của cô ấy, Hứa Minh Lâm trong lòng thầm nghĩ.


Sau khi kết thúc, thấy cô ấy xoa xoa đầu mình, mặt đầy dáng vẻ đau đớn, không biết tại sao, trong lòng cũng siết lại một cái!


Mặc dù ngoài mặt rất mạnh mẽ, nhưng rõ ràng chính là một người phụ nữ mà.


Hứa Minh Lâm cởi ra quần áo nhân viên phục vụ, nói với người đồng nghiệp kia: "Cậu giúp tôi xin nghỉ hôm nay đi, tôi có chuyện, trừ lương hôm nay cũng không sao."


Người đồng nghiệp kia nhìn anh ta vội vã chạy ra ngoài, trên mặt lộ ra một nụ cười biết tỏng, quả nhiên là có khuất tất. Hứa Minh Lâm chưa bao giờ xin nghỉ, lần này lại vì một người người phụ nữ mà xin nghỉ, chậc chậc chậc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK