Hiểu Thu cũng rất lo lắng cho Đỗ Minh Nguyệt, vì vậy cô ấy liên tục vây quanh ở bên người cô.
“Hiểu Thu, cô ở đây nhìn mợ trẻ, tôi đi rót cốc nước.”
Hiểu Thu gật đầu nhẹ, má Ngô đã đứng lên đi vào phòng bếp.
Sau khi má Ngô rời đi, Hiểu Thu nhìn Đỗ Minh Nguyệt với vẻ mặt ngưỡng mộ, trong giọng nói của cô ấy đều là khâm phục.
“Mợ trẻ, mợ thật lợi hại, mợ còn dám nói chuyện như thế vậy với bà chủ.”
Đỗ Minh Nguyệt cười cười,thật ra trong lòng cô cũng rất sợ hãi, chỉ giả vờ bình tĩnh mà thôi.
“Chị rất sợ bà chủ sao?” Đỗ Minh Nguyệt mở miệng hỏi.
Ai biết chỉ mới hỏi môt chút như vậy, trên mặt của Tiểu Thu đã tràn ngập sợ hãi.
“Đương nhiên là tôi sợ hãi rồi, bà chủ thật sự rất khủng bố.”
Nhìn bộ dạng của Tiểu Thu lúc này, Đỗ Minh Nguyệt không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Làm sao vậy? Bà ấy còn đánh chị nữa sao?”
Hiểu Thu lắc đầu: “Mợ trẻ mợ cũng không biết đâu, trước kia khi mợ chưa đến đây, có một người nữ giúp việc muốn quyến rũ cậu chủ. Sau khi bà chủ biết đươc thì ngày hôm sau người đó đã không thấy tăm hơi đâu rồi.”
Những lời nói như vậy khiến cho Đỗ Minh Nguyệt nhớ tới ngày cô kết hôn hôm đó, khi đó cô giống như cảm nhận được sự uy hiếp của bà chủ.
Hiểu Thu nói tiếp: “Sau đó tôi nghe những người giúp việc làm với tôi nói bà chủ dường như đã đuổi người giúp việc kia đi, cả gia đình đó cũng đuổi đi rồi. Sau khi chuyện này xảy ra, tất cả mọi người ở đây đều không dám gần gũi quá với cậu chủ.”
Không nghĩ ra thủ đoạn của bà ta lại kiên quyết mạnh mẽ như vậy, nếu như lúc trước không phải Lâm Hoàng Phong cản bà ta lại, chỉ sợ có lẽ cô đã gặp phải số phận như vậy.
“Những người nơi này của chúng ta có ai là không sợ bà chủ, nhưng mà, bà chủ đặc biệt yêu thương cậu chủ!
Ngược lại, Đỗ Minh Nguyệt đã nhìn ra điều này, khi đến nhà họ Lâm lần trước, từ cuộc nói chuyện của bọn họ cô cũng có thể nhìn ra được.
Hiểu Thu còn muốn nói điều gì đó, má Ngô đã bưng một chén nước đi tới.
“Mợ trẻ để mợ chờ lâu rồi.”
Nhìn thấy má Ngô đã đi tới, Hiểu Thu đành phải ngậm miệng lại không dám nói lời nào.
Đỗ Minh Nguyệt nhận lấy cốc nước, lịch sự lễ phép cười cười với bà ấy: “Cảm ơn má Ngô!”
......
Ban đêm Lâm Hoàng Phong trở về nghe má Ngô nói lại chuyện này, cuối cùng, má Ngô còn cố tình thêm mắm dặm muối một phen.
“Mợ trẻ giống như rất sợ hãi, cậu chủ, cậu muốn đi an ủi mợ một chút không.”
Lâm Hoàng Phong cởi khoác âu phục áo ra, đặt ở trên cổ tay của anh.
“Tôi đi lên xem cô ấy một chút!”
Đỗ Minh Nguyệt đang xem sách trong phòng, căn bản không chú ý tới Lâm Hoàng Phong đã đi đến.
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy, cũng có chút tò mò.
Đem áo khoác đặt đặt trên kệ treo mũ áo, sau đó bưới tới đây, hỏi: “Cô đang nhìn cái gì mà nghiêm túc đến vậy?”
Đỗ Minh Nguyệt giật nảy mình, quyển sách kia liền rơi vào trên mặt đất, Lâm Hoàng Phong đem sách vở nhặt lên.
Bìa cuốn sách ghi: “Kinh tế học!”
Lâm Hoàng Phong đem sách đặt ở trên mặt bàn, nhàn nhạt hỏi: “Hôm nay bà ấy tới đây sao?”
Cô biết cái này không thể gạt được anh, gật đầu nhẹ: “Ừm. Hôm qua bà ấy có tới đây, tới tìm anh, lúc sau lại trở về.”
Lâm Hoàng Phong nhìn cô một cái, cô dường như không có bất kỳ cảm xúc sợ hãi nào.
“Bà ấy có nói với em cái gì không?”
Đỗ Minh Nguyệt biết anh đang bẫy cô, vì vậy cô chỉ đơn giản nói nội dung cuộc trò chuyện giữa bọn họ cho anh nghe.
Lâm Hoàng Phong ngược lại có hơi kinh ngạc: “Không phải từ trước đến nay cô đều sợ hãi bà ấy sao?”
Bộ dạng bị đánh mấy lần trước của cô vẫn còn khắc sâu trong tâm trí anh, nhu thuận đển cho người ta không nhịn được đau lòng thay.
