Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh, tâm tình gì cũng viết hết ở trên mặt. Người đàn ông vui buồn khó đoán, bây giờ lại giống như đứa con nít vậy.
Nghĩ đến đây, Đỗ Minh Nguyệt bật cười.
Nhìn cô cười, sắc mặt của Lâm Hoàng Phong lại càng khó coi.
"Cười gì vậy? Vui vẻ như thế!" Anh bất mãn nhéo gò má cô một cái!
Đỗ Minh Nguyệt úp úp mở mở trả lời: "Không cười cái gì hết, anh mau buông em ra!"
Lâm Hoàng Phong nhéo một hồi lâu, lúc này mới buông ra mặt cô ra, Đỗ Minh Nguyệt xoa xoa gò má mình, hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái.
Lâm Hoàng Phong ôm cô, sau đó hai người liền ngã lên giường. Anh nhắm hai mắt lại, nói: "Em yên tâm đi, chuyện này ông Hoắc sẽ giải quyết, Hoắc Minh Vân nói thế nào cũng là cháu gái của ông ta. Ông ta cũng sẽ không muốn nhìn cháu gái mình gả cho một người phạm tội giết người!"
Đỗ Minh Nguyệt sau khi nghe có chút bất mãn, đẩy ngực của anh một cái: "Nói tới nói lui, anh chính là không tin anh ấy!"
"Anh có tin hay không đâu có tác dụng gì? Nguyệt, phải là cảnh sát tin mới có tác dụng. Anh có thể giúp anh ta, nhưng anh ta có đồng ý hay không?"
Lời nói này khiến cho Đỗ Minh Nguyệt ngẩn ra, có điều cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng quả thật như vậy. Nhưng thế thì chẳng phải ngầm thừa nhận anh ta chính là hung thủ sao?
Một người có lòng tự ái cao như vậy, làm sao có thể đồng ý được?
Lâm Hoàng Phong thấy cô lại đang ngẩn người, anh cọ vào cổ cô một cái, khiến cho cô ngứa ngáy, không thể không hoàn hồn lại.
"Em cứ lo lắng chuyện người khác vậy. Chẳng thèm lo lắng chồng em bây giờ đang không vui."
Đỗ Minh Nguyệt thấy anh dính người như vậy, không nhịn được mà cười lên, sau đó liếc mắt một cái, phát hiện tóc người này vẫn còn ướt!
"Tóc ướt, không thể ngủ, mau dậy đi, em sấy tóc cho anh!"
Lâm Hoàng Phong nghe được, lần này không có phản kháng, ngoan ngoãn ngồi dậy, cho cô sấy tóc.
Sợi tóc anh mềm mại, sờ cũng rất thoải mái. Hong khô tóc xong, Lâm Hoàng Phong liền đặt cô ở trên giường.
Mùi sữa tắm lẫn vào với nhau, cũng không biết của ai vào với của ai. Đỗ Minh Nguyệt nhắm hai mắt lại, còn tưởng rằng tiếp theo có chuyện gì phát sinh.
Lại nghe được một tiếng cười khẽ, sau đó Lâm Hoàng Phong liền lăn sang một bên.
Anh ôm cô, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, anh nhớ em sắp đến kì, tạm thời tha cho em!"
Đỗ Minh Nguyệt trong lòng ấm áp, người đàn ông này, lần nào cũng nhớ rõ ngày bà dì của cô đến, chăm sóc cho cô rất chu đáo.
Có thể có được người chồng như vậy, cô rất hạnh phúc.
Cô ôm cổ của Lâm Hoàng Phong, dùng sức hôn lên mặt anh một cái.
"Hoàng Phong, em yêu anh!"
Nói xong, lại cảm thấy xấu hổ, chui vào trong chăn.
Lâm Hoàng Phong nhìn cô như vậy, đưa tay ôm cô vào trong ngực: "Anh cũng yêu em, Nguyệt!"
...
Ngày hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt đi tới chỗ đã hẹn cùng Hoắc Minh Vân, Hoắc Minh Vân giống như là tâm tình không tốt, một mực cúi thấp đầu.
Thấy Đỗ Minh Nguyệt tới, lúc này mới lấy lại tinh thần, nở một nụ cười với cô.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn ra cô ấy không yên lòng, liền dịu dàng an ủi: "Cậu yên tâm đi, Minh Lâm không có việc gì đâu. Nếu anh ta biết cậu đến đây rồi mà vẫn lo lắng cho anh tam trong lòng anh ta chắc chắn càng có thêm áp lực!"
Hoắc Minh Vân biết cô là đang an ủi cô ấy, bèn đem những chuyện phiền lòng trong đầu kia vứt ra ngoài.
"Được, cậu nói có lý. Vậy chúng ta đi chơi trước đã, không cần nghĩ những chuyện này nữa!"
Sau đó Đỗ Minh Nguyệt đi dạo chơi cùng Hoắc Minh Vân, hai người đi rất lâu, sau đó đến trưa, cũng đều đói bụng!