“Hình như bây giờ tôi không còn sợ hãi nữa, hiện tại lo cho gia đình tốt hơn nhiều!” Cô quay đầu, mỉm cười nhìn anh.
“Bà ấy sợ rằng cô tốt hơn, bà ấy không thích có người mạnh mẽ hơn bà ấy.”
Nói xong câu đó, anh mới xoay người cầm quần áo bước vào phòng tắm.
Lúc ngủ, tay của Lâm Hoàng Phong trở nên không thành thật, rất nhanh, toàn bộ nhiệt độ trong căn phòng bắt đầu dần dần lên cao.
Sau khi thức dậy vào ngày hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt nhìn xem dấu hôn trên cổ mình, hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Hoàng Phong một chút.
Ngay sau đó trong dầu cô xuất hiện một cái tin tức, nếu như cô mang bầu thì con của Lâm Hoàng Phong thì làm sao bây giờ.
Nghĩ đến điều này, Đỗ Minh Nguyệt đã trầm mặc lại.
Lúc này, cô còn chưa muốn có con.
Cô mặc một bộ quần áo cao cổ, đem dấu hôn trên cổ đều che đi.
Dư Hồng Thu nhìn quần áo của cô, lại nhìn cái nắng như thiêu đốt ở bên ngoài.
“Cô mặc thành như vậy không thấy nóng sao?”
Đỗ Minh Nguyệt ho khan một tiếng: “Vẫn còn tốt, trời hôm nay cũng không nóng lắm.”
Nếu để cho cô ấy nhìn thấy vết tích trên cổ, cái này nhìn có chút khủng khiếp.
Sau đó cô giống như nghĩ đến cái gì, hỏi: “Cô có biết có hiệu thuốc nào ở nơi này không?”
“Hiệu thuốc?” Dư Hồng Thu trầm tư một chút, sau đó giống như là nghĩ ra điều gì, chỉ vào con đường phía trước nói: “Phía trước có một hiệu thuốc, có muốn tôi cùng cô đi không?”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: “Không cần, tự tôi đi là được rồi.”
Khi đến hiệu thuốc, những nhân viện phục vụ nghe được cô nói muốn mua thuốc tránh thai, đều dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn cô.
Khi thanh toán tiền, nhân viên thu ngân nói với cô: “Loại thuốc này gây tổn thương rất lớn đối với thân thể của phụ nữ, tốt nhất là không nên sử dụng thường xuyên.”
“Cảm ơn, tôi đã biết.”
Sau khi trả tiền, Đỗ Minh Nguyệt mua một bình nước khoáng, sau đó uống vào.
Uống thuốc xong, cô đem thuốc đặt ở trong bọc, đứng dậy đi về phía công ty.
Sau khi vào trong công ty, đã nhìn thấy Dư Hồng Thu vội vội vàng vàng đi ra ngoài, khi cô ấy nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, đã lôi kéo cô đi theo.
“Có chuyện gì vậy?” Đỗ Minh Nguyệt kỳ quái hỏi.
Dư Hồng Thu chạy thở hồng hộc, nói chuyện đều có chút thở không nổi.
“Lâm Đạt, cái kẻ biến thái kia, gọi tôi đi mua đồ vật cho cô ta, nói nếu tôi gặp cô trên đường thì chúng ta đi cùng nhau luôn.”
“Mua cái gì vậy?”
“Đều là mấy vật dụng hàng ngày, tôi nói cho cô biết, nghe nói Phó giám đốc của bộ phận chúng ta sắp trở về, nhưng mà người đàn ông kia là lưu manh thường xuyên quấy rối nữ nhân viên!” Dư Hồng Thu vừa đi, vừa nói.
Đỗ Minh Nguyệt nghiêng đầu hỏi: “Làm sao cô biết nhiều như vậy.”
Dư Hồng Thu cười nói với cô một tiếng: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà!”
Hai người mua đồ vật trở về, đi về phía phòng ban của mình, nhưng ở chỗ ngoặt ở góc phòng, đột nhiên có hai người đi tới đây.
Trong lúc nhất thời không có chú ý, đã đụng vào họ.
Dư Hồng Thu đi rất nhanh, những đồ vật trong tay của cô ấy cũng nhanh chóng rơi xuống đất.
Bị đụng không phải người nào khác, chính là vị phó giám đốc mà Dư Hồng Thu nói kia
Mà người đứng bên cạnh, chính là Lâm Đạt.
“Các người làm gì vậy? Vội vã về nhà ăn tết à!” Lâm Đạt ngay lập tức cao giọng lên khi nhìn thấy các cô.
Sau đó nhanh chóng đỡ người đàn ông trên mặt đất lên.
Đỗ Minh Nguyệt bước tới đỡ Dư Hồng Thu lên, lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ?”
Dư Hồng Thu phủi tay, lắc đầu nói: “Tôi không sao!”
Lâm Đạt nghe được câu trả lời của cô như vậy, không khỏi nghiêm nghị quát lớn: “Cô không có việc gì, không có nghĩa là người khác không có việc gì, nhanh đi xin lỗi. Cô có biết đây là ai không? Đây chính là phó giám đốc của phòng ban chúng ta.”
Vừa nghe đến Phó giám đốc, Dư Hồng Thu lập tức đã nghĩ đến những việc mà nhân viên kia nói, sắc mặt cũng biến thành tái nhợt.
Đỗ Minh Nguyệt biết cô bị hù dọa, rơi vào đường cùng, đành phải đứng ra.
“Thật xin lỗi, phó giám đốc, Dư Hồng Thu cô ấy không phải cố ý, hi vọng anh có thể rộng lượng tha thứ.”