"Cậu có đói không? Hay chúng ta tìm chỗ ăn cơm trước đã, thế nào?" Đỗ Minh Nguyệt hỏi nhỏ.
Hoắc Minh Vân đi lâu như vậy, cũng cảm thấy bụng có chút đói, vì vậy gật đầu một cái.
Trong trung tâm mua sắm vừa hay có khu ẩm thực. Lúc lên lầu, đột nhiên có người vội vã đi tới.
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy có chút quen thuộc, đến khi người nọ đến gần, Đỗ Minh Nguyệt mới nhận ra.
"Thành An, sao anh lại ở đây?"
Chu Thành An cũng nhận ra Đỗ Minh Nguyệt, không nghĩ đến sẽ gặp phải cô ở nơi này. Thật không biết cái này có phải là duyên phận hay không!
Chu Thành An vẫn không nói gì, sau lưng anh ta liền xuất hiện một người phụ nữ, cũng là vội vã chạy tới.
Tiếng giày cao gót nện xuống sàn, nghe chói tai vô cùng.
"Anh Thành An, sao anh lại chạy nhanh như thế? Anh chờ em chút có được hay không?"
Nghe được thanh âm này, Đỗ Minh Nguyệt lập tức nổi da gà cả người.
Lâm Ngọc Yên thấy Chu Thành An ngừng lại, liền bước nhanh đến. Khuôn mặt vốn đang nở nụ cười, lúc thấy Đỗ Minh Nguyệt, sắc mặt lập tức liền trầm xuống!
"Đỗ Minh Nguyệt, sao cô cũng ở đây nữa? Cô thật đúng là âm hồn bất tán!"
Lúc này mới mới vừa gặp mặt, liền bắt đầu giễu cợt cô.
Đỗ Minh Nguyệt sờ cánh tay mình một cái, phủi da gà xuống, sau đó mắt lạnh nhìn cô ta.
"Rốt cuộc là ai âm hồn không tiêu tan? Cô không thấy anh Thành An của cô đang bị cô hù đến bỏ chạy hay sao?"
Lâm Ngọc Yên cắn môi một cái, tiến lên khoác lên tay của anh ấy: "Ai nói anh Thành An bị tôi hù chạy. Hai người chúng tôi đang đi hẹn hò, có mắt nhìn hay không đấy!"
Chu Thành An vừa nghe, lập tức rút tay ra, sau đó giữ vững khoảng cách nhất định.
"Không không không, hai người chúng tôi cũng không có hẹn hò gì hết. Em đừng hiểu lầm!"
Lâm Ngọc Yên thấy anh ấy chối bay chối biến như vậy, không nhịn được mà hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Minh Nguyệt một cái.
Đỗ Minh Nguyệt có chút không nghĩ ra, rõ ràng là Chu Thành An cự tuyệt cô ta, làm sao bây giờ liền trợn mắt nhìn cô thế?
Có điều Đỗ Minh Nguyệt cũng không có ý định nói gì, dẫu sao ý trong ánh mắt của Chu Thành An cô đã nhìn thấy rất rõ ràng.
Đó chính là “Nói sau đi, mau cứu anh. Anh không muốn ở cùng với cô ta!”
Nhưng mà Lâm Ngọc Yên này, cũng không phải người cô có thể dễ dàng đuổi đi được. Cô gái này, rất mau lẹ!
"Thành An, nếu như anh không có việc gì thì đi dạo với hai người tụi em đi. Vừa hay chúng em muốn tìm chỗ ăn cơm!" Đỗ Minh Nguyệt vẫn là quyết định giúp anh ta một chút!
Chu Thành An nghe được, vội vàng đồng ý: "Được đó, cũng đúng lúc anh không có chuyện gì làm!"
Lâm Ngọc Yên vừa nghe thấy thế, tức giận đến tím tái mặt mày: "Không được, anh Thành An hôm nay ra đây là đi chơi với em. Sao anh có thể đi cùng cô ta được? Em không đồng ý!"
Cô ta khó khăn lắm mới có cơ hội này. Bây giờ lại bị người phụ nữ này cướp mất, trong lòng cô ta rất không vui.
Chu Thành An khoát tay một cái: "Tôi đồng ý đi với cô lúc nào? Đó là ông nội tôi đồng ý với cô. Nếu cô không thích thì để tôi gọi ông nội ra đi với cô."
"Anh… Sao anh có thể nói như vậy được chứ?" Lâm Ngọc Yên dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn sang anh ấy, cho anh ấy một ánh mắt ra vẻ hả hê trên sự đau khổ của người khác. Nhưng cái này lọt vào mắt Lâm Ngọc Yên thì hai người bọn họ lại đang liếc mắt đưa tình. Trong nháy mắt tức giận!
"Có phải là vì người phụ nữ này hay không? Đỗ Minh Nguyệt, cô cũng đã kết hôn rồi. Sao cô cứ bất chấp đi quấn lấy người khác thế? Cô có biết xấu hổ hay không?"